Editor: hungtuquy
Không để Thúy Tú rối rắm quá lâu, từ trong triều liền truyền đến tin tức phong vị.
Bốn chữ hiền thục huệ đức đè ở trên người Ôn Nguyên Nhu, từ nay đều không phải là công chúa, mà trở thành Đức tần nương nương.
Ôn Nguyên Nhu lại không có động tác gì, nàng biết nhất cử nhất động hiện tại của mình đều được Thẩm Nhược Hàn quan sát.
Chỉ cần làm sai một bước, những chuyện phía trước đều coi như đổ sông đổ biển.
Khi mọi người cho rằng Thẩm Nhược Hàn sắp lâm hạnh tất cả nữ tử trong hậu cung, lại bỗng nhiên phát hiện, bệ hạ cao quý lãnh ngạo, mỗi ngày đều ngủ lại ở trong cung Trường Hoa.
Cung Trường Hoa liền thoát khỏi sự hoang vắng lúc trước, trở nên thập phần náo nhiệt.
Trong đại điện cung Trường Hoa, Ôn Nguyên Nhu ngồi ở chính giữa, hai sườn đều có đầy đủ các loại nữ nhân mang đầy bộ dáng hoa hòe lộng lẫy.
"Nương nương thật đúng là có phúc khí, hiện tại bệ hạ mỗi ngày đều ngủ lại ở nơi này, ngài a~~, tất nhiên thực mau hoài thượng tiểu hoàng tử."
"Nương nương, ngài cũng không thể một mình chiếm hữu bệ hạ được nha, ngài xem chúng ta, một đám chờ bệ hạ, chờ đến không nỗi nữa rồi."
"Nương nương..."
Ôn Nguyên Nhu khẽ nhíu mày, mấy người phụ nhân nói qua nói lại, giống như mấy trăm con vịt ở bên tai nàng kêu cạc cạc.
Cánh môi phần nộn nhợt nhạt cười cười, nàng đạm nhiên nhìn mọi người, mở miệng nói: "Bệ hạ là người có chủ ý, không phải ta nói là có thể được."
Nàng dừng một chút, "Nếu các muội muội muốn thấy bệ hạ, có thể tự mình nói cho bệ hạ biết."
Ôn Nguyên Nhu là bị choáng váng, mới có thể làm chuyện như vậy.
Nàng vốn dĩ liền muốn ở chỗ này an phận, hiện tại nếu chủ động khơi mào thị phi, đối với nàng mà nói là không có chỗ tốt.
Sắc mặt của đám phi tần đều có chút đen, nếu như các nàng dám, nơi nào còn cần đền nơi này nói cho Ôn Nguyên Nhu nghe.
Các nàng hiện tại đã nhìn ra, bề ngoài nhìn qua Ôn Nguyên Nhu hòa hòa khí khí, nhưng trên thực tế, lại không muốn nhận một điểm bất lợi nào về cho mình.
Nhưng các nàng hiện tại không có biện pháp gì, ai kêu bệ hạ có hậu cung ba ngàn giai lệ, cố tình chỉ độc sủng một người?
Chờ đi, hiện tại nàng bừa bãi như vậy, về sau xem nàng có khóc lóc nhờ vả hay không.
Lời nói không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều, phàm là nói đến chuyện của Thẩm Nhược Hàn, Ôn Nguyên Nhu bốn lạng đẩy ngàn cân, không cho người khác vớt được chỗ tốt nào, chúng nữ cắn răng, không thể nề hà, chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện trở về đại điện.
Sau khi đem những người này tiễn đi.
Cung điện to như vậy liền trở nên an tĩnh.
Ôn Nguyên Nhu đứng dậy, bỗng nhiên phân phó: "Đến phòng bếp nhỏ chuẩn bị chút lá sen, bổn cung muốn làm chút thức ăn."
Thúy Tú sửng sốt, cười nói: "Nương nương là làm cho bệ hạ sao?"
Vốn tưởng rằng Ôn Nguyên Nhu sẽ gật đầu, lại thấy nàng lắc đầu: "Thứ bệ hạ ăn đều là tinh tế, cao quý, làm những thứ này cho bệ hạ sẽ khiến người chê cười." Ngụ ý, chính là làm cho chính mình ăn.
Thúy Tú cảm thấy chính mình càng ngày càng xem không hiểu Ôn Nguyên Nhu, nương nương dường như sẽ không cùng người tranh đấu, cái gì cũng