Editor: hungtuquy
Đồng tử Ôn Nguyên Nhu chợt co rút lại một chút, bất quá vẫn là nỗ lực duy trì bình tĩnh.
Thay đổi lướt qua trong giây lát, lại không tránh được ánh mắt Thẩm Nhược Hàn, hắn tựa như tìm kiếm được một điều mới, vén lên áo trong đơn bạc trên người nàng, đem quần áo toàn bộ cởi sạch.
Nhìn ánh mắt nàng hoang mang, muốn dùng tay đem chính mình che đậy, từ đáy lòng đột nhiên sinh ra một cổ khoái cảm.
Bàn tay to thon dàu chạm vào làn da nữ nhân, tuy rằng không có trải qua bảo dưỡng, chính là da thịt lại vẫn thực trơn trượt, cũng không thô ráp.
Hô hấp Ôn Nguyên Nhu đều cứng lại, ý cười trên mặt cứng đờ, còn muốn nỗ lực bảo trì vững vàng của chính mình.
Thẩm Nhược Hàn cảm thấy ác thú của mình tới rồi, hắn cúi đầu, một chút cuốn lên quả hồng mai, bàn tay to không chút khách khí vuốt ve một đoàn núi tuyết khác.
Động tác hắn quá nhanh, Ôn Nguyên Nhu thậm chí còn chưa phản ứng lại.
Mới vừa rồi thả lỏng thân mình, giờ phút này lại lần nữa căng chặt lên.
"Ái phi, thích trẫm như vậy?" Trong đêm đen, thanh âm hắn giống như độc dược, dụ dỗ người nghiện.
Ôn Nguyên Nhu run rẩy thân mình, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ thích liền tốt."
Mày Thẩm Nhược Hàn ninh lại, nhanh tay di động xuống phía dưới, đột nhiên chạm vào rừng cây thần bí kia, lông tóc ở đây thưa thớt, căn bản không có nhiều.
Ngón tay liền ngừng ở trên hoa hạch, ngón trỏ cùng ngón giữa chậm rãi gây xích mích: "Trẫm muốn nghe ái phi tự mình nói."
Thân thể đã không tự giác tê dại, rõ ràng chỉ là đơn giản đụng vào, Ôn Nguyên Nhu liền có chút chịu không nổi, tiểu huyệt không chịu khống chế mà trở nên ướt át, một đám toàn bộ đều đang nhắc nhở nàng.
"Bệ hạ......!Thần...!Thần thiếp...!Không biết..." Không biết nên thích hay là không thích.
Nếu nói lúc trước Thẩm Nhược Hàn chỉ là tùy ý trêu đùa, không có ý nghĩ khác.
Bây giờ nhìn nàng trần trụi nằm ở trước mặt mình, còn kiệt lực bảo trì bộ dáng trấn định, hoàn toàn bậc lên lửa giận trong người hắn.
Lý trí dường như đã không chịu được khống chế, Thẩm Nhược Hàn lạnh lùng cười, không chút lưu tình móc ra long căn cắm vào tiểu huyệt.
"A --" Ôn Nguyên Nhu không nhịn được, đột nhiên cuộn tròn thân mình, sợ hãi kêu ra tiếng.
côn th*t của hắn bổ ra thân thể, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nàng kích thích, khống chế không được liền bắn ra long tinh.
Hắn cứng đờ thân thể, trong lúc nhất thời hoàn toàn quên mất tâm tư muốn an ủi Ôn Nguyên Nhu.
Trong đầu chỉ có một ý tưởng: Hắn bắn......!
côn th*t đã rời khỏi tiểu huyệt, máu cùng bạch trọc từ cửa động chảy ra, dính ở trên giường to rộng.
Khoé miệng Thẩm Nhược Hàn hơi hơi xúc động, biểu tình trên mặt thập phần cổ quái.
Ôn Nguyên Nhu cảm giác được chính mình thoải mái, mới có công phu đi quan sát nam nhân phá lệ không bình thường này, hắn có chút vô thố đứng ở đầu kia, mực tàu tóc dài nhẹ rũ.
Sắc mặt có chút âm trầm, rất không thích hợp.
Nàng không tự giác cúi đầu nhìn nhìn, còn chưa nhìn đến long căn, Thẩm Nhược Hàn lại một lần nữa đè ép đi lên.
Lúc này đây so với lúc trước còn muốn mạnh mẽ hơn, căn bản