Editor: hungtuquy
Thẩm Nhược Hàn rất phối hợp với Ôn Nguyên Nhu, thân mình khom xuống để tiện cho nàng hành động.
Cái lưỡi linh hoạt cạy ra môi hắn, câu lấy đầu lưỡi ra sức triền miên.
Thiếu nữ chủ động như thế, cố tình Thẩm Nhược Hàn lại bảo trì bộ dáng không bị nàng câu dẫn, dùng thái độ lạnh nhạt tới ứng phó với sự nhiệt tình như lửa của Ôn Nguyên Nhu.
Dần dần, động tác kịch liệt đã hòa hoãn vài phần, thật cẩn thận thối lui, cúi đầu, muộn thanh nói: "Bệ hạ không thích sao?" Liền một cái đáp lại cũng không có.
Thẩm Nhược Hàn nhìn nàng, cười khẽ ra tiếng: "Lá gan của Nhu nhi nhưng thật ra càng lúc càng lớn."
Ôn Nguyên Nhu mím môi, tự mình lẩm bẩm: "Còn muốn lớn hơn nữa..."
Thanh âm của nàng nhỏ như muỗi, nếu không nghe kĩ sẽ khó có thể nghe thấy, nhưng giờ phút này khoảng cách liền gần như vậy, Thẩm Nhược Hàn nghe được rõ ràng.
Hai mắt gợi lên, đem lời này một lần nữa nói ra: "Nhu nhi muốn dùng gan lớn của mình để làm gì ta?"
Ngữ khí của hắn giống như là cổ vũ, Ôn Nguyên Nhu ngẩng đầu, khuôn mặt từ trước đến nay dịu ngoan bây giờ lại mang theo chút quật cường, lại không màng đây là ban ngày, trực tiếp bắt tay duỗi vào long bào, sờ lên ngực hắn.
Cơ hồ là trong chớp mắt, quần áo Thẩm Nhược Hàn đã bị cởi bỏ, rộng mở đến hai bên.
Hắn ngơ ngẩn một chút, trên ngực còn có một đôi tay nhot ấm áp đang khiêu khích từng dây thần kinh của mình.
Đậu đỏ trước ngực bị ngón tay nhéo lên, vuốt ve, căn bản không chịu được khống chế mà ngạnh lên.
Thẩm Nhược Hàn sắp bị sự lớn mật của Ôn Nguyên Nhu lăn lộn đến điên rồi, hắn qua loa liếc tình cảnh xung quanh một chút, liền đem Ôn Nguyên Nhu ôm tới chỗ núi giả.
Xung quanh trở nên tối tăm, chỉ có mấy cái khe hở có thể nhìn đến dương quang bên ngoài.
Ôn Nguyên Nhu không dám lại lộn xộn, bị nam nhân để ở núi giả, nàng có thể cảm nhận được giữa mông có một vật cứng rắn, nàng thở gấp nhẹ khí, nói: "Bệ hạ, đây là ở bên ngoài..."
Thẩm Nhược Hàn nghe vậy chính là tức đến buồn cười, hiện tại nàng còn dám nói đây là ở bên ngoài, mới vừa rồi là ai làm ra những động tác lớn mật như vậy?
"Nhu nhi, trẫm dạy ngươi làm sự tình lớn mật hơn nữa!"
Bàn tay to vừa động, dễ như trở bàn tay đem váy đẩy lên cao, kéo xuống quần trong, côn th*t nhắm ngay hoa huy*t, chuẩn xác không có lầm đỉnh đi vào.
Hắn tiến vào dồn dập, làm Ôn Nguyên Nhu bị trướng, nhịn không được đi phía trước hoạt động vài phần: "Bệ hạ...!Chậm..
Chậm một chút..."
Thẩm Nhược Hàn hoàn toàn không nghe lời nàng, ngược lại cố ý đánh vào mông nàng hai cái, đè thấp thanh âm: "Nhu nhi, nói nhỏ chút, nếu để người ngoài nghe được thì......"
Ôn Nguyên Nhu cắn ngón tay, nỗ lực khắc chế âm thanh chính mình, Thẩm Nhược Hàn thấy thế, chuẩn bị để nàng buông tha ngón tay, lại không được, ngược lại còn bị nàng cắn vào ngón trỏ.
Lực đạo kia thực nhẹ, lưỡi thơm còn quấn quanh đầu ngón tay, làm hô hấp của hắn tăng thêm vài phần.
Vốn dĩ hoa kính chỉ hơi hơi ướt át, bây giờ vì động tác thọc vào rút ra mà