Editor: hungtuquy
Đêm đến.
Trong màn đêm đen nhánh không chứa một tia sáng nào, mây đen nghìn nghịt đem ánh trăng che khuất, mọi thứ dường như lâm vào một mảnh hắc ám, chỉ có từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến cho người một tia lạnh lẽo.
Trong cung Trường Hoa lại không bị bên ngoài ảnh hưởng, lửa nóng giống như khốc hạ.
Thẩm Nhược Hàn dịu dàng hôn giai nhân trước mắt, trằn trọc triền miên, ở trên môi đỏ lặp lại dây dưa.
Ôn Nguyên Nhu trần trụi nằm ở trong lòng ngực hắn, sắc mặt đỏ lên, đôi mắt khẽ nhắm.
Hô hấp Thẩm Nhược Hàn có chút không xong đảo loạn tâm nàng: "Lớn hay không?"
Ôn Nguyên Nhu đỏ mặt, tay nàng đang nắm chặt dương v*t của hắn, có thể rõ ràng cảm nhận từng mạch đập ở trong lòng bàn tay, nàng ngượng ngùng cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Lớn."
Thẩm Nhược Hàn gợi lên nụ cười, lại gần sát nàng vài phần: "Quá nhỏ, trẫm nghe không thấy."
Người này, rõ ràng còn nhớ lời Diệp San nói.
Ôn Nguyên Nhu bỗng nhiên mở mắt ra nhìn về phía Thẩm Nhược Hàn, buông ra dương v*t, bắt tay ôm lấy cổ Thẩm Nhược Hàn, cẩn thận nhìn hắn: "Bệ hạ, ngài đã chạm vào nàng ta sao?"
Lúc trước nàng có nói quá, không đồng ý hắn chạm vào nữ tử khác, nếu biết được, nàng sẽ nổi điên.
Thẩm Nhược Hàn hôn hôn gương mặt cra nàng, đáy mắt còn có một tia kinh hoảng cùng bất an, làm hắn nhịn không được trấn an, ôm lấy thân thể nhỏ xinh, để hai quả tròn trịa kia dán sát vào ngực hắn: "Không có."
"Ngày ấy nàng chuẩn bị động thủ với ta, đã bị ta ngăn cản, Nhu nhi, trẫm chỉ có một mình nàng."
Khoé miệng Ôn Nguyên Nhu nhếch lên, ra vẻ nghi hoặc nói: "Vậy sao nàng ta biết được bệ hạ lớn hay không?"
Sắc mặt Thẩm Nhược Hàn cứng đờ, hắn hiện tại phát hiện Ôn Nguyên Nhu không đi đúng trọng tâm.
Hắn hung hăng đỉnh khai hoa huy*t, đem cực đại quy đâm vào thật sâu, "Ăn quả nho nói quả nho to, Nhu nhi là cảm thấy trẫm không lớn sao?"
Ôn Nguyên Nhu bị đỉnh đến phát căng, hai tay chống ở trên vai nam nhân, hờn dỗi nói: "Bệ hạ rất lớn, mỗi lần đều làm thần thiếp...!ha a...!Chịu không nổi."
Thẩm Nhược Hàn rút ra dương v*t, ở miệng hoa huy*t cọ cọ, đêm nay hắn đã hạ quyết tâm, muốn đem Ôn Nguyên Nhu thao khóc mới thôi.
Hắn cọ xát trong chốc lát, cảm giác tiểu huyệt càng thêm ướt át, liền thẳng lưng, đem long căn thật lớn một lần nữa đi vào.
Hoa kính ướt hoạt dính sát vào côn th*t, Thẩm Nhược Hàn thoải mái than nhẹ một tiếng, không chờ Ôn Nguyên Nhu thích ứng, liền gấp không chờ nổi mà trừu động vòng eo, mạnh mẽ khép mở.
Lực va chạm quá mạnh làm thân mình Ôn Nguyên Nhu liên tục hướng về phía trước, Thẩm Nhược Hàn liền bắt lấy vòng eo không cho nàng đong đưa, phối hợp động tác của hắn, càng thêm thâm nhập.
Thân thể Ôn Nguyên Nhu hơi hơi phiếm hồng, tuyết trắng trước ngực cũng không ngừng đong đưa.
Thẩm Nhược Hàn đem hai chân thon dài mở rộng ra, hoa huy*t quá mức nhỏ hẹp, mỗi lần đều kẹp chặt hắn, làm hắn đạt được khoái cảm cùng đau đớn.
"Bệ hạ....!Nhẹ một chút....!ha a...!A...!Chậm..."