Trong hành trình tiếp theo, cả đoàn đều phấn chấn. Nhóm Tạ Quảng, Tạ Tài luôn cười hí hửng, như thể họ cũng cảm thấy mát mặt vì Cơ Tự kiếm ra tiền vậy. Chỉ có nhóm Thẩm tiểu cô thì trở nên trầm lặng; vì không muốn bị người ta chế giễu lại, nàng ta chỉ ru rú trong xe không dám xuất đầu lộ diện.
Chẳng mấy chốc đã gần hết tháng sáu, cuối cùng họ đã tới thành Tương Dương, quan ải trọng địa nổi danh tại vùng biên thùy; nền quân sự nơi đây vô cùng hùng mạnh, vì thế đám đạo tặc cũng không dám mon men tới gần. Nhìn cổng thành chắc chắn oai vệ và vết máu mờ mờ trên tường, Cơ Tự cao hứng nghĩ: Rốt cuộc đã đến rồi.
Tuy nàng không biết tại sao Tạ Lang lại muốn đến đây, nhưng vừa nghĩ đến mùa hè nóng bức không phải bôn ba vất vả trên đường, Cơ Tự đã mừng đến mức hận không thể gào rú hoan hô.
Lúc đoàn xe cười nói rôm rả, đám bộ khúc bàn nhau vào thành Tương Dương đi đâu đó cho khuây khỏa thì bỗng phía trước dấy lên cát bụi, ngay phía sau là một nhóm kỵ sĩ đang chạy đến. Nhìn thấy cờ xí của Trần Quận Tạ thị, họ liền reo lên, người dẫn đầu chắp tay trước ngực hành lễ: "Xin hỏi Tạ Thập Bát lang có ở đây không?"
Tạ Lang ngồi trong xe ngựa cất lời: "Ta đây, có chuyện gì?"
Nhóm kỵ sĩ thấy Tạ Lang đều lộ vẻ sùng kính, người thủ lĩnh kia giục ngựa tiến đến, đưa cho Tạ Lang một lá thư: "Bẩm Thập Bát lang, Lưu Lão Quận công phái chúng tôi đến truyền lời với người rằng: Lẽ ra khi Thập Bát lang đến Tương Dương, Quận công phải đích thân ra nghênh đón, nhưng vì sứ giả Bắc Ngụy liên tục gặp thích khách ở Trường Giang nên Bắc Ngụy đã cử một hoàng tử đến đây vấn tội. Hiện tại hoàng tử kia rất hách dịch, còn luôn miệng bảo muốn được gặp nhân tài kiệt xuất của Lưu Tống để mở mang tầm mắt. Lưu công dặn, nếu Tạ Thập Bát đến thì nhờ người xử lý việc này." Kỵ sĩ kia ngập ngừng, "Chúng tôi đến đây để dẫn đường cho Thập Bát lang đi gặp những người Bắc Ngụy kia, bọn họ làm ầm ĩ suốt mấy ngày rồi, chúng tôi thật sự mong ngày mong đêm người có thể đến dạy cho bọn họ một bài học."
Tạ Lang mở thư kỵ sĩ kia ra xem, lát sau chàng đặt xuống bảo: "Ta biết rồi. Người Bắc Ngụy đang ở đâu?"
Vậy là chàng đồng ý rồi! Mọi người mừng rỡ ra mặt, người thủ lĩnh kỵ sĩ vội thưa: "Cách cửa thành Bắc năm mươi dặm ạ."
Đoàn xe chạy vào thành Tương Dương, còn chưa kịp ngắm quang cảnh xung quanh đã vội vàng chạy đến cửa thành Bắc. Tạ Lang để lại hơn bốn trăm bộ khúc trong thành, chỉ dẫn theo ba mươi người cùng Tạ Nhị Thập Cửu và Cơ Tự.
Phía Bắc thành Tương Dương là vùng chinh chiến xưa nay của các triều đại, nơi này đã sớm biến thành bình địa trải đầy xương trắng. Từ xa, Cơ Tự đã thấy doanh trướng của người Bắc Ngụy.
Lúc Tạ Lang đến, trong trướng truyền đến tiếng quát rung trời, thủ lĩnh kỵ sĩ kia ủ rũ: "Lại nữa rồi."
Thấy Tạ Lang nhìn về phía mình, y giải thích: "Người Bắc Ngụy rất thích võ thuật, sau khi hoàng tử kia đến Tương Dương đã tuyên bố lần này họ tới Lưu Tống không so tài thơ phú, chỉ tỷ thí võ công thôi. Theo lý, Lưu Tống ta thiếu gì nhân tài, có đấu võ với họ chúng ta cũng không sợ. Nhưng không ngờ là hoàng tử kia lại là một kẻ kỳ nhân."
Đến khi đội ngũ đến võ đài, Cơ Tự đã hiểu tại sao hoàng tử kia lại được gọi là kỳ nhân rồi. Dáng vóc y mảnh khảnh tuấn tú giống người phương Nam, một người trông gầy gò như thế nếu luận võ thì chắc chắn chẳng bì nổi ai. Cho nên dựa theo quy tắc, y điểm danh gọi người, mà người y chọn thì toàn là văn nhân có địa vị cao ở thành Tương Dương.
Đúng vậy, đối tượng tỷ võ của hoàng tử Bắc Ngụy chính là văn nhân. Người phương Nam nổi tiếng khắp thiên hạ về thể chất yếu ớt, nếu lên đài tỷ võ với hoàng tử Bắc Ngụy thì đương nhiên chỉ có thua mà thôi. Nói cách khác, mấy ngày hoàng tử Bắc Ngụy đến Tương Dương đã đánh hết văn sĩ nổi tiếng của thành Tương Dương rồi. Hiện tại trong tình huống bất đắc dĩ, người Tương Dương phải cử quân sĩ có tướng mạo nhã nhặn giả làm sĩ tộc lên đài đánh thay.
Nhìn thấy nhóm Tạ Lang đến, đài tỷ võ bắt đầu ồ lên, có người nhận ra chàng ngay: "Là Tạ Thập Bát lang!"
Gần như tên chàng vừa xuất hiện, xung quanh trở nên yên tĩnh, rồi thoắt cái tất cả người phương Nam đều reo hò hoan hô. Sau đó mọi người ào ào vây quanh chàng, chắp tay hành lễ.
Hoàng tử Bắc Ngụy chưa đến hai mươi tuổi, gương mặt thanh tú của y có một vết thương cực mờ. Giờ phút này, y đứng trên võ đài trống rỗng, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sáng quắc nhìn Tạ Lang được đoàn người vây kín cách đó trăm mét.
Gã phụ tá bên cạnh vội kề đến, khẽ giải thích: "Điện hạ, không phải người muốn gặp nhân tài xuất chúng thế hệ trẻ của Lưu Tống sao? Tạ Thập Bát kia chính là nhân vật kiệt xuất nhất của thế hệ trẻ Lưu Tống đấy ạ."
Hoàng tử Bắc Ngụy vẫn nhìn Tạ Lang như trăng được sao vây quanh, lát sau mới cất lời: "Ở Bắc Ngụy ta, dù hoàng huynh ta ra khỏi thành cũng chưa từng được tôn kính như thế. Sao Tạ Thập Bát này lại được sùng bái đến vậy? Hồi ở Bắc Ngụy, lúc ta muốn trò chuyện với đám sĩ tộc kia, bọn họ luôn ngoài mặt khách khí nhưng trong lòng lại khinh thường. Ta vốn tưởng rằng những kẻ đó trời sinh như thế, nhưng hiện tại đám sĩ tộc này cung kính với Tạ Thập Bát thế kia, khiến ta rất khó hiểu?"
Câu hỏi ấy cũng khiến gã phụ tá sững sờ. Gã vốn cũng xuất thân từ nho sinh, nhưng thật sự không biết giải thích hai chữ "danh vọng" cho vị chủ nhân không hiểu chữ nghĩa của mình ra sao.
Hoàng tử Bắc Ngụy thấy gã không đáp bèn hừ lạnh, lát sau vẫn không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc danh sĩ là sao? Ta cũng rất muốn làm một danh sĩ."
Lần này, gã phụ tá đã sắp lại câu chữ, hạ giọng nói: "Điện hạ, danh sĩ... Nói thế nào nhỉ, ví dụ giống như Tạ Thập Bát đi. Hắn có thể trở thành danh sĩ, đầu tiên vì hắn là con cháu của Trần Quận Tạ thị, nói cách khác, hắn xuất thân từ một dòng dõi quý tộc kéo dài mấy trăm năm. Tiếp theo hắn không chỉ có trí tuệ uyên bác mà còn tinh thông các loại nhạc cụ, thi phú và hội họa cũng đứng hàng đầu. Hơn nữa, hắn còn học sâu hiểu rộng, từng đưa ra những lời bàn về huyền học, phật lý, đạo gia xuất chúng." Gã phụ tá dừng lại, thoáng nhìn vị hoàng tử tầm thường của mình, "Rất nhiều người phương Nam có toàn bộ hai điều trên, nhưng họ vẫn không được phong là danh sĩ. Muốn trở thành danh sĩ còn phải có một thứ thiết yếu đó chính là phẩm hạnh cao thượng và phong độ lỗi lạc hơn người." Gã lại nhìn vị hoàng tử bề ngoài tuấn tú nhưng nói năng luôn thô lỗ của mình, không nhịn được bổ sung thêm một câu, "Người Nam rất thích cái đẹp, điện hạ nhìn Tạ Thập Bát kia đi, mỗi lời nói hành động của hắn đều thể hiện sự ôn hòa phóng khoáng khiến người ta cảm thấy thư thái, giống như sơn hà nhật nguyệt vậy."
Thấy hoàng tử nhà
mình mắt sắp bốc lửa, gã vội vàng nhấn mạnh: "Đến cùng danh sĩ là gì, thật ra nô tài cũng không biết rõ. Hơn nữa, kiểu cách, phong thái của đám quý tộc trăm năm kia thật ra chẳng có tác dụng gì trong thời chiến tranh loạn lạc này cả."
Hoàng tử Bắc Ngụy cười khẩy: "Đúng vậy, thời đại loạn lạc này cần phong độ, dung mạo làm gì? Ta vừa vung đao lên là hắn đã đi đời nhà ma mất rồi."
Nói đến đây, ánh mắt y nhìn Tạ Lang đã có phần âm u lạnh lẽo.
Bấy giờ Tạ Lang cũng thoát khỏi vòng vây của mọi người, dẫn đầu đi về phía hoàng tử Bắc Ngụy.
Hoàng tử Bắc Ngụy nhìn xoáy vào chàng. Lúc thấy đối phương tao nhã vô song, y vô thức lùi về sau một bước, rồi lại thoáng giật mình. Y tức tối xông lên võ đài, vung tay áo, quát lên với người phương Nam: "Còn ai dám lên đánh tiếp không?"
Lúc này một người nhảy lên ứng chiến.
Thấy cảnh hai người đánh nhau, dù là người không hiểu biết gì về võ như Cơ Tự cũng nhận ra võ công của hoàng tử Bắc Ngụy rất bình thường, nhưng phản ứng né đòn thì vô cùng nhanh nhạy.
Vào lúc nàng cho rằng hoàng tử Bắc Ngụy sẽ thua người kia thì bỗng nghe thấy kỵ sĩ nhắc nhở: "Mau xem chiêu này đi."
Đám người Cơ Tự vội vàng ngẩng đầu lên, trùng hợp thấy hoàng tử Bắc Ngụy lùi lại phía sau, tay phải vung trường đao lên bổ về phía ngực trái của đối phương. Thấy sắp bị đâm vào tim, đối phương liền giơ tay trái lên đỡ theo bản năng.
Nhưng khi tay của đối phương sắp chạm vào mặt đao thì hoàng tử Bắc Ngụy đột ngột xoay trường đao chuyển sang phần lưỡi. Chỉ nghe phập một tiếng, nháy mắt máu me tung tóe khắp nơi, cánh tay trái của đối phương bị chém đứt.
Xung quanh yên lặng như tờ.
Kỵ sĩ kia khe khẽ thở dài: "Đây là người thứ bảy rồi. Trong ba ngày nay, đã bảy người thua rồi. Dù người đó có võ công đi nữa vẫn bị chiêu này của hoàng tử Bắc Ngụy chém đứt tay. Thập Bát lang xem đi, gã hoàng tử này không có võ công cao cường gì, điểm duy nhất đáng được khen ngợi là thân pháp né tránh và chiêu này của y thôi."
Thủ lĩnh kỵ sĩ kia lại nói: "Lão Quận công bảo, lang quân thông minh nhất, người nghĩ nên phá cục diện này bằng cách nào? Người lên đài tiếp theo sẽ là con trai độc nhất của Lưu lão quận công đấy ạ. Quận công chỉ hi vọng lang quân tinh mắt, có thể cứu được cánh tay của Lưu tiểu lang thôi."
Đến lúc này Cơ Tự mới hiểu ra, tại sao nhóm mình không có thời gian để uống tách trà đã vội vã bị mời đến đây. Hóa ra người tiếp theo lên đài là con trai độc nhất của Lưu Lão Quận công.
Trong khi tất cả ánh mắt trông chờ đều dồn về phía Tạ Lang thì hoàng tử Bắc Ngụy trên đài đã cất tiếng oang oang, chĩa thanh đao đẫm máu về phía Tạ Lang: "Lúc vừa đến Tương Dương, bổn hoàng tử đã mong được đánh một trận với nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ Lưu Tống. Hôm nay thật may mắn, đã cho ta gặp được Tạ Thập Bát lang nổi danh nhất Lưu Tống các ngươi. Nếu đã vậy, Tạ Thập Bát, ngươi có dám lên đài đánh với ta không?"
Y bỏ qua con trai Lưu Lão Quận công, trực tiếp tuyên chiến với Tạ Lang khiến mọi người kinh sợ. Thấy bên này lặng phắc như tờ, y lại cất tiếng cười quái gở: "Tạ Thập Bát, ta là hoàng tử Bắc Ngụy, ngươi là con trai trưởng của Trần Quận Tạ thị, thân phận chúng ta ngang hàng. Nghe nói năm nay ngươi mới mười chín, trùng hợp ta cũng vừa tròn mười chín tuổi. Tạ Thập Bát, hôm nay bổn hoàng tử tuyên chiến với ngươi, ngươi có dám nhận lời không?"
Chưa giờ khắc nào thủ lĩnh kỵ sĩ kia hối hận như lúc này. Y nghĩ, con trai của Lưu Lão Quận công đứt một cánh tay thì cũng coi như hủy hoại một sĩ tộc bình thường thôi. Nhưng nếu Tạ Thập Bát của Trần Quận Tạ thị đứt một cánh tay thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Trong cảnh người Lưu Tống mặt mày trắng bệch, Tạ Lang từ từ đứng dậy trong tiếng cười khả ố của hoàng tử Bắc Ngụy. Đối mặt với hiểm cảnh như thế, chàng vẫn toát lên phong thái ngời ngời. Ngay sau đó chàng nhận lấy kiếm từ tay bộ khúc, chậm rãi đi đến trước mặt y.
Đứng đối mặt với tên hoàng tử khát máu này, chàng cất lời với giọng nói thong dong: "Chiêu này của hoàng tử, lúc đâm về phía ngực trái chẳng qua là tung hỏa mù thôi. Nhưng hư chiêu kia lại quá thật nên tất nhiên người khác sẽ giơ tay trái lên đỡ theo bản năng, từ đó bị hoàng tử chém đứt tay trái."
Tên hoàng tử càng cười đắc ý. Đúng lúc này, chàng cắm kiếm xuống đất, mỉm cười nói tiếp: "Cho nên, ta nghĩ chỉ có phế bỏ cánh tay trái mới có thể tránh được chiêu này."
Noi xong, chỉ thấy chàng giơ tay phải nắm lấy bả vai trái của mình, bẻ mạnh một cái; tiếng rắc giòn giã vang lên, cánh tay trái của chàng đã trật khớp. Mọi người hoảng sợ đến mức im thin thít.
Tạ Lang giữ lấy tay trái của mình, quay đầu về phía sau gọi một tiếng: "A Tự!"
Giọng chàng vừa thốt ra, Cơ Tự liền chạy đến, nàng cầm lấy một mảnh vải vừa xé trong tay, cúi đầu cắn môi cột cố định cánh tay trái vào lồng ngực chàng. Lúc ngẩng đầu lên lại, đôi mắt nàng đã ngân ngấn giọt lệ và ẩn chứa nỗi sợ hãi. Nàng nhìn chàng đăm đắm một hồi, mới khẽ khàng nói: "Chàng phải cẩn thận." Rồi cúi đầu lùi xuống.
Sau đó, hiệu lệnh vang lên, hai người bắt đầu tỷ võ. Đúng như Tạ Lang đã nói, đánh được nửa trận thì hoàng tử Bắc Ngụy bắt đầu xuất ra tuyệt chiêu của y. Dù Tạ Lang vẫn giơ tay trái lên định đỡ theo bản năng nhưng tay đã bị Cơ Tự cột cố định, nên chàng có muốn nhấc cũng không cử động được.
Thấy cánh tay trái của đối phương không giơ lên, đầu óc hoàng tử Bắc Ngụy bắt đầu trống rỗng. Y đã quen dùng chiêu này nên đã vô thức áp dụng chiêu tiếp theo, nhưng lưỡi đao chỉ chém hụt vào không khí khiến y lảo đảo, lao người đến dưới kiếm Tạ Lang.
Đám người Bắc Ngụy đồng loạt thất kinh đứng dậy. Tạ Lang thu kiếm rồi lại vung lên, chỉ nghe thấy một tiếng "phập", máu văng lên cao, cánh tay phải của hoàng tử Bắc Ngụy đã bị chém đứt.