Kiều Kiều Vô Song

Kiêu ngạo


trước sau

Trần Quận Viên thị là một đại sĩ tộc khác cũng giống như dòng tộc Vương - Tạ. Thế hệ này con gái dòng chính của Viên thị chỉ có mỗi mình Viên Nhàn, với thân phận như thế tất nhiên nàng ta được yêu chiều vô cùng, huống chi Viên Nhàn còn là một tài nữ biết đủ cầm kỳ thi họa. Vừa có thân phận cao quý, vừa tài hoa xuất chúng, cộng thêm dáng vẻ xinh đẹp, trong mắt nhiều người cũng coi như miễn cưỡng xứng đôi với Tạ Lang. 

Buổi yến hội hôm nay ngoại trừ các vị tiểu cô và lang quân của trăm nhà sĩ tộc, còn có cả công chúa An Hoa mới được hứa hôn với Chu Ngọc và Tam phu nhân Tạ thị - tam tẩu của Tạ Lang.

Thấy đã đến giờ, một tiểu cô bên cạnh Viên Nhàn cười nói: "Cơ thị nữ kia không phải là chột dạ nên không dám tới rồi đấy chứ?"

Một tiểu cô khác lập tức tiếp lời: "Ả là cái thá gì? Yến hội thượng đẳng bậc này làm sao mà ả không sợ cho được?"

Nghe đến đây, Viên tiểu cô khẽ khàng cất lời: "Không, ả sẽ đến. Nếu ả thật sự là một kẻ tầm thường, chắc chắn sẽ không khiến Tạ Thập Bát động lòng như vậy."

Viêu tiểu cô vừa nói ra cái tên Tạ Thập Bát, chúng nữ đồng thời im lặng, mặt họ đều ửng hồng e thẹn và đầy vẻ trông đợi. 

Nhìn bộ dạng hiện giờ của đám tiểu cô, Viên Nhàn rủ mắt che đi sự lạnh lùng: Cơ thị nữ, những tiểu cô ở Kiến Khang này có liên quan đến ngươi nếu không phải được ngươi cứu thì đều thân bại danh liệt, ta không tin đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Để ta xem thử bản lĩnh của ngươi thế nào!

Lúc này, một tỳ nữ đến trước mặt Viên Nhàn bẩm: "Tiểu cô, Cơ thị nữ đã đến rồi ạ!"

Tất cả mọi người liền đồng loạt đứng dậy, đầy lòng hiếu kỳ, nũng nịu hỏi: "Bọn muội rất tò mò định ra cửa xem thử, Viên tỷ tỷ, tỷ có đi không?"

Viên Nhàn nhìn chằm chằm về phía trước, nhẹ gật đầu: "Được, chúng ta cùng ra đón xem sao."

Mười mấy tiểu cô cộng thêm đám tỳ nữ tạo thành cả một phái đoàn hùng hậu bốn năm mươi người kéo nhau ra cửa.

Tần Tiểu Thảo là người đầu tiên bước xuống khỏi xe lừa, thấy cả đám người cao sang quyền quý này thì trong lòng cũng hơi hoảng, nhưng may là trước khi đến đây nàng ta đã chuẩn bị kỹ càng về tinh thần nên biểu hiện bên ngoài khá trầm ổn. Tần Tiểu Thảo nhanh chóng cúi đầu, quay lại đưa tay với vào trong xe.

Một tiểu cô tò mò hỏi: "Cơ tiểu cô kia trông có đẹp lắm không?" Đây là vấn đề mà ai ai ở Kiến Khang cũng hiếu kỳ.

Viên Nhàn đáp: "Cũng được." Thấy ánh mắt mọi người tỏ vẻ không tin, nàng ta lại nói, "Thế mạnh của Cơ thị nữ kia không phải ở vẻ bề ngoài."

Cơ Tự đội mũ sa vén rèm xe bước xuống, đi về phía đám tiểu cô sĩ tộc khí thế át người. Sau khi nhìn lướt qua bọn họ, nàng chầm chậm thi lễ: "Cơ thị nữ tham kiến các vị tiểu cô."

Thấy nàng vẫn đội mũ sa, một tiểu cô định lên tiếng chế giễu thì nàng đã đứng thẳng người dậy, cởi phắt mũ sa đi. Họ lập tức trợn tròn mắt, dù là người đã từng gặp Cơ Tự cũng không thể ngờ chỉ mới một năm không gặp, nàng đã thay đổi nhiều như vậy, ai ai cũng không thể thốt nên lời. Hôm nay nàng không hề che giấu đi vẻ đẹp của mình, mà còn cố ý trang điểm cho vẻ ngoài bản thân trở nên chói mắt vô cùng. Nét đẹp của nàng không phải kiểu nhu mì yếu đuối vốn được ưa thích của thời đại này, mà là kiểu vừa nhìn thoáng qua thì thấy kiều diễm lộng lẫy, nhưng khi nhìn kỹ thì lại quyến rũ hút hồn, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười mỉm đều có sự đan xen giữa nét thiếu nữ trong sáng và nét thiếu phụ thành thục, khiến nàng trở nên hấp dẫn thần bí.

Bất chợt truyền đến một tiếng ho khan, tất cả mọi người hoàn hồn trở lại. Viên tiểu cô tiến lên, ngạo nghễ nhìn Cơ Tự: "Thường có câu, cưới vợ cưới hiền,
nạp thiếp nạp sắc, thảo nào Cơ tiểu cô lại khiến cho nhiều người yêu thích như vậy..."

Nghe thấy câu này, ánh mắt trầm trồ của bọn họ lại trở về khinh miệt như cũ.

Cơ Tự không màng đến họ, chỉ khẽ cười quay đầu lại, căn dặn nhóm Trịnh Ngô: "Các người hãy ở đây chờ."

Nàng vừa dứt lời, một tiểu cô liền bật cười: "Cơ tiểu cô nói gì thế? Có thể cho cô bước vào viện này là coi như bọn ta đã phá lệ khai ân rồi. Về phần những người hầu của cô, có khi cả đời này bọn họ cũng không có cơ hội đến gần Ô Y Hạng nữa ấy chứ."

Ngay cả đám lang quân nghe thấy câu này cũng cười rộ lên đồng tình. Như một lẽ hiển nhiên, bọn họ đều cảm thấy câu dặn dò của Cơ Tự quá ư nực cười. Lẽ nào nàng tưởng rằng những người hầu của nàng có tư cách bước vào đây hay sao?

Cơ Tự không buồn đếm xỉa đến tiếng cười nhạo ấy, quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Ngô rồi hắng giọng: "Dòng họ những hạ nhân này của ta theo thứ tự là Trịnh, Tề, Tần, ba họ này là quốc hiệu ba cường quốc thời Xuân Thu. Gia tộc của họ đã theo nhà ta từ đời này sang đời khác, tính đến nay đã hơn bảy trăm năm rồi."

Trịnh Ngô liền đứng dậy hành lễ theo tiêu chuẩn của nhà Chu, khách khí nói rõ: "Ba họ nhà chúng tôi gia nhập vào môn hạ của vương tôn từ thời Xuân Thu, đến thời Tiền Tần, gia tổ tôi còn là công tử nước Trịnh nữa."

Tiếng cười nói bất chợt im bặt. Họ đều ngỡ ngàng nhìn về phía sau Cơ Tự. Dù thế nào đi nữa, họ cũng không dám tin rằng những hạ nhân này lại xuất thân từ gia tộc thời viễn cổ, đến nay đã tồn tại những bảy tám trăm năm. Trong phút chốc, tất cả chết lặng không thốt nổi một lời.

Cơ Tự nghiêng mắt nhìn rồi thẳng lưng dẫn theo Tần Tiểu Thảo đi lướt qua họ vào trong sân.

Tiểu cô họ Ngu là người định thần lại trước tiên, sắc mặt có chút khó coi, kề sát vào Viên Nhàn khẽ nói: "Viên tỷ tỷ, cứ tiếp tục như vậy thì không ổn đâu..."

Không cần nàng ta nhắc nhở, sắc mặt Viên Nhàn đã sa sầm lạnh lẽo, nhưng chỉ trong phút chốc, Viên Nhàn đã trấn tĩnh lại cười cười rồi cũng bước đi vào trong, đám tiểu cô khác thấy vậy cũng lấy lại tinh thần đi theo.

Buổi yến hội này dù sao cũng là nơi trăm sĩ tộc tụ họp, nên vừa vào viện, Cơ Tự đã thấy được cảnh xa hoa quyền quý không sao tả xiết. Trên mỗi góc quanh có kha khá nữ tử chạc tuổi Cơ Tự đang quỳ hầu. Họ mặc những loại vải mỏng tang, da thịt ẩn hiện bên dưới lớp gấm Tô Châu sang trọng bậc nhất thời này. Dung nhan họ có vài phần tương tự với nàng, nếu không phải một năm nay Cơ Tự đã lột xác, mỗi khi ra cửa đều che bớt đi vẻ đẹp của mình, ắt hẳn giờ này nàng đã bị cảnh tượng ẩn dụ này làm cho nhục nhã. 

Viên Nhàn và Ngu tiểu cô kia liếc nhìn đám tỳ nữ trong góc vài lần, gương mặt ẩn chứa vẻ tức tối. 

Tất nhiên Cơ Tự cũng đã chú ý đến vẻ biến hóa này trên gương mặt của Viên Nhàn, nàng thầm cười lạnh: Cũng vất vả cho nàng ta có thể thu gom được ngần ấy người có dáng vẻ tương tự mình như vậy! Song thoáng chốc nàng chợt thấy kinh sợ: Viên tiểu cô này chỉ vì muốn chà đạp nàng mà không buồn tiếc sức người sức của như thế, thật đúng là không thể xem thường được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện