Vào lúc này, từ phía sau nhóm lang quân truyền đến tiếng huyên náo, đằng xa có người hô lên: "Tạ Quảng lang quân đến."
Tạ Quảng chỉ là con cháu của một chi tộc trong Trần Quận Tạ thị, so với đám con cháu sĩ tộc ở đây thì cũng chẳng là gì, thế nhưng hắn lại là thân tín bên người của Tạ Thập Bát lang, nên sự xuất hiện của hắn lúc này đầy ý nghĩa.
Hắn đi lướt qua mọi người, tiến đến bên cạnh Cơ Tự, cất giọng nói với công chúa An Hoa: "Lần đầu tiên Tạ Quảng mới biết được hóa ra hôn nhân đại sự của Cơ tiểu cô có thể được quyết định bởi công chúa đấy." Ánh mắt đầy vẻ châm chọc, "Cô là công chúa mà giờ trông còn oai phong hơn cả thái tử điện hạ nữa nhỉ!"
Người ở đây chỉ có mấy kẻ không quyền không thế mới sợ đắc tội với An Hoa, còn các con cháu sĩ tộc thì thật ra chẳng có ai thèm ngó ngàng đến ả ta cả. Mấy đệ tử hàn môn nãy giờ vốn đang chướng mắt kiểu ngang ngược lớn lối của ả nhưng không dám can thiệp, bây giờ thấy đã có người ra mặt, họ liền hùa theo.
Nhìn vào ánh mắt chế giễu của Tạ Quảng và tiếng cười trộm thỉnh thoảng truyền đến, mặt công chúa An Hoa đỏ bừng lên. Nhưng ả lại không dám nói gì Tạ Quảng, vì hắn có Tạ Thập Bát chống lưng.
Tạ Quảng chỉ thuận miệng nói vài câu như vậy, cũng không buồn chú ý đến vị công chúa này thêm nữa, hắn quay sang nhìn Cơ Tự, ánh mắt hắn trong thoáng chốc lộ ra vẻ kinh ngạc rồi mới thi lễ khẽ nói: "Cơ tiểu cô, Thập Bát lang bảo tôi đến buổi yến hội này trợ giúp cô."
Gần như Tạ Quảng vừa dứt lời, cả nhóm tiểu cô lang quân đều trân trối nhìn nhau, không thốt ra nổi một lời, còn mặt Viên Nhàn thì tím tái vì giận. Phút chốc, sắc mặt của hai người Vương Trấn, Lưu Khiên cũng ẩn hiện vẻ hụt hẫng.
Trong không khí yên lặng như tờ, bỗng một giọng nói tao nhã dịu dàng truyền đến: "A Quảng, sang đây một lát."
Mọi người lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói kia, thấy một thiếu phụ đã ngồi phía sau bình phong. Tạ Quảng biết rõ thân phận của người đang nói, hắn liếc nhìn Cơ Tự, ra hiệu cho nàng đi theo, rồi cất bước đi về phía đấy.
Hắn dừng bước trước đám tỳ nữ ăn mặc tinh xảo, khí chất trang nhã, thi lễ với người phía sau bình phong, cung kính gọi: "Tạ Quảng tham khiến Tam phu nhân."
Sau bình phong, thiếu phụ buông lời trách móc với giọng thân thiết: "Vẫn bảo các đệ cứ gọi ta là Tam tẩu như Thập Bát đệ là được rồi, còn gọi là phu nhân làm gì?" Sau đó lại thở dài, "A Quảng, đây không phải là nơi đệ có thể càn quấy, mau đi về đi!"
Giọng tuy rất ôn hòa nhưng lại mang theo sự quả quyết, vừa thấyTạ Quảng nói đến đây để trợ giúp Cơ Tự một phen thì ngay lập tức chị dâu của Tạ Thập Bát lại bảo hắn rời đi. Thái độ như vậy thật quá dễ hiểu.
Xung quanh lúc này lại dậy lên tiếng bàn tán, bao ánh mắt lại đổ dồnvề phía Cơ Tự. Chỉ thấy Cơ Tự vẫn điềm nhiên như không, từ đầu đến cuối tuy nàng có tức giận nhưng lại luôn tỏ ra nhã nhặn, chưa hề nóng nảy làm ra điều gì thất lễ. Dù cho gặp phải công chúa An Hoa vô giáo dục, ỷ thế hoàng tộc ức hiếp người khác, hay là khi phải đối mặt với vị phu nhân cao quý phía sau bình phong, phong thái nàng đều thong dong trấn tĩnh.
Tạ Quảng cúi đầu xuống, chắp tay trước ngực, vô cùng khách sáo trả lời: "Bẩm Tam phu nhân, lời Thập Bát lang dặn dò, A Quảng không dám không tuân."
Lời này chính là cự tuyệt thẳng thừng, ai ai cũng cảm nhận được người phía sau bình phong hình như hơi khựng lại, mà đám tỳ nữ đứng hầu bên dưới cũng không dám thở mạnh. Bầu không khí đầy áp lực cũng lây sang đám người xung quanh.
Qua một hồi lâu, thiếu phụ kia mới nhẹ giọng gọi một câu: "Cơ thị nữ!"
Cơ Tự giật mình, vội vàng tiến đến hành lễ: "Phu nhân có gì dạy bảo?"
Thiếu phụ thở dài một tiếng: "Cơ thị nữ, Thập Bát lang nhà ta cao quý vô song, dù cho ngươi có quỳ sau lưng đi nữa thì sự dơ bẩn của ngươi cũng sẽ làm ô uế Thập Bát lang, sau này ngươi hãy biết điều mà cách xa đệ ấy một chút đi."
Lời nói cay nghiệt lại được thốt ra bằng giọng điệu hòa nhã chính là nỗi nhục lớn nhất mà nàng nhận được từ trước đến nay, mà nỗi nhục này còn đến từ người thân của Tạ Lang nữa.
Cơ Tự trấn tĩnh khẽ cười: "Lời này sao Tam phu nhân không đi mà nói với Thập Bát lang?" Tiếp theo nàng lại cất giọng ngân nga kể về một điển tích, "Năm xưa Tần Thủy Hoàng đang tuần sát phía Nam thì đột tử trên đường, chúng thần vì muốn che giấu mùi xác thối rữa nên đã đặt thi thể của hoàng đế vào trong xe chở cá. Đội quân đi đến đâu đều khiến dân chúng bịt mũi tránh xa, nhưng những thần tử oai vệ cao sang bên cạnh lại như bị mùi cá muối thấm vào người, dần dần lâu ngày, họ cũng không hề ngửi ra được mùi hôi thối gì nữa." Trong ánh mắt đầy khó hiểu của mọi người, Cơ Tự lại nhẹ nhàng cười nói, "Ta cho rằng, hiện tại Tam phu nhân cũng khá giống với tình cảnh câu chuyện khi đó đấy... Cho nên, thối hay là thơm, cao quý hay đê tiện vẫn hãy để cho bản thân Thập Bát lang nhận xét đi là hơn."
Nói đến đây, Cơ Tự tao nhã quay người, cười với Tạ Quảng: "Chúng ta đi thôi."
Đến tận khi Cơ Tự quay đi rồi, Tạ Tam phu nhân phía sau bình phong vẫn còn giận đến run người. Cơ Tự nói chuyện quá thẳng thắn, cho dù là mấy tiểu cô, lang quân không biết chữ nghĩa bên cạnh cũng có thể nhận ra được ý chế giễu trong lời nói của nàng, cả đám đều trợn mắt líu lưỡi mà quên mất phải làm gì.
Rõ ràng nàng có ý rằng Tam phu nhân ở quá lâu trong hôi thối nên mới hoàn toàn không thấy được những tiểu cô xung quanh mình đều đã dính mùi tanh tưởi nồng nặc. Thậm chí nàng còn nói thẳng Tam phu nhân không có tư cách nhận xét nàng bẩn thỉu hay trong sạch, Cơ Tự nàng có thế nào cũng phải do Tạ Thập Bát nói ra thì mới tính.
Những lời Cơ Tự vừa nói quá ương ngạnh, Tam phu nhân chính là đích nữ của Lang Gia Vương thị, được gả làm chính thê cho con trai trưởng
Trần Quận Tạ thị, thận phận ấy cao quý đến nhường nào? Cả đời này e rằng Tam phu nhân chưa từng bị ai chế nhạo như Cơ Tự. Thị cố gắng hết sức bình ổn lại hơi thở, rồi mới khàn giọng ra lệnh: "Dẹp bình phong đi!"
Đám tỳ nữ lập tức kéo bình phong ra, lúc này, Tạ Vương thị mới có cơ hội nhìn rõ dáng vẻ của Cơ Tự.
Thấy thị xanh mặt cứ đứng nhìn về phía Cơ Tự chằm chằm, Trần Tứ lang của Toánh Xuyên Trần thị mới đi đến phía sau, khẽ thi lễ rồi nhỏ giọng nói: "Có thể Tam phu nhân không biết, hiện tại Toánh Xuyên Trần thị ta và cả Lan Lăng Tiêu thị, cùng với bảy thế tộc đều muốn bảo vệ Cơ thị nữ được bình an."
Tạ Vương thị quay phắt lại nhìn Trần Tứ lang một hồi, sau giận quá hóa cười: "Nói như thế, là Trần Tứ lang đang uy hiếp ta đó à?"
Trần Tứ lang không hề tỏ ra sợ hãi, nhã nhặn cười khoe hàm răng trắng đều như bắp: "Tam phu nhân nói sai rồi, chúng ta chỉ là muốn nhắc nhở phu nhân thôi. Dĩ nhiên nếu lúc này Tam phu nhân vẫn thấy khó có thể tiêu cơn giận, Trần Tứ lang chỉ đành chuyển cáo sự không vui của người cho Tạ Thập Bát được tỏ tường thôi."
Tên này dám mang Tạ Thập Bát ra uy hiếp thị ư!? Tạ Vương thị giận đến mức mặt tím tái, nhưng dù thị có giận đến mức nào, khi nghe thấy ba chữ Tạ Thập Bát thì cũng phải cố thu liễm lại đôi chút.
Tạ Vương thị miễn cưỡng chậm rãi cất lời: "Hay lắm, để ta xem các người có thể che chở cho ả được bao lâu."
Bên này Tạ Vương thị còn đang tức giận bừng bừng, cách đó không xa, một lang quân hàn môn đi đến phía sau Vương Trấn, Lưu Khiên, đưa mắt cùng nhìn theo bóng dáng thướt tha của Cơ Tự, lắc đầu: "Chẳng hiểu đám sĩ tộc này nghĩ cái gì nữa! Cơ thị nữ dù từng bị nghi ngờ ở chung phòng với đàn ông, nhưng Sơn Nhạc Tử đã nói nàng vẫn là băng thanh ngọc khiết. Thân thể nàng đã được chứng minh trong sạch, là bậc mỹ nhân tuyệt sắc, đã thế còn thạo kinh doanh buôn bán, nếu có thể cưới về được, ta cũng ước gì cưới nàng về nhà rồi đối đãi thật tốt nữa ấy chứ!"
Lang quân hàn môn kia không nhịn được chế giễu thêm một câu: "Chỉ có mấy thứ sĩ tộc trọng sĩ diện cho lắm này mới vì chuyện nhỏ nhặt như thế rủ nhau đi chà đạp nàng ta như vậy. Nếu là hàn môn thì ai mà quan tâm?"
Quả thật thời đại này, ngay cả công chúa ngầm nuôi trai lơ đi nữa vẫn còn có rất nhiều người muốn cầu hôn, huống chi là một người như Cơ Tự.
...
Tất cả những tiểu cô ở đây đều cảm thấy Cơ Tự đúng là người không biết trời cao đất rộng là gì, chẳng những dám lăng nhục họ qua lời nói mà còn đắc tội với Tam phu nhân đáng ra phải hết lòng đi nịnh bợ kia. Nhưng họ không hiểu rằng, theo Cơ Tự biết, quý phụ như Tạ Vương thị sẽ bị rất nhiều người và thế lực ràng buộc, chỉ cần một ngày Tạ Thập Bát còn coi nàng là bạn, thì Tạ Vương thị sẽ không dám ra tay đối phó với nàng. So ra mà nói thì vị công chúa An Hoa kia mới là đáng sợ thật sự, kiểu người này chỉ biết dùng quyền thế đàn áp người khác, đã vậy lòng dạ còn tiểu nhân hiểm độc, hôm nay nếu lỡ đắc tội với ả, sau này sợ rằng chờ đón nàng phía trước chỉ có cái chết mà thôi.
Thấy Cơ Tự chuẩn bị rời đi, tất cả mọi người đều tranh thủ bàn tán rối rít, không ai chú ý đến vị Viên tiểu cô đang cúi đầu nhưng bờ môi lại hiện ra một nụ cười đắc chí.
Lúc Cơ Tự bước đến gần cổng trang viên thì phía trước bỗng thấy xôn xao, sau đó nữa là một tiếng hô vang: "Tạ Thập Bát lang đến!"
Khách đến yến hội này đều là người trong trăm nhà sĩ tộc, nên mặc kệ ai đến cũng chỉ cứ như vậy mà lẳng lặng đi vào, không có ai truyền xướng cả, chỉ có Tạ Lang là ngoại lệ duy nhất.
Trong viện chợt im bặt đi một lát rồi ồ lên sôi trào, nháy mắt vô số tiểu cô đã chạy qua chạy lại như thoi đưa, nhóm tỳ nữ thì xúm xít vây quanh họ để giúp trang điểm lại dung nhan.
Tạ Vương thị mới định phất tay áo bỏ đi, vừa nghe thấy Tạ Lang đến cũng cố dằn xuống cơn giận, từ từ ngồi lại xuống sạp. Nhóm Trần Tứ lang thì bày ra vẻ tươi cười, chờ đón.
Giờ khắc này Cơ Tự cũng dừng bước lại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía cổng. Trong vòng vây năm sáu người, lang quân bạch y ung dung đi đến, mắt nàng đột nhiên thấy cay cay. Nàng vội vàng cúi đầu, lặng lẽ hít mũi, để gió xoa dịu đôi mắt.
Trong lòng nàng có hàng câu hàng vạn lời muốn nói. Nàng rất muốn chất vấn chàng tại sao lại để nàng lại Tương Dương, bỏ đi biền biệt gần một năm trời? Nàng còn muốn nói cho chàng biết suốt mấy tháng qua mình đã phải chịu ấm ức như thế nào, và cả khi nãy, người nhà của chàng còn công khai sỉ nhục nàng ra sao. Nhưng theo bóng dáng Tạ Lang đến gần, cùng đám tiểu cô kéo nhau ùa ra đón, bao nỗi uất ức kia đều chẳng thể thốt nổi thành câu.
Một năm không gặp, chàng vẫn tao nhã vô song như trước. Chàng vừa đi vừa gật đầu chào mọi người xung quanh, kéo theo vô số tiếng hò hét ái mộ, rồi chàng chuyển ánh mắt nhìn về phía Cơ Tự đang đứng giữa nhóm người. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Tạ Lang thoáng sững sờ vì dung mạo của nàng, nhưng chỉ trong phút chốc chàng đã mỉm cười trở lại, thản nhiên cất bước đi thẳng đến chỗ nàng. Đám tiểu cô cũng vô thức lùi ra hai bên, nhường đường cho chàng.