Tạ Quảng đi tới phía sau Tạ Lang, hỏi khẽ: "Thập Bát lang, cứ thế cho Vương Ly được đón về hay sao?" Lúc này Tạ Quảng cũng thấy bất công thay Cơ Tự. Khi xưa Vương Ly có ý định muốn dồn Cơ Tự vào chỗ chết, nên việc Tạ Lang xử lý đưa ả đi đày cũng coi như hợp tình hợp lý. Không ngờ còn chưa đến ba năm Vương Ly có thể quay về xuất giá, thế nào Cơ Tự cũng khó chấp nhận nổi chuyện này cho xem!
Tạ Lang trầm mặc nhìn bóng dáng Lang Gia Vương Thập Nhị rời đi, một lát sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Thập Nhị lang cố ý đến đây rào trước đón sau mong ta bỏ qua chuyện này, lẽ nào ta lại bảo không? Y hẳn là có đối tượng để kết thông gia rồi nên mới cần một muội muội đem gả..." Còn một câu nữa mà Tạ Lang chưa nói, đó là ban đầu lúc đẩy Vương Ly đi xa, chàng đã cảnh cáo cả đời này ả không được lập gia đình, suốt kiếp không được quay lại Kiến Khang. Với tính tình yếu đuối của đám tiểu cô sĩ tộc này, chỉ sợ Vương Ly nghĩ đến tương lai xám xịt thì đã sụp đổ tinh thần từ lâu, căn bản không đợi được đến ngày huynh trưởng đến đón về đâu.
Trái lại Tạ Quảng cảm khái, thở dài thườn thượt: "Đây chính là chỗ tốt của việc có gia tộc che chở, dù phạm tội giết người tày đình đi nữa vẫn có người bảo vệ."
Nghe thấy lời nói buột miệng chẳng hề nghĩ ngợi của Tạ Quảng, chàng vô thức nhìn về phía Cơ Việt đang ngơ ngác trông về hướng Lang Gia Vương thị.
Theo ánh mắt Cơ Việt, Tạ Lang bỗng thấy được một tiểu cô Lang Gia Vương thị ăn mặc thanh lịch nhưng lại có mặt mũi vô cùng tầm thường, tuy dáng người thon tả, gương mặt bầu bĩnh nhưng ngũ quan chẳng xinh xắn gì. Có điều do xuất thân từ thế gia, được thường xuyên chăm sóc tỉ mỉ nên có làn da trắng ngần cùng mái tóc đen tuyền như bao nữ tử danh môn vọng tộc khác. Khí chất của tiểu cô này cũng tầm thường, chỉ lẳng lặng đứng đó, trên cổ tay đeo một chuỗi phật châu, cúi đầu đọc một quyển kinh phật.
Giờ khắc này Tạ Lang cảm nhận được cả sự ganh tỵ và buồn bã mất mát sâu trong ánh mắt của Cơ Việt. Chàng sửng sốt chốc lát mới hiểu ra lý do.
Tiểu cô Lang Gia Vương thị trước mắt kia chính là thứ nữ không được sủng ái, một lòng hướng Phật mà chàng nói sẽ cưới về làm chính thê. Đúng rồi, rõ ràng so sánh với tiểu cô này, A Tự quả là tiên nữ giáng thế. Nàng có tài hoa, thông minh và khí phách, nhưng nếu gả cho chàng thì chỉ có thể làm thiếp thất. Còn nữ tử tầm thường này của Lang Gia Vương thị lại có thể làm chủ mẫu thao túng cuộc đời nàng, vì vậy A Tự mới hâm mộ, mới ghen ghét, mới bất lực và mất mát như vậy.
Đột nhiên, lồng ngực Tạ Lang lại dấy lên cơn đau khó tả. Chàng ngẩn ngơ nhìn A Tự, lần đầu tiên phát hiện, hóa ra chàng không thích ánh mắt như thế này của nàng.
***
Có đội ngũ của Lang Gia Vương thị gia nhập, cả đoàn xe lại càng hùng hậu hơn. Đi được một lúc, Cơ Việt phát hiện hai bên đường phía trước bày đầy quầy hàng. Ngoại trừ người dân mang hoa quả, rau dưa mới hái mời chào đoàn xe thì bên kia còn có một hàng dài thiếu nam thiếu nữ ăn mặc chỉnh tề.
Họ đều mặc quần áo vải thô, mặt mũi ưa nhìn, dáng vẻ trung hậu, trên đầu cắm cọng cỏ, mong chờ nhìn đoàn xe, hi vọng được một vị sĩ tộc nào đó trong đội ngũ mua về.
Đi được một lúc, mắt Cơ Việt lóe sáng. Mười mấy tiểu lang đang bị xích chân đứng bên phải phía trước mặt mũi khá tuấn tú, dáng người thẳng tắp, trông có vẻ gia cảnh cũng không đến nỗi tệ.
Bình tĩnh quan sát kỹ càng, Cơ Việt bỗng thấy một tiểu lang chừng mười tám mười chín tuổi, ngũ quan sắc nét, vóc người khôi vĩ cao ráo, đôi mắt đen láy rực sáng. Cho dù bị xiềng xích nhưng y vẫn đứng thẳng hiên ngang. Tiểu lang này không phải tên nô lệ mà Cơ Tự từng gặp ở thành Tương Dương ngày trước có ý định mua về làm hôn phu hay sao?
Chẳng qua so với hồi ở thành Tương Dương, rõ ràng y đã gầy đi rất nhiều. Phần da thịt lộ ra chi chít dấu roi xanh tím, xem chừng phải nếm không biết bao đau khổ rồi đây.
Hai huynh đệ Hàn thị vẫn âm thầm quan sát Cơ Việt nãy giờ, sau khi nhìn theo ánh mắt Cơ Việt liền ngoảnh đầu ra sau phân phó hạ nhân.
Vì thế sau nửa canh giờ, trong xe Cơ Việt đã có thêm một tiểu lang tuấn tú đang ngồi quỳ thẳng lưng.
Hàn Tú cưỡi lừa tới gần xe Cơ Việt, cười sang sảng: "Mới vừa rồi thấy Cơ huynh nhìn y hồi lâu, Hàn mỗ bèn tự chủ trương mua y về đây." Rồi lại thận trọng nhắc nhở, "Tuy bây giờ Cơ huynh thiếu người hầu hạ, nhưng loại đầy tớ mới mua về này không rõ tâm tính ra sao, huynh khoan hẵng trọng dụng thì hơn."
Cơ Việt hiểu ý, quay người chắp tay cảm ơn Hàn Tú.
Hạ rèm xe xuống, Cơ Việt ôn hòa nhìn hạ nhân mới của mình, hỏi han "Ngươi tên là gì?"
Thiếu niên mím môi đáp: "Thuộc hạ tên Quý Nguyên."
Cơ Việt khẽ lẩm bẩm: "Quý Nguyên? Nguyên của khởi nguyên à. Xem ra gia cảnh nhà ngươi cũng không tệ, chắc ngươi là trưởng tử trong nhà rồi."
Gần như Cơ Việt vừa dứt lời, Quý Nguyên đã đỏ ửng vành mắt. Cũng lạ thật, Cơ Việt chỉ nói một câu thôi mà ánh mắt y đã trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.
Nhìn y, Cơ Việt khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Ta họ Cơ, đương chức Trung thư thị lang của triều đình, hiện tại phụng chỉ ban sai không mang theo tôi tớ, nếu sau này ngươi lập lên công trạng, ta có thể trả lại tự do cho ngươi."
Quý Nguyên lập tức quỳ rạp xuống sàn xe, run giọng nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Nguyện phục vụ chủ nhân bằng cả tính mạng!"
***
Đi chưa được mười dặm, mặt trời vẫn còn trên cao góc trời phía Tây, đội ngũ bắt đầu truyền lời cho nhau chuẩn bị hạ trại.
Lúc Cơ Việt bước ra khỏi xe lừa, liền thấy bóng dáng mười mấy bộ khúc Tạ thị vây quanh Tạ Lang đi đâu đó.
Ở nơi đồng không mông quạnh thế này, Tạ Lang định đi đâu vậy nhỉ? Cơ Việt nhìn cây cối bị gió thổi xào xạc, thầm nghĩ: E là tối nay có mưa lớn, không biết chàng định làm gì?
Vừa nghĩ tới đây, Cơ Việt đảo mắt hậm hực, dặn lòng đừng nghĩ tới Tạ Lang nữa.
Có thể là các thôn làng xung quanh đều nghe được tin tức họ đi ngang, gần như vừa dựng lều lên không lâu thì những người bán hàng rong kia đã lục tục kéo đến. Sau đó, cả đội ngũ bắt đầu huyên náo hẳn lên, tiếng cười đùa thi nhau truyền đến.
Cơ Việt thuận miệng nói với Quý Nguyên mấy câu, liền một mình dạo bước len lỏi qua đám người. Đa phần người dân ở đây đều bán đồ ăn thức uống, thỉnh thoảng có vài hương phụ trang điểm phóng đãng, mong muốn được hầu hạ đại gia nào đó kiếm tiền một đêm.
Đang lúc Cơ Việt đi lững thững không mục đích, đột nhiên bên cạnh vang lên câu hỏi của một nữ tử: "Ngài chính là Cơ đại lang à?"
Cơ Việt ngoảnh đầu nhìn lại. Lúc này mới phát hiện mình đã lạc vào khu của Lang Gia Vương thị.
Hiển nhiên trong đội ngũ của Lang Gia Vương thị không chỉ có mình tiểu cô Lang Gia Vương thị mà còn có năm sáu tiểu cô khác, nhìn thoáng qua đã biết họ đều xuất thân từ đại sĩ tộc. Có điều những tiểu cô này đều cùng tỳ phụ nhà mình ở riêng một chỗ. Tiểu cô hỏi Cơ Việt không biết là tiểu cô của gia tộc nào, bên cạnh nàng ta chỉ có mấy tỳ nữ thôi.
Cơ Việt chắp tay hành lễ, đáp lại nàng ta: "Vâng, ta chính là Cơ đại lang."
Tiểu cô kia thỏ thẻ nói: "Cơ đại lang là cao đồ của Đạo gia, ta nghe nói phong cách làm việc của người Đạo gia đều tùy hứng, không kiêng kị gì, có phải vậy không?"
Cơ Việt hờ hững trả lời: "Có lẽ vậy."
Thái độ khinh thường của Cơ Việt khiến tiểu cô kia tức giận, quát lên: "Đúng là rau nào sâu nấy! Nghe nói Cơ thị nữ, muội muội của Cơ đại lang là một nữ tử không biết xấu hổ, đến giờ vẫn còn quấn lấy Tạ Thập Bát lang không tha." Rồi cười khinh thường, "Ta có một câu kính mong Cơ đại lang chuyển lời cho lệnh muội. Ngài nói cho nàng ta biết, thê thất tương lai của Thập Bát lang ắt phải là nữ nhi của một trong hai nhà Lang Gia Vương thị và Trần Quận Viên thị, mà bây giờ nữ quyến hai nhà này đều ghét cay ghét đắng Cơ thị nữ. Xưa nay chính thê thế gia là người có thể kề vai sát cánh cùng phu quân, còn thiếp thất hay nô tỳ thì có thể tùy ý phát mại, sống hay chết chỉ cần một câu nói. Ta rất tò mò, Cơ thị nữ có biết được bản thân nàng ta đã làm chủ mẫu tương lai hận đến thế nào không?"
Nàng
ta vừa nói xong, đám tỳ phụ bên cạnh liền bật cười khanh khách, nhìn Cơ Việt với ánh mắt giễu cợt.
Cơ Việt nhìn chằm chằm tiểu cô này đến mức nàng ta khiếp sợ, vô thức lùi về sau. Cơ Việt đặt tay lên càng xe của nàng ta, kề sát người đến, thờ ơ cười nói: "Vậy ngươi có biết, chẳng cần đến tương lai đâu, hiện tại ta muốn ngươi sợ hãi thì ngươi liền sợ hãi, muốn ngươi đổ bệnh thì ngươi sẽ phải ngoan ngoãn nằm bệnh hay không?"
Trong ánh mắt trợn to kinh ngạc của nàng ta, Cơ Việt cười khinh khỉnh, ngả ngớn thổi một hơi khiến tóc mái nàng ta bay lên, rồi mới đứng thẳng người lại.
Bấy giờ bộ khúc của tiểu cô kia mới chạy đến, song không chờ đến lúc bọn họ đuổi, Cơ Việt đã thản nhiên xoay người, nhỏ giọng nói với tiểu cô kia một tiếng "chờ đi", liền cất bước đi thẳng.
Đến tận khi Cơ Việt khuất bóng, tiểu cô kia mới hét ầm lên: "Hắn nghĩ hắn là ai vậy? Muốn làm ta sợ hãi thì ta sợ hãi, muốn ta bệnh thì ta ngã bệnh sao? Ta đã nói rồi, loại thứ dân này mới là đáng ghét nhất, giết mãi cũng chẳng hết. Chắc hoàng đế bị mù rồi nên mới để một gã vô lại thế này làm Quốc sư!"
Thấy tiểu cô nhà mình bị chọc tức, đám tỳ nữ tỳ phụ vội an ủi khuyên lơn.
Chẳng mấy chốc đã đến hoàng hôn rồi.
Lúc bộ khúc của tiểu cô kia bắt đầu hạ trại, một thiếu niên cao dong dỏng đi đến bên cạnh xe lừa, chắp hai tay lại rồi nói: "Cơ đại lang chủ nhân nô tài có nói, khả năng tối nay trời có mưa, kính mong các vị hãy chuẩn bị trước."
Vừa truyền lời xong, thiếu niên không đi ngay, mà quay sang phía đám người Trần Quận Viên thị: "Hãy chuyển cáo cho vị tiểu cô họ Viên được biết, chủ nhân nhà ta không so đo với mấy câu nói với hạng nữ nhân. Thế nhưng, đã sinh ra từ Trần Quận Viên thị dòng dõi thi thư thì tất nhiên sẽ biết ân nghĩa, nếu tối nay tránh được tai họa mưa bão, sau này có gặp mặt, chủ nhân nhà ta không cần cô phải cảm kích ơn đức của ngài, nhưng vui lòng khách khí một chút, tin chắc tiểu cô có thể làm được điều này!"
Nói tới đây, thiếu niên kia phớt lờ những ánh mắt phẫn nộ của đám hạ nhân Trần Quận Viên thị, quay người sải bước rời đi.
Nhìn bóng dáng thiếu niên xa dần, tiếng xôn xao lặng xuống, tiểu cô kia vén rèm xe lên, phẫn nộ đến nỗi khuôn mặt xinh xắn tím tái: "Thật là nực cười, ngay cả Gia Cát Lượng năm xưa muốn mượn gió đông cũng phải chuẩn bị một phen, vậy mà cái tên Quốc sư giả này nói có mưa là có thể mưa ngay á? Còn dựa vào chuyện vặt vãnh này để ta nợ ơn huệ hắn, thật là mất dạy!"
Nàng ta trừng mắt, ra lệnh với hai bộ khúc: "Đi mau, các ngươi đi hỏi thăm tình hình, xem Cơ đại sư nắm chắc mấy phần tối nay trời sẽ mưa?"
Hai bộ khúc kia vội vàng tuân lệnh, chỉ chốc lát đã trở lại, chắp tay bẩm báo với tiểu cô kia: "Theo như người hầu của Cơ Việt nói, chuyện tối nay trời mưa, hắn chỉ chắc được khoảng ba phần thôi."
"Mới ba phần thôi ư?" Nàng ta cười lạnh, ra lệnh, "Báo cho mọi người, tối nay không thể nào có mưa. Không ai được tin gã Cơ Việt kia!"
Mọi người thấy tiểu cô nhà mình giận đến tím mặt, cũng không dám làm trái, đành vâng mệnh.
Bởi vì được Cơ Việt cảnh báo trước nên đại đa số người đều chọn hạ trại trên phầnbđất cao không bị nước ngập đến, đồng thời thoa dầu xung quanh lều trại. Tuy nhiên, cũng có vài người chỉ coi lời hắn là gió thoảng bên tai, cố ý hạ trại ở khu đất bằng, bởi vì thoa dầu quanh lều sẽ dễ bị bắt lửa nên rất nhiều nhà giàu có đều giăng hai lớp lều, và còn cố ý ghim chặt để đề phòng mưa nữa.
Cả đêm trăng lên đỉnh đầu, trên bầu trời sâu thẳm, sao vẫn giăng lấp lánh, trông chẳng hề có điềm mưa gió như Cơ sư đã nói chút nào. Tuy nhiên lúc này cũng không có ai cười nhạo Cơ Việt, ngay cả đoàn người của tiểu cô Viên thị kia cũng định bụng đến sáng mai cười cũng không muộn.
Nháy mắt đã đến rạng sáng. Khi tất cả mọi người đang say giấc nồng, những người gác đêm cũng không chống chịu nổi cơn buồn ngủ, ở một góc trời đã đen sì một vùng từ lúc nào không rõ.
Một tia chớp ngoằn ngoèo mang theo âm thanh đùng đoàng inh ỏi đánh thức mọi người. Tiếp theo là từng tia chớp rạch ngang bầu trời, những hạt mưa to như hạt đậu rào rào rơi xuống trắng xóa.
Bây giờ đám bộ khúc mới sực tỉnh dậy. Ban đầu ai ai cũng kinh hoàng nhìn trận mưa gió bên ngoài, bất chợt nhớ đến lều trại mình ở trên chỗ cao, bên ngoài còn thoa dầu liền thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Tạ Quảng đang đóng giữ ở xung quanh nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng kêu gào dồn dập, họ vừa chạy ra đã thấy ở góc của Trần Quận Viên thị người người chìm trong màn mưa, thét gào không ngừng.
Chỉ nhìn thoáng qua Tạ Quảng đã nói ngay: "Không xong rồi, Trần Quận Viên thị không nghe theo Cơ Việt nhắc nhở nên gặp chuyện không hay rồi!" Tiếp đó cả nhóm họ đành mặc cơn mưa xối xả như trút nước, chạy đến cứu giúp.
Tiểu cô Trần Quận Viên thị ôm đầu, co ro ngồi với đám tỳ nữ trong góc lều ngập nước sắp sụp. Mỗi khi có tia chớp vang lên họ càng rúc chặt vào nhau hơn.
Tạ Quảng sa sầm mặt, nhắc nhở những bộ khúc của Trần Quận Viên thị đang bận rộn dựng lại lều trại: "Người đâu, mau đưa tiểu cô của các ngươi đến lều của Tạ thị đi, đồng thời mau lập tức tìm xiêm y sạch sẽ cho nàng ta tắm rửa thay đồ!"
"Vâng!"
Mấy tỳ phụ bước đến, cầm chăn đắp lên người tiểu cô nhà mình, dẫn nàng ta đến chỗ lều của Tạ thị được dựng trên vùng đất cao. Bấy giờ đám tỳ phụ mới phát hiện tiểu cô nhà mình bị sấm sét dọa sợ, lại bị dính mưa nên đã sốt đỏ bừng mặt, hơi thở nóng hổi, thật sự đổ bệnh rồi.
***
Cơn mưa này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, dù rằng mưa rất nặng hạt nhưng chưa đến một khắc đã trời quang mây tạnh, đội ngũ không bị thiệt hại nhiều. Có thể nói, người duy nhất gặp phải xui xẻo trong trận mưa này chỉ có mỗi mình tiểu cô Trần Quận Viên thị yếu ớt kia thôi.
Khi Tạ Lang trở về đã là buổi trưa, còn dẫn theo hai vị đại phu phòng ngừa trường hợp không may.
Lúc bước xuống xe lừa, đi về phía đội ngũ Trần Quận Tạ thị, ánh mắt chàng khẽ nhìn lướt qua chỗ Cơ Việt theo thói quen. Bất chợt chàng khựng bước, từ từ quay đầu lại.
Chỉ thấy trong xe lừa Cơ Việt có thêm một thiếu niên mặt mũi thanh tú, vóc người cao lớn. Giờ khắc này y ngẩng đầu nhìn Cơ Việt với ánh mắt tôn kính vô vàn, còn Cơ Việt thì dịu dàng như nước, mỉm cười nhìn thiếu niên kia. Nói xong một câu, Cơ Việt còn vươn tay nhẹ nhàng xoa vết thương trên cần cổ thiếu niên kia nữa.
Tạ Lang sa sầm mặt, khẽ hỏi Tạ Quảng vừa chạy tới: "Tiểu lang kia là ai?"
Tạ Quảng cũng trông về phía hai người đó, khẽ "à" một tiếng rồi quay đầu bẩm: "Người kia ạ? Đó là nô lệ mà Cơ Việt mới mua về ạ, nghe nói tên Quý Nguyên, vốn là con cháu thế tộc ở Bắc Ngụy." Rồi hắn bật cười: "Nghe Cơ Việt kể, hai người họ có duyên lắm. Hồi ở thành Tương Dương, Cơ Việt từng gặp hắn, lúc ấy cũng có ý định mua hắn về. Không ngờ từ năm ngoái đến năm nay, từ Tương Dương đến Dương Châu xa xôi đến vậy, kết quả vẫn có duyên để Cơ Việt gặp..." Tạ Quảng chưa nói xong, đột nhiên phát hiện vẻ mặt lang quân nhà mình có gì đó không đúng, bèn ngậm miệng ngay.