Ta nghĩ thầm, nếu khi đó hắn thật sự mở miệng mời ta thì ta có tới hay không nhỉ? Sẽ tới, nhất định sẽ tới, có miếng ngon không ăn đúng là ngu, ăn xong sẽ tìm hắn gây phiền phức, đó là điều chắc chắn.
Cho nên ta rất tiếc nuối mà nói: “Nếu như ngày đó chàng mời, thiếp sẽ không nhớ mãi không quên biết bao năm như vậy đâu”.
Hắn vui vẻ nói: “Nếu năm đó ta mời, nàng sẽ qua à? Như vậy… như vậy lúc ấy, nàng không ghét ta đến mức ấy phải không?”.
Ta nghĩ thầm, chàng hiểu lầm rồi, chàng lại tự mình đa tình rồi, muốn thốt ra: Đó là thấy ở đó có tiệc rượu giá trị ngàn vàng, một ngụm trăm lượng bạc đấy. Mặc dù cuối cùng khó tránh khỏi biến thành chất thải, nhưng vẫn là trăm lượng bạc đấy!
Nhưng lời nói đến khóe miệng lại trở thành: “Dĩ nhiên… không ghét đến mức vậy”.
Hắn liền vui vẻ ung dung lấy đũa gắp một miếng chân gấu vào miệng ta, nói: “Đây là món ăn kèm với giò thủy tinh, nhưng bởi vì có nguyên liệu vô cùng quý nên rất ít người ăn, có lẽ nàng chưa từng nếm qua, thử một chút xem sao?”.
Hắn đang giễu cợt ta năm đó chỉ có tiền sai người mua món ăn bình dân như giò thủy tinh đấy hả?
Chân gấu quả là món ăn khác biệt, mật ong dùng để ninh nhừ chắc là lấy từ mật hoa tử kinh đằm mình dưới ánh nắng mặt trời trên núi Thiên Phong. Khi hoa nở rộ, nếu lấy mật trong vòng mười ngày không mưa thì sẽ có thứ mật đậm hương nhất, là mật ngon nổi danh toàn quốc, cống phẩm Hoàng thất mới có được.
Từ nhỏ ta đã thích đồ ngọt, đặc biệt là mật ong. Để tránh cho ta thỉnh thoảng tăm tia thú cưng của mình, Tiểu Thất tận dụng sườn núi Triêu Dương sau Quân gia thôn để trồng đầy hoa tử kinh. Đến ngày xuân hoa nở, khắp sườn núi đều là hương hoa tử kinh… Ta đã hỏi Tiểu Thất, tại sao không trồng hoa hòe mà chỉ trồng có mỗi hoa tử kinh, nghe nói mật hoa hòe càng thơm nồng ngon miệng, nhưng hắn đáp: “Tử kinh ba chạc nhưng cùng gốc, bốn chim buồn thương vì khác cành”, ta mới hiểu ý của hắn, cảm thấy Tiểu Thất thường ngày đơn thuần không biết thơ thẩn là cái gì vậy mà cũng nâng niu ôm ấp tình cảm như vậy. Hắn hy vọng bọn ta là bạn bè tốt, có thể ở bên nhau mãi mãi. Chỉ tiếc, cuối cùng nguyện vọng của hắn không thể thực hiện được.
Miệng ta đầy hương thơm nồng nàn của chân gấu nhập khẩu, khiến ta lại càng vui sướng cong mày. Tay của ta vốn để bên cái đĩa thanh hoa, không tự chủ được liền gẩy chiếc đũa được làm bằng bạc. Tiếng “đinh” êm dịu kéo dài mãi, trong phòng vốn chỉ có hai người bọn ta, tiếng vang này khiến hắn ngẩn ngơ, chiếc đũa trong tay cũng rơi xuống theo. Căn phòng chìm vào yên lặng, hắn cất giọng run run: “Ngọc, mới vừa rồi, mới vừa rồi nàng làm gì thế… Lại có cảm giác rồi hả?”.
“Không có… Sao vậy?”.
Nhưng ngón tay kia lại động đậy, ta cầm đôi đũa để bên cạnh chiếc đĩa lên.
“Ngón tay của nàng, ngón tay… cử động rồi ư?”.
Ta chưa phản ứng lại, đợi đến khi phản ứng mới vui vẻ nói: “Vương gia, là thật sao? Ngón tay của thiếp cử động thật ư?”.
Hắn nhảy dựng lên kêu to: “Quả nhiên hữu hiệu, quả nhiên hữu hiệu…”.
Có tiếng cái ghế đổ xuống, có tiếng hắn kéo tay áo người ta đến rách vụn, người kia bị hắn lay lay đến nỗi giọng nói run rẩy: “Chúc… chúc… mừng… mừng vương gia…”.
“Các ngươi có nhìn thấy không, quả nhiên hữu hiệu, tay nàng có thể cử động… Không giống mấy ngày trước chỉ hơi cử động chút, mà là có thể cử động thật sự…”.
“Các ngươi đi ra ngoài trước, đi ra ngoài trước đi…”. Cuối cùng, hắn bình tĩnh lại, ngồi xuống cạnh ta, dè dặt nói: “Ngọc, thử lại lần nữa xem, thử lại lần nữa xem nào?”.
Ta lo lắng nói: “E rằng không thể…”. Ngón tay ta lại không tự chủ cầm đũa lên, nhưng hơi run rẩy. Đôi đũa này bị nắm không chặt liền rơi xuống đất.
“Không, không đâu…”. Hắn cười to, “Ngọc, nàng còn có thể cử động, thật sự có thể cử động”.
Ta thử gắp thức ăn trong đĩa gần kề, nhưng bởi vì ngón tay rất run rẩy nên cuối cùng không thể được. Nhưng điều này cũng đủ khiến hắn mừng rỡ, nói một tràng an ủi ta: “Ngọc, không cần gấp gáp, không cần gấp gáp, luyện tập từ từ là làm được thôi”.
Lúc này lại nghe thấy ngoài cửa vọng đến tiếng người, xen lẫn với những từ có cách phát âm kì quặc. Ta nghe thấy rõ, kiểu phát âm này chính là khẩu ngữ của Tây Cương.
Chắc họ bị người chặn ở đầu cầu thang, không được
lên đây, chỉ đứng ở đầu cầu thang lớn tiếng nói: “Ninh vương điện hạ, sao gặp ngài một lần mà khó đến thế? Ngài đã quên những ngày chúng ta giục ngựa ở Tây Cương trước đây sao? Bổn vương sắp trở về Tây Cương rồi, vất vả lắm mới biết được ngài ở đây, muốn đến gặp ngài cũng không được ư?”.
Là Ô Mộc Tề!
Hạ Hầu Thương bực mình nói: “Sao hắn lại tới đây?”.
Lòng ta trùng xuống, lại cười nói: “Hôm nay vui vẻ như thế, huống chi chúng ta ở lầu Uyên Ương, nơi đây cao thủ như rừng… Gọi hắn lên đây nói chuyện cũng được”.
“Chỉ sợ hắn biết được thân phận của nàng rồi gây bất lợi cho nàng”.
Ta khẽ than thở, vươn tay cầm lấy chiếc đũa: “Trong gian phòng này, hắn có thể làm được gì chứ? Không chừng thấy hắn, nhớ lại những buổi giục ngựa trên thảo nguyên xưa cũ khiến thiếp muốn ra tay đánh hắn một trận… Tay chân của thiếp bất tri bất giác khôi phục vài phần sức lực thì sao!”.
Hạ Hầu Thương buồn cười: “Cũng được, nếu hắn có hành động quái lạ nào thì ta sẽ khiến hắn vào dễ ra khó!”.
Ô Mộc Tề dẫn hai tên tùy tùng đi lên, ta cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân của chúng. Tiếng trầm ổn mà khỏe mạnh chính là của Ô Mộc Tề, trong hai tên tùy tùng của hắn, một người có bước chân nhẹ nhàng, hiển nhiên biết chút võ công, người còn lại khiến người ta có phần khó đoán. Đôi khi bước chân của hắn nhẹ bẫng nhưng có lúc bước chân của hắn hơi nặng nề, cứ giống như không nhấc lên nổi rồi lại hạ xuống… Người này bị trọng thương ư? Hơn nữa còn là dấu vết năm xưa?
Tiểu Thất náu mình bên cạnh Ô Mộc Tề một thời gian dài, sao không thấy hắn nhắc tới chỗ đó có một người như thế? Hắn với danh nghĩa là kẻ thù của thái tử, giả mạo hậu nhân của Mộ Dung gia bị Tần gia cấu kết bịa tội, giành được sự tín nhiệm của Ô Mộc Tề. Sau khi giúp Ô Mộc Tề đả thương thái tử, hắn lập tức rời đi, chắc hẳn Ô Mộc Tề vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, nên có rất nhiều chuyện hắn cũng không biết chăng?
Kẻ này ẩn náu đã lâu, với mưu trí của hắn, nếu muốn ẩn thân thì sao lại để Tiểu Thất biết được chứ?
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không kìm nổi mà xuất hiện.
Phải chăng ta liên tiếp có chuyển biến tốt đã khiến hắn luống cuống tay chân? Cuối cùng đích thân dò xét?
“Ninh vương điện hạ thật quá kiêu ngạo, bổn vương muốn tới thăm cũng cần phải qua năm cửa ải, trảm sáu tướng lĩnh(*) sao? Giờ đây quý quốc và nước ta đã thành láng giềng hữu hảo rồi, điện hạ cần gì đề phòng nghêm cẩn như thế chứ?”.
(*) Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khănÔ Mộc Tề cười nói một hồi, giọng điệu ôn hòa nhưng ngầm có ý chọc ngoáy. Hạ Hầu Thương nghe xong, nhếch miệng mỉm cười: “Không phải Hoàng tử phải trở về Tây Di sao? Sao lại vô công rồi nghề tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn tìm bổn vương để gây chuyện?”.
Ô Mộc Tề ngớ người, hắn vốn là bại tướng dưới tay Hạ Hầu Thương. Hồi ở Tây Cương giao chiến với Hạ Hầu Thương, mỗi một lần đánh là một lần thua, nào dám tinh tướng như lúc đánh thái tử chứ?
“Nào có, nào có. Ba ngày sau bổn vương phải về nước, Ninh vương là người Trung Nguyên bổn vương bội phục nhất, hôm nay tình cờ vào lầu Uyên Ương, nghe nói Ninh vương điện hạ và Vương phi ở đây, nên tới thăm hỏi cho phải phép”. Hắn “A” một tiếng rồi nói: “Sắc mặt vương phi thật tốt, có thể ngồi dậy được rồi hả? Có lẽ ít ngày nữa là khôi phục thôi nhỉ?”.