Đôi mắt hắn chăm chú khiến ta hơi đỏ mặt, đây quả thật là sự hấp dẫn trần trụi. Nghĩ tới từ này, ta nhớ ra ta thật ra đang trần truồng, không khỏi vươn tay kéo chăn gấm, vùi cả mặt vào trong.
Qua một lúc lâu ta mới kéo chăn nhìn ra ngoài, thấy hắn nở nụ cười khẽ nhìn ta, thản nhiên thong dong, hài lòng thoải mái… Dường như làm ta xấu hổ là chuyện rất thú vị.
“Ta đang nghĩ, Hạ Hầu Thương ta đã tích đức bao lâu mới có thể lấy được nàng?”. Hắn nói, “Nàng biết không, nàng là người mà một khi đã cầm trong tay thì không muốn buông ra nữa… Có rất nhiều lần, ta nhìn thấy nàng nằm trên giường, khi đó ta đã nghĩ, nếu nàng đi thật thì ta phải làm sao đây? Nhiều năm như vậy, ta cũng không suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, dù sao cứ như yêu cầu của Hoàng tổ mẫu là được rồi, có thể làm cho mẫu phi vui vẻ hơn thì tốt, phụ hoàng có thể để mắt đến ta thì tốt. Nếu họ rời xa ta, tuy rằng ta sẽ đau lòng nhưng không có cảm giác trống rỗng, không biết lấy cái gì để lấp đầy nơi đó. Triển Ngọc, có phải nàng sẽ cười ta hay không?”.
Tất nhiên ta sẽ cười, tất nhiên sẽ cười, nhưng ta chỉ thấy khóe mắt chua xót. Ta không khỏi suy nghĩ, nếu hắn không còn nữa, vậy ta phải làm sao? Còn có thể trộm gà cắp chó, phóng ngựa giang hồ, dạo khắp lầu xanh như trước kia nữa không?
E rằng, trong mắt ta, ngay cả bầu trời cũng chuyển thành màu xám.
Đời người như vậy, nhưng sống không như thế.
Ta bỗng vô cùng sợ hãi, sau khi được hắn đối xử dịu dàng như vậy, nào ta có thể buông tay.
Ta dời đến bên cạnh hắn, quấn chăn len vào trong lòng hắn, tựa đầu cọ cọ trước ngực hắn, chỉ mong giây phút này có thể kẽo dài vĩnh hằng.
Nhưng ta ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn, chợt nhớ tới vấn đề ta vẫn luôn muốn hỏi, luẩn quẩn loanh quanh bỗng quên béng mất.
“Vương…”. Hắn trừng mắt, ta vội đổi lời: “Thương, vết thương sau lưng chàng…”.
“Nàng tay mềm chân yếu, có thể gây thương tổn nơi nào chứ?”. Hắn cười he he, cứ như vết thương này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Ta không để ý tới hắn, cuốn chăn ngồi dậy, vỗ vỗ cánh tay hắn bảo hắn nằm sấp xuống, để ta kiểm tra vết thương trên lưng hắn. Hắn không nhúc nhích, thấy cánh tay màu mạch của hắn phản xạ màu sáng bóng dưới ánh nến thì lập tức véo một cái. Hắn kêu lên một tiếng, sau đó rất tủi thân mà nói: “Nương tử, nàng muốn mưu sát chồng!”.
Tuy trên người cuốn chăn, ta vẫn rùng mình một cái, cảm thấy cánh tay nổi hết da gà da vịt. Xem ra phải làm quen với chuyện liếc mắt đưa tình kiểu này, chứ không lúc ăn cơm hắn lại lên cơn, e rằng đồ ăn ngon phun ra ngoài hết, chẳng phải lãng phí lương thực lắm sao?
Ta vừa khẽ khàng mặc niệm, vừa đẩy hắn nằm nghiêng, nhìn kỹ phần lưng của hắn. Chỉ thấy tấm lưng như cái tổ ong vò vẽ, vết thương nông nông sâu sâu không dưới mười. Nhưng may thay, ngoại trừ một vết thực cực sâu, những vết thương khác đều bình thường, mà có ít tơ gấm bị hắn xé nát đang ở dưới người, dải gấm xanh nhạt nhuộm vết máu lớn.
Ta thở phào nhẹ nhõm, định bụng sai người lấy thuốc cho hắn bôi, mới phát hiện mình và hắn không ở hoàng cung, cũng không phải ở phủ Ninh vương, mà đang ở khách điếm, gọi người ở đây không tiện chút nào. Nghĩ thầm trong chiếc vòng tay của mình ngoài viên thuốc đề phòng cầm thú, hình như còn hai viên thuốc trị thương quý giá, vì vậy nói: “Thương, ta đi lấy vòng tay tới đây, hình như trong vòng tay có thuốc”.
Gọi liên tiếp hai tiếng nhưng không nghe thấy hắn trả lời. Nhìn lại, thấy rõ hắn nằm nghiêng, mắt nhắm hờ, khóe miệng còn phảng phất nụ cười, dường như đang ngủ. Trên tấm chăn gấm màu đỏ, mặt hắn hiện rõ vẻ hồng hào, như ngày xuân uống rượu nhạt, ngủ trên nghế đá mơ giấc mộng đẹp. Nhưng ánh đèn bị gió thổi qua, bóng mành che khuất mặt hắn, sắc đen lấp mất sắc đỏ, làm ta bất giác kinh hãi, không khỏi vươn ngón tay đặt dưới mũi hắn. Cảm thấy hơi thở của hắn, lúc này ta mới yên lòng rút ngón tay lại, lay hắn: “Vương gia…”.
Nhưng hắn không đáp lời, chỉ miên man say giấc.
Ta biết
vậy không ổn, chạy đến cạnh tường cầm lấy chiếc vòng kia, run rẩy mở chốt vòng tay đã biến dạng, lấy thuốc trị thương ra rồi bóp nát, bôi lên người hắn. Thuốc này có tác dụng trừ độc, bôi lên da vốn rất xót, nhưng hắn vẫn không tỉnh.
Lúc này, ta liền hiểu, thì ra với ta, hạnh phúc vốn ngắn ngủi như thế, theo gió rồi biến mất, như bình minh sáng sớm, bông tuyết ngày xuân, tan biến chỉ trong giây lát.
Căn phòng này cực kỳ bí mật, không khí thoảng hương hoa tử kinh, hẳn là lúc mở cửa, hương hoa tử kinh trên chân gấu đã bay vào phòng. Ngoài ra, chỉ còn mùi thuốc ta bôi lên người hắn cùng với hương vị hạnh phúc vừa nãy của hai ta.
Đôi uyên ương trên chăn gấm chụm đầu say ngủ, chăn thúy ấm nồng, nhưng người nằm mê man trên giường kia còn có thể tỉnh lại không? Còn có thể cười khẽ như ban nãy, tựa như hoa đào ngập tràn trong phòng nữa không?
Ta không tiếp tục lay hắn, chỉ quấn chăn, nhặt từng thứ y phục bị xé nát ở dưới đất lên, sa đỏ quấn bện,đai ngọc gấm tơ, nhưng sao lại lạnh như thế, buốt giá như thế?
Có lẽ, hắn thực sự chỉ ngủ thiếp đi, ta vừa quay đầu lại sẽ thấy hắn tựa trên giường, cười khẽ với ta.
Nhưng ta quay đầu lại, hắn vẫn ngủ say, mặt mũi phản chiếu màu chăn mà phơn phớt hồng, tựa như hoa đào tươi đẹp ngày xuân.
Quả nhiên “Tương Tư Tận Xương”, khiến người ta tương tư đến tận xương.
Ta đi tới bên chiếc rương gỗ cây nhãn, mở nắp lên, đặt miếng gấm rách nhuốm đầy máu vào rương, lấy ra hai bộ quần áo, soi gương trang điểm. Đến khi sửa soạn xong, ta đi tới mặc quần áo giúp hắn.
Tựa như ngày trước hắn làm với ta.
Thế đạo tuần hoàn, cuộc sống là như vậy, rốt cuộc đến lượt ta. Nhìn khuôn mặt trầm lắng của hắn, dường như thời gian đã dừng lại ở giây phút này, ta mới cảm nhận được nỗi đau thấu xương xé phổi, dường như còn đau hơn khi ta trúng độc. Mà cuộc sống như thế, hắn phải trải qua từng ngày, suốt quãng thời gian dài đằng đằng.
Ta nghĩ, tính mạng hắn tiêu hao, e rằng một phần nguyên nhân là vì thế.
Tất cả loại độc trên thế gian đều không độc bằng khống chế lòng người. Phụ thân quả là một người có thể nhìn thấu lòng dạ con người.
Ta từ từ nâng hắn lên, mặc từng ống tay áo cho hắn, thân thể của hắn nặng trĩu nhưng mềm mại phảng phất hương thơm. Vốn là da thịt chắc nịch giờ lại mềm nhũn, dưới làn da mơ hồ lộ cả xương sườn, thắt lưng cũng mảnh dẻ hơn. Thân thể uy vũ hùng dũng như thế mà hôm nay mặc áo vào còn nhét vừa một nắm đấm.
Nhớ năm ấy, vì khen ngợi quân ta liên tiếp đánh bại Xá Thiết Mộc của Tây Di, triều đình ban thưởng hai bộ chiến giáp hoàng kim để khen ngợi tướng lĩnh trẻ tuổi. Ta và Hạ Hầu Thương mỗi người một bộ, chiến giáp này lấy kim tuyến quấn thành hình vòng, từng vòng đan xen với nhau, cả bộ giáp rực rỡ ánh vàng. Khoác lên người phát biểu trước tướng sĩ cũng có thể làm người ta hoa mắt, khiến người ta nghĩ rằng nếu thủ lĩnh của chúng ta bị một mũi tên bắn trúng vị trí áo giáp che không được… Nếu chúng ta bất đắc dĩ tan đàn xẻ nghé thì mỗi người cũng có thể cầm một mảnh giáp về nhà làm lương thực… Vật phú quý chói mắt như thế, nếu như mặc trên chiến trường, tất nhiên sẽ là cái bia sống để vạn tiễn lao tới.