Ô Mộc Tề và ta ngồi phía dưới, Khả hãn Thiết Sâm ngồi trên, hai bên ông là Cơ Vương hậu và người phụ nữ quý phái thanh nhã kia. Cả bàn đá rộng lớn, thị nữ xung quanh ngoại trừ quần áo khác với Trung Nguyên, vẻ mặt trầm tĩnh nhún nhường vẫn y hệt.
Ô Mộc Tề dùng dao bạc nhỏ cắt một miếng thịt dê mỏng đặt vào đĩa của ta, còn rót rượu sữa ngựa cho ta, cười nói: “Ăn chút đi, cả buổi chiều nàng chưa ăn gì đâu”.
Ta nhìn miếng thịt dê, chỉ cảm thấy vài đôi mắt nhìn chằm chằm về phía này, thật sự không nuốt nổi bèn lắc đầu nói: “Ngồi xe lâu nên muốn ăn thanh đạm, không biết ăn chút ít cháo có được hay không…?”.
Lời còn chưa dứt, Cơ Vương hậu đã mở miệng: “Thức ăn nơi này kém tinh tế hơn Trung Nguyên, cô nương vẫn nên chấp nhận đi. Sau này cô muốn ở cạnh Vương nhi, quá mức yếu ớt cũng không hay”.
Xem ra bà vô cùng khó chịu với ta, nhưng khiến ta thấy lạ chính là quyền thế nhà mẹ Cơ Vương hậu cũng là số một ở Tây Di, nếu như bà bất mãn, không để Ô Mộc Tề lấy ta cũng không sao, vì sao lại không dám nói ra?
Lời bà vừa dứt, Thiết Sâm liền cau mày nói: “Sai người nấu bát cháo mang lên, chẳng lẽ ngay cả bát cháo mà hoàng cung Tây Di cũng không có hay sao?”.
Vẻ mặt trưởng công chúa Đình Thanh vốn rất thờ ơ, lúc này cũng mở miệng căn dặn: “Sai người lấy táo đỏ, hạt sen, nấu lửa nhỏ liu riu, thêm ít đường phèn. Ta thấy cô nương này khí huyết đúng là không tốt, ăn chút táo đỏ có lẽ sẽ khá hơn chút”.
Nghe vậy, vẻ mặt Vương hậu hơi tức giận nhưng không nói thêm gì, chỉ sai: “Trong điện đốt bếp lửa, đủ ấm áp rồi, bảo nàng ta cởi áo lông Tử Ngọc ra đi, nếu như bị lửa xém, ta không có chiếc nào để cho nữa đâu”.
Hả, cái áo lông Tử Ngọc này vốn là đồ của Vương hậu? Nhìn ánh mắt bà, dường như rất không muốn đem tặng, hẳn là Khả hãn Thiết Sâm ra lệnh, bà mới bất đắc dĩ đem tặng, thảo nào bà nhìn thấy ta liền nói vô số lời khó nghe.
Bà ta quá keo kiệt rồi.
Cho dù áo lông Tử Ngọc này có giá trị liên thành nhưng tặng chính là tặng, trong lòng còn thương tiếc nỗi gì, nào có khí khái của người đứng đầu hậu cung?
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Vương hậu và Ô Mộc Tề mâu thuẫn sâu đậm.
“Mẫu hậu, không sao đâu, thân thể nàng yếu ớt, không chịu nổi giá rét, trong điện lại thoáng, lúc có gió lạnh thổi qua, áo lông Tử Ngọc choàng trên người nàng vừa hay chắn được gió”. Ô Mộc Tề khẽ cười, “Mẫu hậu, biểu huynh Khả Tra Mộc gần đây khổ cực, may mà con về sớm, mấy ngày tới sẽ tiếp nhận việc trong tay huynh ấy, để huynh ấy trở về phụng bồi người, người thấy tốt không?”.
Thiết Sâm nói: “Không phải chuyện này đã quyết định rồi đấy sao? Thân thể mẫu hậu con luôn không tốt, từ trước đến giờ Khả Tra Mộc có thể khiến bà ấy vui vẻ, trở lại cũng tốt”.
Mặt Vương hậu trở nên trắng bệch, trong mắt lóe qua tia sáng, nhìn con mình và chồng mà toát lên vẻ lạnh tanh, miệng nói: “Khả hãn quan tâm như thế, tất nhiên thiếp thân vô cùng cảm kích, bây giờ thiếp thân muốn lên giường nghỉ ngơi, không quấy rầy ngài nữa”.
Nói xong đứng dậy ra khỏi điện, mấy thị nữ hầu hạ bên cạnh bà tất nhiên cũng đi theo.
Bóng dáng bà đi khỏi lạnh lẽo mà cứng ngắc, xem ra vô cùng tức giận.
Nói như vậy, chỉ trong vài ba câu nói, Khả hãn Thiết Sâm và Ô Mộc Tề đã im hơi lặng tiếng lấy lại được quyền thế của Khả Tra Mộc rồi, không biết Khả Tra Mộc quản lý cái gì mà khiến Cơ Vương hậu tức giận đến thế?
Lúc này, Trưởng công chúa lại nhìn ta, trong mắt tỏ ý tán thưởng: “Cháu trai, cô vợ trẻ cháu chọn quả thật như đào tơ mơn mởn ấy, cháu nhìn áo lông Tử Ngọc kia khoác trên người nàng, tôn lên gò má như ngọc, quả nhiên là mây tía vờn quanh, đẹp không giống người phàm…”.
Ô Mộc Tề cười lớn, nhìn sang ta, trong mắt ngập tràn vẻ tán thưởng: “Nếu mặc giá y đỏ thẫm, đương nhiên sẽ có một vẻ khác biệt”.
Nhìn đôi mắt nóng rực như diệu thạch của Ô Mộc Tề, không hiểu sao ta chợt cảm thấy rất buồn ngủ, tay vuốt ve áo lông màu tím mềm mại đến khó tin, lại có cảm giác tưởng như muốn chìm đắm vào trong đó. Trên đường tới đây, thân thể của ta càng ngày càng kém rồi…
Lúc này bất chợt nghe tiếng Ô Mộc Tề nói: “Không ổn, trên áo lông Tử Ngọc này đúng là có sương mù bay lên!”.
Ta trông thấy y một tay che miệng mũi, một tay rút dao bạc trên bàn, cắt sợi dây trên cổ ta. Cả cánh tay bỗng lạnh toát, chiếc áo lông Tử Ngọc bị y nhấc lên, chạy vội vài bước mau chóng ném ra ngoài điện. Trong tầm mắt
mông lung, ta nhìn thấy thân mình Khả hãn Thiết Sâm lảo đảo đứng lên, mà người phụ nữ cao quý kia cố gắng đứng dậy nhưng thoáng cái lại ngồi xuống, có mấy thị nữ gần đó cũng ngã oặt xuống đất.
Ô Mộc Tề lảo đảo đi vào từ ngoài điện: “Phụ vương, cô cô sao rồi? Triển Ngọc, nàng có khỏe không?”.
Ta không ngờ rằng ngày đầu tiên tới đây đã gặp chuyện thế này, xem ra hễ ở hoàng cung, bất kể hoàng cung nước nào cũng luôn không thiếu âm mưu.
Ô Mộc Tề luôn miệng sai bảo: “Mau mở cửa sổ, xua tan độc còn dư lại trong không khí, gọi đại phu tới đây…”.
Trong tầm nhìn mơ hồ, đám thị tỳ vội vàng hỗn loạn chạy qua chạy lại, nhưng ta vẫn nhận ra bất kể họ làm việc gì cũng có sắp xếp có trật tự, trên mặt còn có vẻ sợ hãi nhưng lại không nghe thấy miệng kêu than. Cửa sổ được mở ra, gió lạnh thoáng chốc tràn vào khiến ta cảm thấy thần kinh run lên, tầm mắt dần dần rõ ràng hơn chút. Tuy độc này vô cùng lợi hại nhưng rốt cuộc phát hiện ra sớm, lại chưa gây ra tổn thương lớn, mấy người trong phòng khác không bị nhiễm độc nặng. Đại phu tới rất nhanh, sau khi cho bọn ta uống ít thảo dược, khí độc đã được thanh lọc gần hết.
Bản thân Ô Mộc Tề có võ công, công lực thâm hậu, thấy không ổn bèn lập tức bế khí, là người trúng độc nhẹ nhất.
Nhưng vì sao cả người ta vẫn mềm oặt không có sức lực?
Thiết Sâm và công chúa ngồi cách ta rất xa, sau khi mở cửa sổ, lại uống thuốc giải độc của đại phu nên đã có thể đứng lên được rồi. Trưởng công chúa bảo người dìu vào phòng trong.
Theo như đại phu giới thiệu, đây là độc bọ cạp tím sa mạc, con bọ cạp đó vốn màu nâu nhưng nọc độc phun ra lại mang màu tím. Đáng nhẽ áo lông Tử Ngọc rất khó bám loại độc này, nhưng nếu quanh năm suốt tháng bôi lên, thuốc liền ngấm vào khiến màu áo lông Tử Ngọc càng bóng loáng, càng có thể bảo vệ không bị côn trùng đốt. Mặc áo lông Tử Ngọc lúc nhiệt độ cực thấp thì không gây tổn thương gì nhưng bởi vì ta ngồi bên cạnh bếp lửa, khí độc phía trên mới tản ra. Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nên cũng không nguy hiểm gì.
Đại phu này nói với Ô Mộc Tề: “May là Hoàng tử vừa hồi cung liền dẫn cô nương vào trong điện, lại sớm phát hiện ra bí mật trên áo lông Tử Ngọc, nếu không cô nương mặc mấy lần nữa có thể sẽ gặp nguy hiểm cực kỳ. Độc bọ cạp tím này không hề gây đau đớn cho con người, chỉ làm người ta cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, tay chân bủn rủn mà thôi”.
Thiết Sâm nghe tới đoạn này đã vô cùng tức giận, sau khi để đại phu kia ra ngoài bèn hỏi Ô Mộc Tề: “Vương hậu đưa áo lông Tử Ngọc qua phủ con từ khi nào?”.
Ô Mộc Tề vội cung kính đáp: “Phụ vương, mẫu hậu tuyệt đối không làm thế đâu, hẳn là bị người ta lợi dụng rồi… Còn nữa, áo lông Tử Ngọc lấy từ chỗ mẫu hậu, chẳng lẽ mẫu hậu sẽ…?”.
Thiết Sâm thở dài nói: “Vương nhi, con không biết tính nết của bà ấy đâu. Ngày xưa bà ấy muốn giết thì giết, nào có nửa phần kiêng kị? Mấy năm nay Cơ gia yếu thế, bà ấy chịu nhịn ít nhiều, bổn vương cảm động và nhớ tới công lao giúp đỡ năm xưa, luôn mở một mắt nhắm một mắt. Vương vị này của bổn vương dù sao cũng truyền cho con, bà ấy vốn không hài lòng, chỉ vì bổn vương muốn hai người tiếp xúc nhiều hơn một chút nên bảo bà ấy tặng áo lông Tử Ngọc cho con, lại không ngờ rằng bà ấy làm cả việc này. Nếu không phải Quân cô nương may mắn ngồi cạnh bếp lò, may hơn là không cởi áo lông Tử Ngọc này ra, chuyện này cứ vậy im hơi lặng tiếng…”. Ông nói tới đây, không biết nghĩ tới điều gì mà chìm vào trầm tư. “Thảo nào bà ấy khuyên Quân cô nương cởi áo lông Tử Ngọc trên người xuống, chắc là trong lòng lo sợ chuyện bị bại lộ, sau thấy không thành thì kiếm cớ rút lui, không được…”.