Cơ Tự giận thật rồi. Vì thế buổi tối hôm đó, nàng cố ý ở lì trong khoang Tạ Quảng đã sắp xếp cho mình, không chịu bước ra ngoài. Thậm chí lúc Tạ Quảng đến gọi nàng dùng cơm tối, nàng cũng giận dỗi không ăn. Điều này khiến Tạ Lang hơi buồn cười lẫn thích thú. Chàng lại phái hai người nữa đến mời, nhưng nàng vẫn đóng cửa không tiếp, cuối cùng đành phất tay cho những người đó lui xuống.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tạ Quảng, Tạ Lang vừa nhấm rượu vừa nói nhẹ: "Đừng lo, ngày mai nàng sẽ bình thường lại thôi." Rồi lại thì thầm, "Trong số những tiểu cô mà ta từng gặp, chỉ có Cơ A Tự là hờ hững vô tình nhất." Thay vì bảo là lẩm bẩm, thì nên nói là than thở bất đắc dĩ thì đúng hơn.
Tạ Quang đã hiểu, hắn nghĩ đến cách hành xử của Cơ Tự, lắc đầu thở dài rồi cũng thôi lo lắng đến nàng.
Quả nhiên giữa trưa hôm sau, khi thuyền lớn chính thức tiến vào con sông Trường Giang, Tạ Quảng vừa ra khỏi khoang thuyền đã thấy Cơ Tự ngồi bên mạn thuyền vui vẻ thưởng thức cảnh sông. Hắn bỗng thấu hiểu nỗi bất lực của lang quân nhà mình.
Đúng là khiến người ta nín nhịn đến hộc máu, Cơ tiểu cô này... Nói nàng không yêu thương Tạ Lang thì cũng không phải. Từ từng cái liếc mắt nheo mày, cử chỉ và lời nói của nàng, dù người ta có mù cũng cảm nhận được nàng đã rễ tình đâm sâu, tương tư tận xương rồi. Thế mà khi một tiểu cô đã có tình cảm sâu đậm nhường này đối diện với lang quân nhà mình lại dứt khoát và tỉnh táo đến vậy.
Một tiểu cô yêu người như thế, nhưng vừa quay lưng đã có thể quên khuấy người đi, sống cuộc đời tự do tự tại, cũng khó trách lang quân nhà mình lại càng lúc càng không bỏ được nàng.
Cơ Tự đang cao hứng, sau khi ngắm mặt trời mọc một hồi, thấy Tạ Quảng đang đứng nhìn chăm chăm cách đó không xa, liền vẫy tay với hắn.
Tạ Quảng đi đến. Cơ Tự cất giọng lảnh lót hỏi thăm: "Tạ Quảng, dạo này thời tiết đã chuyển sang ấm áp. Mấy sứ giả Bắc Ngụy đó chuẩn bị trở về sao?"
Tạ Quảng khẽ giật mình: "Tiểu cô thông minh quá. Không sai, hôm qua sứ giả Bắc Ngụy đã rời khỏi Kiến Khang rồi."
Cơ Tự cong cong mắt: "Đúng rồi, lang quân nhà người cứ chạy đôn chạy đáo suốt, những người kia còn chưa vẽ chân dung cho chàng nữa. Nếu sau này tranh mỹ nhân trên thần điện không có của Tạ Thập Bát thì vô lý lắm?"
Tạ Quảng nghe ra được sự ái mộ đối với Tạ Lang rõ rệt qua lời nói của nàng.
Chính xác, lần nào cũng vậy! Rõ ràng tiểu cô ấy có tình cảm với Tạ Lang sâu nặng đến mức ngay cả một sợi tóc của người nàng cũng thấy tốt đẹp vô cùng. Nhưng tiểu cô này lại cứng lòng hơn ai khác, như thể nàng hiểu rõ thế sự vô thường, chỉ vui vẻ tự tại yêu chàng nhưng không hề vọng tưởng sống cả đời cả kiếp với chàng.
Không biết nên làm thế nào, Tạ Quảng thở dài thườn thượt, nhàn nhạt nói: "Ta nghe nói bệ hạ đã cho người treo bức họa của Nghĩa Vũ Vương phu nhân trên điện, lang quân nhà ta khinh thường không muốn bị đánh đồng nên mượn cớ này tránh né."
Nghe thấy lời Tạ Quảng nói, Cơ Tự lập tức trợn trừng mắt kinh ngạc: "Nhanh như vậy Nghĩa Vũ Vương phu nhân đã quyến rũ được bệ hạ rồi ư?"
Tạ Quảng chỉ cười xòa không đáp.
Cơ Tự biết, bình thường nam nhân không thích nói mấy chuyện thị phi này, nên quay ngoắt sang đề tài khác: "Vậy thái tử thì sao? Ta thấy thái tử cũng háo sắc đói khát lắm, liệu gã có thông đồng gì với Nghĩa Vũ vương phu nhân không?"
Nàng chỉ buột miệng hỏi chơi thôi, vốn tưởng Tạ Quảng sẽ không đáp, nào ngờ hắn lại thành thật trả lời: "Nghĩa Vũ vương phu nhân không coi trọng thái tử."
Nhận được đáp án này, đầu tiên Cơ Tự ồ lên một tiếng rồi cảm khái: "Nghĩa Vũ Vương phu nhân này quả thật là có tố chất họa thủy. Bà ấy cám dỗ được phụ thân người ta đương nhiên khinh thường đứa con rồi." Thoáng chốc nàng lại thở dài, "Thị đúng là cao tay, không những qua lại được với hoàng đế mà còn có thể tiếp tục tự do thông đồng với đám nam nhân khác."
Thấy Tạ Quảng trầm mặc, Cơ Tự phì cười: "Thế mà gã Trương Hạ Chi kia cũng... Ôi ta cũng có chút xem thường gã rồi."
Tạ Quảng trả lời: "Trương Hạ Chi? Hóa ra Trương Hạ Chi cũng trở thành tình lang của Nghĩa Vũ vương phu nhân à? Nếu đã thế, sau này Nghĩa Vũ vương phu nhân sẽ chỉ chung tình với mình gã thôi."
Thấy Cơ Tự không tin, Tạ Quảng đành giải thích thẳng tuột: "Trên phương diện chinh phục phụ nhân, Trương Hạ Chi có thủ đoạn kinh người lắm."
Cũng không biết tại sao, Cơ Tự bỗng thấy hứng thú, nàng kề đến gần Tạ Quảng, khẽ chớp mắt: "Vậy lang quân nhà người thì sao? Ai ai cũng nói chàng phong lưu nhất trần đời, không biết nhất trần đời kia là thế nào nhỉ?"
Nói đến đây, nàng thấy Tạ Quảng đang nhìn mình với ánh mắt quái gở, không khỏi sờ mặt hỏi: "Sao lại nhìn ta như vậy?"
Tạ Quảng khẽ thở dài: "Cô không ghen tỵ gì sao?" Thoắt cái hắn chuyển đề tài, "Ơ? Chuyện gì xảy ra thế?"
Cơ Tự vội vàng nhìn theo mắt hắn, thấy trên mặt sông phía trước không xa, có vô số chấm đen gào thét, vẫy tay về phía này.
Bấy giờ một lang quân bước đến, nghiêm túc nói: "Có thuyền gặp nạn rồi! Mau, tăng hết tốc lực đi." Sau đó y nhìn về phía Tạ Quảng, "A Quảng, ngươi mau sắp xếp khoang thuyền cho mọi người."
Tạ Quảng gật đầu, quay người bước đi.
Chỉ có Cơ Tự dựa vào mũi thuyền, chốc chốc nhìn đám người dưới sông, lát lát thì quay đầu lại nhìn lang quân có hai phần giống Tạ Lang này.
Sau khi lang quân kia phân phó một loạt liền quay đầu nhìn Cơ Tự. Y gật đầu với nàng: "Ta là Tạ Nhị Thập Cửu, thứ đệ của Tạ Thập Bát, sau này chúng ta là người một nhà, tiểu cô có thể gọi ta là Nhị Thập Cửu đệ."
Cơ Tự giật mình, bỗng chốc đỏ bừng mặt, trợn to mắt nghiêm trang nói: "Không phải, sau này ta và lang quân sẽ không trở thành người một nhà đâu."
Tạ Nhị Thập Cửu liếc nhìn nàng: "Không phải cô yêu Tạ Thập Bát sao?" Rồi y cau chặt mày. Lang quân diện mạo tuấn tú nhưng lại pha lẫn lạnh lùng này khó chịu nói: "Nếu đã yêu thì cần gì phải chịu cảnh ngày đêm mong nhớ, lỡ người lỡ việc."
Nhìn vị lang quân con cháu Trần Quận Tạ thị tuy ôn hòa nhưng kiêu ngạo này, Cơ Tự không muốn giải thích gì nữa. Nàng mỉm cười rồi dời mắt đi.
Thấy nàng kiêu căng như thế, Tạ Nhị Thập Cửu nhướng cao mày, gương mặt có nét tương đồng với Tạ Thập Bát kia cũng mang theo vài phần bất mãn.
Thuyền của họ nhanh chóng tới gần những người bị rơi xuống nước, đội ngũ Trần Quận Tạ thị bắt đầu cứu hộ.
Trong giới sĩ tộc, nếu bàn đến bộ khúc của người nào tài ba, thì không có ai qua mặt được Tạ Lang. Chỉ trong chốc lát họ đã cứu được hai trăm bốn mươi ba người lên thuyền.
Bởi vì thuyền Trần Quận Tạ thị xuất hiện quá kịp thời, lần này thuyền bị đắm chỉ khiến mười lăm người thiệt mạng, ba mươi tám người hôn mê bất tỉnh, đây đã được xem là cái kết tốt nhất.
Nhưng không hiểu tại sao, thuyền của Trần Quận Tạ thị vẫn che đi huy hiệu gia tộc, lúc để cho nhóm Tạ Quảng ra mặt cũng cải trang thành người hàn môn. Những người rơi xuống nước kia luôn cho rằng mình được một chiếc thuyền khách bình thường ở Kiến Khang cứu mà thôi.
Cơ Tự nghỉ suốt buổi sáng mới hiểu được. Hóa ra những người này là gia quyến của một vài người nào đó trong đoàn sứ giả Bắc Ngụy, thuyền họ đi sau thuyền của đoàn sứ giả, định đến Tương Dương hội hợp rồi cùng nhau trở về miền Bắc. Thế nhưng không ngờ rạng sáng hôm nay, đám hạ nhân lái tàu chểnh mảng nhiệm vụ, không cẩn thận khiến thuyền khách va vào đá ngầm, khiến thân thuyền bị rạn nứt, gây nên thảm họa.
Dù đã được cứu nhưng hầu hết hành lý của họ đều rơi xuống sông không vớt lên được. Đối với người đi xa nhà mà nói đây thật sự là tin xấu vô cùng.
Cơ Tự loay hoay giúp một hồi mới phát hiện ra những tiểu sĩ tộc này đang sai bảo mình như một tỳ nữ, liền tránh về khoang thuyền không ra ngoài nữa.
Thoắt cái một ngày đã trôi qua. Lúc chạng vạng, Cơ Tự ăn bữa tối Tạ Quảng đưa đến xong, nàng càng nghĩ càng cảm thấy chuyến đi này của Tạ Lang có chút vấn đề, liền ra khỏi khoang định tìm hỏi Tạ Quảng hay Tạ Tài.
Nàng nhanh chóng thấy được Tạ Quảng đang cải trang thành lang quân hàn môn, vừa mới chạy đến kéo ống tay áo hắn chuẩn bị hỏi thăm thì một người khác lại vội vàng gọi hắn đi. Tạ Quảng vừa đi thì lại có một tiểu cô đến gọi Cơ Tự: "Ngươi qua đây một lát."
Cơ Tự ngạc nhiên
đi theo nàng ta. Tiểu cô kia dẫn Cơ Tự đến đuôi thuyền, tháo một chiếc vòng tay nhét cho Cơ Tự, cau mày nói: "Đình tỷ tỷ của ta không quen nghỉ ngơi ở khoang của tỷ ấy, ta chú ý thấy gian phòng của người là phòng thượng đẳng nhất trên thuyền này." Nói đến đây, nàng ta ra hiệu Cơ Tự nhìn chiếc vòng tay, "Chiếc vòng vàng này có gắn mỹ ngọc và lam ngọc, nặng nửa lượng... Ta thấy các ngươi ăn mặc cũng bình thường, kẻ hàn môn ngươi vừa kéo khi nãy là người nhà của ngươi sao? Chiếc vòng này có thể đủ cho cả nhà ngươi tiêu xài mấy năm đấy. Sao hả, ngươi có đổi không?"
Nét mặt và giọng nói của nàng ta mang theo vẻ mất kiên nhẫn, khí thế át người. Rõ ràng nàng ta không hề có vẻ hỏi ý Cơ Tự là vì nàng ta chắc chắn Cơ Tự sẽ không từ chối món hời này.
Cơ Tự thấy khá buồn cười, bởi vì nàng không chuẩn bị đồ đạc đem theo nên đồ dùng đều do Tạ Quảng đưa đến, bộ đồ trên người lúc này chỉ là bộ thâm y thông thường, quả thật trông chẳng đáng mấy đồng. Dĩ nhiên điều quan trọng nhất là bên cạnh một tiểu cô như nàng không hề có tỳ nữ hầu hạ, vậy nàng không phải là người hàn môn thì là gì? Nàng thầm nghĩ: Xem ra sau này mình phải tập thói quen đeo trang sức quý giá, để tránh bị người thiển cận khinh thường mới được.
...
Tạ Nhị Thập Cửu vừa đi đến đã nghe được đoạn đối thoại như vậy liền cau chặt mày, bình tĩnh dừng lại, nhìn về phía Cơ Tự. Thấy nàng vẫn ôn hòa, bị chế giễu như thế mà không hề nóng giận, y nghĩ: Thập Bát huynh cả đời vinh quang nhưng ánh mắt lại kém cỏi như thế, chọn phải một nữ tử hàn vi tầm thường đến mức không tầm thường hơn được nữa.
Song, thoáng chốc y lại tự nhủ: Dù thế nào, Thập Bát huynh đã chọn nàng ta rồi, mình cũng phải quan tâm một chút, không thể để nàng ta bị những tiểu cô thế tộc này chèn ép mới được.
Bên này thấy Cơ Tự không đáp, tiểu cô kia lại nhíu mày, bỗng chốc một loạt tiếng bước chân truyền đến, có bốn tiểu cô vây quanh một tiểu cô quý phái đi đến.
Tiểu cô cao sang kia vừa dừng lại liền có tỳ nữ mang bàn, ghế ra kê, dìu nàng ta ngồi xuống. Nàng ta bưng chung trà tỳ nữ đưa đến, nhẹ thổi một hơi, rủ mắt không buồn nhìn đến Cơ Tự, khẽ khàng nói: "Khoang của ngươi rất hợp ý ta. Nếu chê tiền ít, ta có thể cho ngươi thêm năm mươi lượng vàng."
Lúc này Cơ Tự cười khúc khích, đầy vẻ tò mò: "Có phải tất cả hành lý các cô đều rơi xuống nước rồi không?"
Tiểu cô kia cau mày, còn tiểu cô dẫn Cơ Tự đến thì tức giận hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Ồ, là thế này." Cơ Tự nghiêm túc giải thích, "Ta thấy các cô ra vẻ sang trọng như vậy nhưng chỉ đem một chiếc vòng tay rẻ tiền ra thương lượng, còn định cho ta thêm năm mươi lượng vàng... Lúc ta ở Kiến Khang, mọi người thường nhắc đến vàng bằng đơn vị cân. Lần đầu tiên ta nghe thấy có nữ tử sĩ tộc nói đơn vị vàng bằng lượng đấy."
Cơ Tự vừa thốt ra lời này, cả đám đều biến sắc. Tiểu cô đang thổi trà kia không uống nữa, ngẩng phắt đầu lạnh mặt nhìn Cơ Tự, trợn mắt nói: "Vị tiểu cô này, ngươi biết ta là ai không?" Giọng nàng ta lạnh lẽo, "Ta là nữ nhi của Huỳnh Dương Trịnh thị, cỡ ngươi cũng dám chế giễu ta à?"
Cơ Tự thôi cười, hờ hững nhìn chằm chằm tiểu cô Huỳnh Dương Trịnh thị, cũng nói với giọng lạnh lùng: "Vậy, vị nữ nhi của Huỳnh Dương Trịnh thị này, cô có biết ta là ai không?"
Cả nhóm họ cười rộ, Huỳnh Dương Trịnh thị kia giễu cợt: "Hóa ra là ta có mắt không tròng, vậy xin hỏi vị nữ tử hàn môn ngay cả tỳ nữ cũng không có là nữ nhi nhà ai?"
Cơ Tự thờ ơ nói: "Ta họ Cơ!"
Chữ Cơ vừa thốt ra, tiếng cười càng vang dội hơn, có tiểu cô khoa trương reo lên: "Ôi chao, hóa ra họ Cơ đấy, sao ta chưa nghe thấy họ này bao giờ nhỉ?" Một tiểu cô khác ôm bụng cười ngặt nghẽo, "Thì ra là Cơ tiểu cô, thật là ngưỡng mộ đã lâu." Rồi cả đám cười phá lên.
Mãi cho đến lúc bọn họ cười xong, Cơ Tự vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Nghe nói chuyến đi lần này, các cô định an gia ở Bắc Ngụy hả? Ta cũng biết cái nơi Bắc Ngụy này, đứng trước mặt hoàng đế Bắc Ngụy, gã bảo những nữ tử nhà cao cửa rộng các cô quỳ thì các cô phải quỳ, gã cho mấy đích nữ cao sang quyền quý các cô vào cung làm phi thì nữ nhi sáu gia tộc phía Bắc các cô phải ngoan ngoãn cùng nhau hầu hạ một tên mọi rợ mà người ta gọi là làm thiếp đấy."
Thấy đám nữ tử sắc mặt tái xanh, Cơ Tự khinh khỉnh tiếp tục: "Các cô chưa từng nghe nói đến dòng họ của ta ư? Quả thật là kiến thức hạn hẹp rồi. Cách đây không lâu bệ hạ Bắc Ngụy bọn cô còn tuyên bố với thiên hạ rằng gã chính là hậu duệ của hoàng đế, nói cách khác, gã là một nhánh của Cơ thị."
Cả đám ngây ra như phỗng, Cơ Tự ung dung đến trước mặt Huỳnh Dương Trịnh thị kia, vỗ nhẹ vào mặt nàng ta, hòa nhã bảo: "Ngay cả bệ hạ các cô nhìn thấy ta cũng phải tôn trọng gọi một tiếng cô cô ấy. Cô chỉ là một nữ tử nhánh tộc, ngay cả vào cung làm phi, tức là làm thiếp thất đấy cũng không đủ tư cách mà dám ăn nói xằng bậy trước mặt ta à?" Sau đó Cơ Tự nghênh ngang bỏ đi trong cái nhìn ngơ ngác của bọn họ.
Đến tận khi Cơ Tự đã khuất bóng, nữ tử Huỳnh Dương Trịnh thị kia mới phẫn nộ thét lên: "Ả dám huênh hoang với ta như thế sao?" Vừa thở hổn hển vừa la khóc, "Ả dám làm thế với ta á?"
Lúc này đám tiểu cô mới hoàn hồn lại, lập tức vây quanh: "Đình tỷ tỷ, chúng ta tìm chủ thuyền này phân xử phải trái đi.", "Đúng, cho dù ả họ Cơ quanh vinh ở phía Bắc thì sao chứ? Hiện tại chúng ta còn chưa qua sông cơ mà!", "Thật là quá đáng!"
Trong cảnh đám tiểu cô căm hận, Tạ Nhị Thập Cửu lùi ra khỏi chỗ tối. Nhìn thấy y đi ra ngoài, tên hạ nhân vội vàng chạy đến, liếc nhìn vẻ mặt khác thường của lang quân nhà mình bèn hỏi: "Lang quân sao thế ạ?"
Tạ Nhị Thập Cửu không trả lời gã, chỉ quay đầu nhìn về góc kia.
Gã cũng vội nhìn theo thì thấy được Cơ Tự: "Nhị Thập Cửu lang, đấy là Cơ thị nữ Thập Bát lang nhất quyết phải dẫn theo bên người đấy ạ. Nô tài thấy Cơ thị nữ này rất bình thường, không hiểu sao nhân vật như Thập Bát lang lại si mê kiểu nữ tử này nữa?"
Tạ Nhị Thập Cửu lừ mắt nhìn gã, thấy thế gã lạnh toát cả người.
Bấy giờ Tạ Nhị Thập Cửu mới hờ hững cất lời: "Lát nữa về phòng, ngươi tự vả miệng mình đi."
Nghe gã hạ nhân dạ vâng, Tạ Nhị Thập Cửu không nhịn được lại nhìn Cơ Tự, khẽ nói: "Nữ tử này chắc chắn có chút bất phàm. Nàng ta và mấy tiểu cô sĩ tộc ngươi thường gặp có khác biệt rất lớn, Thập Bát lang thích nàng cũng đúng thôi."
Thoáng chốc y lại lạnh lùng bảo: "Nếu để Thập Bát lang nghe thấy lời nói khinh khi vừa rồi của ngươi, ngươi không bị đánh chết thì cũng bị lột da cho xem. Nhớ phải chuyển cáo cho những người bên cạnh ta, lúc họ gặp Cơ thị nữ thì phải tôn kính chút cho ta."
Gã hạ nhân kia giật mình, kinh ngạc nhìn Tạ Nhị Thập Cửu, thầm nghĩ: Mới vừa rồi lang quân nghe thấy tên của Cơ thị nữ vẫn còn ra vẻ khinh thường, sao chỉ mới chốc lát đã thay đổi thái độ vậy nhỉ?