Cuối năm nay, hai nhà cường thịnh nhất thủ đô Tần Hoắc chính thức kết thông gia, lễ cưới được cử hành đơn giản điệu thấp tại biệt thự Tần gia, khách mời không hơn trăm, đều là bạn tốt của hai bên, toàn bộ những người ôm tâm lý muốn xem trò vui trong kinh thành đều không có cơ hội thỏa mãn. Cho dù là Tần Tranh hay là Hoắc Chiêu Lâm, kể cả trưởng bối hai bên, đều thể hiện thành ý với cuộc hôn nhân này, cùng với đó sính lễ chính là một hợp đồng hợp tác thương mại đủ để khiến người khác ghen tị.
Ở lại Tần gia một đêm sáng sớm ngày thứ hai Tần Tranh và Hoắc Chiêu Lâm trở về biệt thự Hoắc gia, dựa theo quy của của Hoắc gia kính trà cho các vị trưởng bối.
Biệt thự Hoắc gia hôm nay rất náo nhiệt, người một nhà gặp mặt, Hoắc Long Hanh thân là người mới có “con dâu” cả người vui sướng mừng rỡ cười không ngậm được mồm, đương nhiên người tinh ý đều biết sính lễ của Tần gia đã vượt ra khỏi sự mong muốn của lão nên mới có thể khiến lão nhìn “con dâu” mới vô cùng thuận mặt, thậm chí Hoắc Chiêu Lâm hiếm thấy cũng cảm nhận được một chút tình thương của cha, vẫn là dính ánh sáng của Tần Tranh.
Đầu tiên Tần Tranh Hoắc kính trà cho Long Hanh, sau đó là chú út Hoắc Long Đình, nhận được hai bao lì xì dày cộp. Còn với mấy bà mẹ kế của Hoắc Chiêu Lâm, Hoắc Long Hanh không ra hiệu, Tần Tranh cũng liền không ngó ngàng đến, kính xong hai chén trà liền nghiêm chỉnh ngồi xuống bình tĩnh tự nhiên ăn đồ ăn nhẹ.
Mấy vị Di thái có chút ngượng ngùng, mặc dù cười đến cứng nhắc nhưng Tần Tranh gióng như không nhìn ra, hoàn toàn không hiểu lời đoán ý mà vẫn ăn uống vô cùng vui vẻ, lại còn bóc vỏ quýt đút cho Hoắc Chiêu Lâm.
Bị ép show ân ái trước mặt mọi người Hoắc Chiêu Lâm ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở Tần Tranh: “Ăn ít một chút, lát nữa còn phải về ăn cơm trưa.”
“Không sao, em ăn được.”
“Tam tẩu sao lại giống như mấy đời, Tần gia thiếu ăn thiếu mặc vậy hả?”
Nũng nịu nói cười chính là con gái duy nhất của Hoắc gia, do bà Hai sinh Hoắc Chiêu Nhã. Bởi vì được cưng chiều ả nói chuyện vẫn luôn không giữ mồm giữ miệng, hơn nữa sau khi Hoắc Long Hanh uống xong trà liền gọi Hoắc Long Đình đến phòng làm việc nói chuyện. Ơ lại phòng khách, hành động “vô lễ” của Tần Tranh khiến ả vô cùng không vừa lòng, khi cất lời khó tránh khỏi có chút châm biếm, mà đây cũng thực sự là châm biếm không hề che giấu.
Tần Tranh liếc mắt nhìn ả, Hoắc Chiêu Nhã hắn là biết năm đó hắn và Tần Dao từng sống nhờ ở Hoắc gia một thời gian, lúc ấy Hoắc Chiêu Nhã ngứa mắt bọn họ liền không ngừng bới móc, ả căm ghét Tần Dao có nhiều quần áo đẹp và đồ trang sức hơn mình. Chung quy phải cướp Tần Dao, sau đó có một lần chọc hắn tức giận, Tần Tranh cũng bất chấp có phải mình đang ăn nhờ ở đậu hay không dạy dỗ ả một trận, sau này ả cũng đàng hoàng hơn chút nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn đều dùng ánh mắt u ám khiến người khác khó chịu. Không nghĩ tới tám, chín năm, qua ả vẫn không chút thay đổi.
Tần Tranh ung dung thong thả hỏi ngược lại ả: “Thứ bày ra không phải để ăn chẳng lẽ để trang trí?”
“A Tranh nói đùa, con thích thì cứ ăn nhiều một chút, Nhã nha đầu đừng có pha trò trêu chọc chị dâu nữa.”
Bà Hai Triệu Lan Trân nhẹ nhàng nói với Tần Tranh, trừng mắt mới Hoắc Chiêu Nhã một cái, Hoắc Chiêu Nhã không phục nhỏ giọng lầm bầm: “Ăn thì ăn, quả nhiên là xuất thân từ nhà giàu mới nổi, chưa bao giờ va chạm xã hội.”
Người ở đây không muốn nghe cũng đành ơhari nghe, ai cũng lúng ta lúng túng khách sáo nói chuyện phiếm. Hoắc Chiêu Lâm vỗ nhẹ tay Tần Tranh an ủi hắn. Tần Tranh rất khinh thường, người nhà họ Hoắc vẫn luôn tự xưng là danh môn thế gia, ngay cả Tần gia bọn họ cũng âm thầm không thèm đặt vào mắt. Nhưng việc này nói ra lại có chút nực cười, ngoại trừ Hoắc Chiêu Lâm thì những người ở đây ai cũng là vợ bé con riêng, ai khinh thường ai còn chưa biết đâu?
Lời không hợp ý không hơn nửa câu, lười phải lãng phí thời gian đối phó với những người này, Tần Tranh dứt khoát lấy điện thoại di động ra chơi không thèm để ý đến ai nữa.
Hoắc Chiêu Càn hỏi Hoắc Chiêu Lâm: “Hai đứa vừa kết hôn, có định đi hưởng trăng mật ở đâu không?”
Hoắc Chiêu Lâm lạnh nhạt đáp: “Không đi, nghiên cứu phát minh con chíp mới đang trong giai đoạn mấu chốt. Tôi ở lại tự mình giám sát, tranh thủ vượt qua bước khó khăn về kỹ thuật.”
Trong công ty Hoắc Chiêu Lâm quản lý phòng kỹ thuật, vị trí này nói quan trọng thì thật sự rất quan trọng, là bộ phận trung tâm và cũng là nền tảng của công ty nhưng nói cho cùng thì cũng đã rời xa trung tâm quyền lực. Từ khi vừa mới bắt đầu Hoắc Long Hanh dường như đã không có ý định trọng dụng anh, anh cả Hoắc Chiêu Càn bây giờ đã là phó tổng, được các vị cấp cao trong công ty xem như là người nối nghiệp trọng điểm, điều duy nhất không sánh được với Hoắc Chiêu Lâm cũng chỉ là không có 5% cố phần ông nội để lại cho mà thôi.
“Tuần trăng mật cũng không đi, không sợ A Tranh có ý kiến sao?” Hoắc Chiêu Càn tự nhiên trêu đùa như kiểu bọn họ rất thân. Sau khi hai người đăng ký, cả một đám người Hoắc gia bắt đầu gọi nhũ danh của Tần Tranh, cho dù Tần Tranh thực sự không thích cái sự ra vẻ nhiệt tình của họ.
Không đợi Hoắc Chiêu Lâm trả lời nữa, Tần Tranh cười lạnh nói: “Tôi hiểu được phải lấy sự nghiệp của Chiêu Lâm làm trọng. Chúng tôi mới vừa kết hôn còn rất nhiều điều phải học hỏi, làm sao sánh được với anh cả và chị dâu là cặp vợ chồng kiểu mẫu được mọi ifkhen ngợi.”
“Nào có… Hai người mới là trời sinh một đôi.” Trên mặt Hoắc Chiêu Càn có chút lúng túng, tại tiệc mừng thọ của lão già bị vợ bắt gian tại trận không bao lâu, những người ngồi ở đây cũng đã từng chứng kiến, lời này của Tần Tranh rõ ràng chính là đang tại trào phúng gã nhưng gã hoàn không tiện nói gì. Tuy rằng gã cũng nghi ngờ Hà Lam là do Hoắc Chiêu Lâm cử đến hãm hại mình, nhưng cũng chỉ có thể làm người câm chịu thiệt thòi.
Ngụy Thanh Thục ôm con gái lớn mới vài tuổi im lặng ngồi một bên, ánh mắt chất phác, cô vốn không có địa vị gì trong cái nhà này, không đẻ được con trai nên không được bố mẹ chồng yêu quý, bây giờ lại càng là trò cười cho cả nhad, nói thêm câu nào cũng là nhiều