Khi Hoắc Chiêu Lâm đi tắm, Tần Tranh nằm trên giường chơi điện thoại, tiện tay mở ra vòng kết nối bạn bè, tấm hình mới đăng lúc sáng sớm nhận được rất nhiều lời trêu chọc của bạn bè. Sau đó hắn cũng không xem nữa, hiện tại lại mở ra liếc mắt một cái liền thấy được tên Hoắc Chiêu Lâm trong đám người nhấn thích.
Tần Tranh hưng phấn đến mức muốn ném điện thoại luôn, thì ra Hoắc Chiêu Lâm chẳng những không giận chuyện hắn đăng hình mà còn vào bấm like, đây coi như là thừa nhận, công khai show ân ái cùng hắn?
Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Tần Tranh không kiềm chế nổi xuống giường, chân trần lặng yên không một tiếng động mò vào. Hoắc Chiêu Lâm đang đưa lưng về phía hắn đứng trong buồng tắm có vòi hoa sen, vai rộng mông nhỏ đường nét cơ bắp rõ ràng tuyệt mỹ, nhìn thế nào cũng đều là cực phẩm, chỉ bóng lưng thôi cũng đủ hấp dẫn bao người.
Bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm lấy eo, Hoắc Chiêu Lâm rất bất đắc dĩ quay người lại, kéo Tần Tranh không cởi quần áo nên bị ướt qua, đang muốn dạy dỗ người kia lại gặp phải ánh mắt sáng lấp lánh ngậm ý cười đành phải nuốt ngược trở về, nhận mệnh mà giúp hắn cởi quần áo.
Tần Tranh cười hì hì dang hai cánh tay, tùy theo để Hoắc Chiêu Lâm giúp mình cởi quần áo, ánh mắt trần trụi khiêu khích vẫn luôn dán vào anh, cuối cùng đến cái sịp che giấu chỗ quan trọng cũng bị lột xuống. Hắn nhịn không được nhào tới lần thứ hai ôm lấy Hoắc Chiêu Lâm, Hoắc Chiêu Lâm ôm hắn vào trong ngực, cúi đầu ngậm đôi môi hắn.
Nhiệt độ trong phòng tắm không ngừng tăng lên, sau cửa kính mờ ảo là hình ảnh hai bóng dáng mơ hồ cuốn vào nhau. Đôi lúc chỉ tình cờ tràn ra một hai tiếng thở dốc mờ ám và tiếng rên rỉ, tiếng vang dâm mĩ bị che giấu trong tiếng nước chảy rồi nhanh chóng lại tách ra.
Sau một tiếng, Tần Tranh nằm lỳ ở trên giường la hét cái mông đau, Hoắc Chiêu Lâm sấy tóc giúp hắn, khóe môi giương lên bất đắc dĩ nói: “Cái mông đau, vừa nãy là ai một lần không đủ còn muốn lần thứ hai?”
Tần Tranh quay đầu liếc mắt đưa tình: “Tiểu Lâm Tử câu nhân như vậy sao trẫm cầm lòng được.”
Hoắc Chiêu Lâm buồn cười vỗ vỗ đầu hắn: “Đừng ba hoa nữa.”
Tần Tranh cọ đến bên cạnh anh, ngẩng đầu lên hôn một cái lên cằm Hoắc Chiêu Lâm: “Em đang vui.”
Hoắc Chiêu Lâm có chút sửng sốt, câu cổ Tần Tranh cúi đầu đem môi hôn lên má hắn.
Đón lấy một tuần cơ hồ là hàng đêm sênh ca, sau đó đừng nói là Hoắc Chiêu Lâm ngay cả Tần Tranh cũng có chút chịu không nổi. Cuối tuần, bọn họ trở lại biệt thự Hoắc gia, là do Hoắc Long Hanh yêu cầu trở về ăn bữa cơm đoàn viên thuận tiện tu thân dưỡng tính.
Khi đến biệt thự đã là chạng vạng, Hoắc Chiêu Nhân đang đứng trong vườn hoa chơi bóng, thấy bọn họ đến cũng chỉ thờ ơ hỏi thăm một chút liền ôm bóng quay người đi, không cố tỏ ra thân thiết nữa, có lẽ là không giả vờ được nữa.
Tần Tranh dán sát vào Hoắc Chiêu Lâm nhỏ giọng hỏi: “Anh phát hiện y có tình cảm với mình từ khi nào?”
Bị Tần Tranh hỏi thằng như vậy, trên mặt Hoắc Chiêu Lâm có chút không nhịn được, bất đắc dĩ giải thích: “Mấy năm trước, phát hiện y trộm áo lót của anh… Nói chung sau này em cách xa y một chút. Chuyện Hà Lam anh nghi ngờ cũng là do y gây ra.”
Tần Tranh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó không hiểu nói: “Thực sự là y? Nếu y không hy vọng chúng ta kết hôn là vì y thầm mến anh, vậy tại sao y lại tìm một tiểu bạch kiểm đến quyến rũ anh, đây là cái logic gì vậy?”
Hoắc Chiêu Lâm tránh ánh mắt nghi ngờ của Tần Tranh, hàm hồ nói: “Làm sao anh biết được y nghĩ gì.”
Kỳ thực anh biết, Hoắc Chiêu Nhân đã xem qua bức tranh của hắn nhận ra người ở bên trong là Tần Tranh, trùng hợp đoạn thời gian đó Hoắc Long Hanh liền thúc giục bọn họ thành hôn, Hoắc Chiêu Nhân hiển nhiên không hy vọng bọn họ thật sự đến với nhau. Hoắc Chiêu Lâm lấy Tần Tranh, hết cách rồi, y liền thẳng thắn tự tay chọn một vật thay thế mang đến cho Hoắc Chiêu Lâm, chỉ là không nghĩ tới Hoắc Chiêu Lâm lại đem người đá cho Hoắc Chiêu Càn.
Tần Tranh rất không hiểu, chỉ có thể cho là mạch não của Hoắc Chiêu Nhân có vấn đề. Sau đó hắn thật sự tránh xa người kia, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Hoắc Chiêu Lâm cách xa tên đó.
Biệt thự lớn Hoắc gia vẫn náo nhiệt như trước, Hoắc Long Hanh mới vừa trở về sau khi tham gia một buổi đấu giá ở nước ngoài, mua về không ít thứ chia cho đám con gái và các bà vợ, bà bốn Tống Đào được lợi nhất được Hoắc Long Hanh tặng cho một vòng dây chuyền ru bi hơn trăm triệu, đeo lên cổ hào quang bắn ra bốn phía muốn người khác không chú ý đến mình cũng khó.
Mấy năm qua Hoắc Long Hanh vẫn luôn công khai tỏ vẻ yêu thích bà bốn trẻ tuổi xinh đẹp, những người khác khó tránh khỏi đố kị nhưng ở trước mặt Hoắc Long Hanh cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng. Bà hai, bà ba luân phiên khen dây chuyền đẹp đẽ tôn lên khí chất bà bốn, trong giọng nói toàn vị chua người khác cũng nghe ra được.
Tần Tranh tùy ý liếc mắt nhìn một cái không có hứng thú gì lớn, hơn trăm triệu mua một cái dây chuyền còn không bằng thêm hai cái xe.
Ăn xong cơm tối Tần Tranh lên phòng trên tầng nghỉ ngơi trước, Hoắc Chiêu Lâm ở lại phòng khách uống trà với Hoắc Long Hanh rồi mới đi lên. Tần Tranh tắm xong từ trong phòng tắm đi ra nhìn thấy anh đã về liền cười hỏi: “Diễn xong cảnh phụ tử từ hiếu với ông già rồi hả?”
Hoắc Chiêu Lâm thấy hắn đi chân đất đứng trên sàn nhà lát đá hoa cương liền tiến về trước rồi bế người lên đặt xuống ghế sô pha. Tần Tranh ôm cổ anh hi hi ha ha đùa giỡn, Hoắc Chiêu Lâm hôn một cái lên khóe miệng của hắn rồi nói: “Ngày mai chúng ta về nhà.”
“Phòng sát vách phòng anh có gì vậy ? Sao lúc nào cũng đóng cửa thế?”
“Đó là phòng vẽ tranh của anh, lâu rồi không dùng đến.”
Tần Tranh rất bất ngờ: “Anh còn biết vẽ tranh hả?”
“Trước đây có học qua một thời gian.”
“Vậy anh đã vẽ cái gì? Cho em xem được không?”
Hoắc Chiêu Lâm cười có chút mất tự nhiên: “Vẽ cũng không ra gì, không có gì đẹp hết, bên trong cũng đã lâu không có người dọn dẹp, rất bẩn.”
“Oh… Vậy anh vẽ cho em một bức tranh đi?”
Hoắc Chiêu Lâm: “…”
Tần Tranh