Hoắc Long Hanh nhập viện hơn nửa tháng mãi đến gần tết mới xuất viện. Hôm lão ra viện, Tần Tranh và Hoắc Chiêu Lâm cùng nhau đi đón lão nhân gia về nhà.
Cho dù trong lòng có nghĩ thế nào thì tiết mục biểu diễn tình thân bên ngoài vẫn phải diễn cho xong.
Ngoại trừ Hoắc Chiêu Nhân người nhà họ Hoắc đều tới, Tống Đào mang theo Hoắc cùng nhau xuất hiện nhưng còn chưa đến cửa phòng bệnh đã bị Triệu Lan Trân đuổi đi. Hoắc Long Hanh đã nói sẽ xóa tên hai mẹ con cô ta khỏi gia phả Hoắc gia, bà ta đương nhiên là ủng hộ cực kì.
Mặc dù Tần Tranh thấy việc này thực sự rất buồn cười, vốn là vợ bé và con riêng không danh không phận căn bản ngay từ đầu đã không có tư cách vào gia phả. Khoảng thời gian này tin đồn gièm pha Hoắc gia ít nhiều cũng truyền ra ngoài. Giới thượng lưu trong thủ đô đi đến đâu cũng có trò cười, Tần Tranh cũng bị lây dính không ít, ai bảo hắn cưới Hoắc Chiêu Lâm, bị ép dính vào cái “rắm chó” sụp đổ thanh danh của Hoắc gia.
Đương nhiên là có thể lấy được Hoắc Chiêu Lâm thì hi sinh một chút Tần nhị thiếu gia vẫn cảm thấy đáng giá.
Về đến nhà lớn Hoắc gia, Hoắc Chiêu Nhân cũng ở đây, quãng thời gian này y dường như không về nhà cũng không đến bệnh viện thăm Hoắc Long Hanh, ngày hôm nay vừa trở về lại đụng thằng Hoắc Long Hanh vừa ra viện. Hoắc Long Hanh mặt lạnh không muốn phí lời trực tiếp tuyên bố hình thức xử lí y: “Cổ phần công ty đã cho mày trước đây ngày mai tao sẽ bảo luật sư thu hồi lại, bao gồm cả những thứ trên danh nghĩa khác, nên trả đều phải trả. Mày đi đi, sau này Hoắc gia không còn quan hệ gì với mày nữa.”
Hoắc Chiêu Nhân dùng sức nắm chặt tay, y biết Hoắc Long Hanh lòng dạ ác độc nhưng lại không nghĩ đến lão sẽ không cho người khác mặ t mũi như vậy, thật sự cái gì cũng không cho y.
“Long Hanh, Chiêu Nhân nó cũng là nhất thời hồ đồ…”
Phương Mẫn Lệ muốn cầu xin cho con trai lại bị Hoắc Long Hanh lạnh lùng nhìn lướt qua: “Tiếp tục ở lại hoặc theo nó ra khỏi đây, tự cô chọn.”
Người đàn bà đỏ mắt cắn cắn môi, chung quy không còn dám nhiều lời nữa.
Tống Đào chưa từ bỏ ý định đuổi theo muốn cầu xin Hoắc Long Hanh tha thứ, Hoắc ngũ bên cạnh cũng canh đúng lúc nhào đến bên chân Hoắc Long Hanh kêu khóc “ba ơi” bị Hoắc Chiêu Càn ở bên cạnh dùng sức đá một cái bay ra ngoài. Hoắc Long Hanh mắt lạnh nhìn tất cả ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu, trước đây lão yêu thương đứa con út bao nhiêu thì giờ chỉ cảm thấy nó là nỗi sỉ nhục lớn bấy nhiêu.
Tống Đào rít gào nhào lên ôm lấy con trai mà Hoắc Chiêu Nhân từ đầu tới cuối ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn mẹ con họ. Y cũng không có tình cảm gì với Tống Đào và đứa con tiện nghi này, từ khi bắt đầu đã là một sai lầm, cũng chỉ là để thỏa mãn nhu cầu của cả hai bên mà thôi, rời khỏi Hoắc gia y không thể để mình ở bên cạnh bọn họ.
Đến trước cửa nhà lớn Hoắc gia, tầm mắt Hoắc Chiêu Nhân chuyển hướng về phía Hoắc Chiêu Lâm, cười rồi nhìn anh một lu7sc lâu sau đó quay người rời đi.
Tần Tranh rất khó chịu, tên khốn này đã gây chuyện như vậy mà còn chưa từ bỏ ý định với người đàn ông của hắn?
Hoắc Chiêu Lâm không chút thay đổi cầm tay nắm nắm Tần Tranh an ủi hắn. Anh cũng không muốn quan tâm Hoắc Chiêu Nhân như thế nào, chỉ là không muốn Tần Tranh dư thừa lực chú ý đến mấy người không liên quan.
Hoắc Long Hanh thu hồi cổ phần đã cho Hoắc Chiêu Nhân và Hoắc ngũ, cùng với toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của họ. Hoắc Chiêu Nhân sống tốt còn có bà mẹ và anh trai gánh lấy phần tiếp tế của Hoắc Long Hanh trước đây không đến nỗi chết đói. Nhưng hai mẹ con Tống Đào bị đuổi ra khỏi Hoắc gia thì thật sự uống gió tây bắc mà sống, đương nhiên những chuyện này cũng không liên quan đến Tần Tranh, hắn chẳng qua là cảm thấy Hoắc Long Hanh ông lão này ngoại trừ lòng dạ ác độc, thì còn vô cùng biết tình kế.
“Cổ phần đã cho và tài sản đều có thể đòi lại, lão cũng có nhiều hậu chiêu ghê nhỉ?” Không còn người ngoài Tần Tranh liền không nhịn được nói thầm chuyện này với Hoắc Chiêu Lâm.
“Trước đó em còn chưa xem kỹ điều kiện trong cổ phần. Ông ta có thể lấy lại bất cứ lúc nào, chỉ cần chúng ta làm chuyện gì không vừa ý ông ta. Những thứ mà ông ta tặng cho người trong nhà cũng vậy, ở phương diện này ông ta xưa nay chưa chịu lỗ bao giơg.” Hoắc Chiêu Lâm hoàn toàn không thấy lạ. Chuyện gì mà không giữ miếng cẩn thận thì đã không phải là Hoắc Long Hanh, nhưng đáng tiếc trước đây mẹ anh mềm yếu dễ bắt nạt, những thứ mà ông ngoại để lại cho đều bị Hoắc Long Hanh lấy cho đi, ở phương diện này bà không phải là đối thủ của ông ta.
Tần Tranh chà chà hai tiếng, thầm nghĩ gia đình Hoắc Chiêu Lâm như vậy cũng thật là cực phẩm, sao lại còn có thể lòi ra một người như Hoắc Chiêu Lâm vậy, cũng may là còn có một Hoắc Chiêu Lâm nếu không thì Hoắc gia thật sự quả nhiên là gia môn bất hạnh.
Sắp tới ăn tết nguyên đán, lẽ ra lúc này phải cả nhà thuận hòa vui vẻ thì Hoắc gia năm nay lại thực sự có chút mây đen mù sương, ít đi ba người không nói, Hoắc Long Hanh còn đang bệnh tật, dưới tình huống này ai cũng không dám biểu hiện quá vui mừng nên bữa cơm giao thừa cũng giản lược.
Tần gia cũng không có ai, Tần Ý đưa Kỷ Sơ Hạ ra nước ngoài nghỉ phép, trực tiếp cho người làm trong nhà nghỉ tết dài hạn Tần Tranh muốn về cũng không về được vì vậy ở lại Hoắc gia đến mùng hai. Hắn thật sự không thể chịu nổi cái cảnh lúc nào cũng chướng khí mịt mù này nữa ngay cả hứng đi chơi với đám hồ cẩu bằng hữu cũng không có. Tần Tranh liền nói với Hoắc Chiêu Lâm muốn ra ngoài du lịch.
“Coi như là hưởng tuần trăng mật, không phải lúc trước anh nói đi sao?”
Thật ra Tần Tranh vẫn luôn muốn bù đắp lại quãng thời gian cho tuần trăng mật nhưng khoảng thời gian này Hoắc Chiêu Lâm vẫn luôn rất bận. Công ty đang nghiên cứu phát triển sản phẩm đến giai đoạn quan trọng, sau đó lại thêm chuyện Hoắc Long Hanh bị chuyện trong nhà làm cho tức đến phát bệnh khiến bọn họ càng không lý do đi ra ngoài. Nhưng bây giờ là ăn tết, tình trạng sức khỏe của Hoắc Long Hanh cũng ổn định, bọn họ đi ra ngoài đi một chút cũng không có gì là quá đáng đi?
Hoắc Chiêu Lâm hỏi hắn: “Em muốn đi đâu?”
“Vậy về quê mẹ anh được không, không phải anh nói ở đó rất đẹp sao? Anh dẫn em đi nha?” Tần Tranh có tính toán của mình, hai người đi trăng mật hưởng thụ thế giới riêng tư bồi dưỡng tình cảm là chuyện phải làm, hắn cũng càng muốn