Xe lái tốc độ nhanh trở về thành phố, Hà Lam ngồi bên ghế phó lái nhìn trộm Hoắc Chiêu Lâm mấy lần, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Cậu ta cụp mắt, quét mắt nhìn quanh nội thất xe âm thầm tính toán xe này khoảng chừng bao tiền. Càng nghĩ nội tâm càng thêm ỡm ờ, nếu cậu ta có thể thật sự mồi chài cậu ấm nhà giàu như Hoắc Chiêu Lâm nhất định không khác gì trúng số, cho dù không đầu thai lại thì đã sao, vậy cũng không có nghĩa là cậu ta không có cơ hội đổi đời lần thứ hai.
Hoắc Chiêu Lâm vẫn luôn im lặng không lên tiếng chăm chú lái xe, Hà Lam đoán không ra anh đang nghĩ gì nhưng cũng không vội. Từ hôm qua tới hôm nay, Hoắc Chiêu Lâm đã hai lần ra tay bảo vệ mình trước mặt vị hôn phu, còn đặc biệt đưa mình về. Cho dù anh biểu hiện ra có chút không nhiệt tình nhưng Hà Lam vẫn hoàn toàn tự tin. Những thiếu gia nhà giàu này ai cũng có chút tính tình, muốn người mắc câu không thể vội vàng.
Sau khi vào thành phố trên đường Hà Lam có chút buồn phiền đưa mắt nhìn dòng xe cộ xuất hiện, nhẹ giọng nhắc nhở Hoắc Chiêu Lâm: “Giao lộ phía trước có một ga tàu điện ngầm ngầm thiếu gia cho tôi xuống đây, tôi đi tàu về cũng được, ngày hôm nay cảm ơn anh nhiều.”
Hà Lam rất hiểu cái gì gọi là lùi một bước để tiến hai bước, đối với Hoắc Chiêu Lâm tuyệt đối không thể biểu hiện quá tích cực hay chủ động, phải như gần như xa khiến cho anh cảm thấy cậu ta khác hẳn những người khác mới là thượng sách.
Hoắc Chiêu Lâm trầm mặc đỗ xe ven đường, Hà Lam cởi dây an toàn lần nữa nói cám ơn nhưng không xuống xe mà cắn chặt môi có chút muốn nói lại thôi. Hoắc Chiêu Lâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta rồi bỗng nhiên nhếch khóe môi, như cười như không hỏi cậu ta: “Không phải nói xuống ở đây sao? Không nỡ đi hả?”
Mặt Hà Lam hơi ửng đỏ, ê a nói: “Tôi không phải… Tôi, tôi đi ngay đây…”
Cậu ta biết rõ lợi thế của mình là gì, đóng vai yếu đuối thanh thuần quả thật là hạ bút thành văn, nói chuyện xong thì luống cuống tay chân mở cửa xe, bộ dạng tiểu bạch thỏ bị sợ hãi lo lắng Hoắc Chiêu Lâm sẽ tức giận.
Hoắc Chiêu Lâm đóng cửa xe, lạnh nhạt nói: “Đừng quá bận rộn, nói xong mấy câu này rồi thì đi đi.”
Hà Lam không hiểu vì sao nhìn về phía anh, Hoắc Chiêu Lâm tướng mạo anh tuấn góc cạnh rõ ràng, hai mắt đen như hắc diệu thạch(1) sâu thẳm mà quyến rũ. Bất kỳ điểm nào cũng thấy hoàn hảo đi theo anh nhất định sẽ có lợi, thế nhưng hiện tại Hà Lam nhìn vào đôi mắt của người kia lại không thấy có bao nhiêu dịu dàng như trong tưởng tượng. Vẻ mặt của Hoắc Chiêu Lâm rất lạnh nhạt khiến cậu ta không khỏi có chút hoảng hốt.
Hoắc Chiêu Lâm đốt một điếu thuốc, tùy ý gẩy hai cái, hỏi Hà Lam: “Đỗ Lỗi nói là cậu chủ động yêu cầu lên thuyền?”
“Không phải như vậy.” Hà Lam sốt ruột giải thích, vẻ mặt trông càng giống rưng rưng muốn khóc. “Tôi cũng không muốn nhưng mẹ tôi bị bệnh cần tiền gấp. Tôi chỉ là muốn cầu xin Đỗ thiếu gia cho mình một cơ hội, tôi không biết ngài ấy sẽ đưa tôi lên thuyền. Tôi thực sự không hề có ý nghĩ muốn bán rẻ chính mình…”
“Cậu mặc quần áo như này cũng là Đỗ Lỗi yêu cầu sao?”
“Không phải… Đỗ thiếu chỉ để chúng tôi tự xem một chút. Lúc bình thường tôi cũng mặc thế này, thật sự không nghĩ nhiều.”
“Cho nên cậu chỉ cho rằng Đỗ Lỗi giới thiệu công việc cho cậu? Gã không dặn dò cậu mặc thế nào cho nên cậu chỉ mặc quần áo giản dị mộc mạc, nhìn qua có vẻ như cậu không mấy quý trọng cơ hội lần này lắm? Sau đó cậu bị Đỗ Lỗi đưa đi, đến lúc lên thuyền mới biết được tính chất thật sự của buổi tụ hội, muốn lo giữ mình nhưng lại cố tình đắc tội Tần gia Nhị thiếu gia. Coi như là hắn cố ý tìm cậu gây phiền phức, cậu lại nói với hắn cái câu bò lên giường của Thiếu gia nhà giàu liền có thể gả vào hào môn là có ý gì? Cậu rất ao ước sao?”
Bị Hoắc Chiêu Lâm không khách khí vạch trần, trong nháy mắt Hà Lam tái mặt. Cậu ta cho rằng Hoắc Chiêu Lâm không nghe thấy đoạn đối thoại trước khi Tần Tranh tát mình nhưng thật ra anh nghe thấy toàn bộ. Người này rõ ràng là đang giả vờ giả vịt, biểu hiện mấy ngày qua của Hà Lam có khác gì một thằng hề trong mắt Hoắc Chiêu Lâm.
“Tôi không phải… Tôi không muốn làm như vậy. Là Tần nhị thiếu gia vẫn luôn cắn chặt không tha nên tôi mới lỡ lời, tôi không có ý đó, thật sự không có…” Hà Lam đỏ mắt, cho dù đã bị Hoắc Chiêu Lâm nhìn thấu thì cậu ta vẫn phải kiên trì diễn.
“Cậu không cần giải thích với tôi.” Hoắc Chiêu Lâm không mấy để tâm gẩy tàn thuốc lá, “Thành thật mà nói, tôi ở đây phí lời với cậu chỉ là muốn làm rõ một chuyện, người phái cậu tới là ai?”
Sau im lặng ngắn ngủi, Hà Lam gỡ nụ cười miễn cưỡng mơ hồ bên khóe môi: “Tôi không hiểu Hoắc thiếu gia đang nói gì.”
“Đừng giả vờ, từ ban đầu cậu đã cố ý nhắm vào tôi đúng không? Cậu mặc quần áo thế này cũng là cố ý đi? Cậu hiểu tôi đang nói gì.”
Hà Lam dùng sức cắn vào môi, rõ ràng đang chột dạ, ánh mắt đưa qua chỗ khác không dám nhìn Hoắc Chiêu Lâm nữa. Hoắc Chiêu Lâm cười một tiếng: “Thật ra cậu không nói thì tôi cũng đoán được đại khái. Nếu cậu thức thời tôi có thể cho cậu một cơ hội, cung cấp cho cậu đủ chỗ tốt chỉ cần cậu có thể phối hợp với tôi.”
Tần Tranh vừa về đã đi uống rượu đến say khướt, qua hừng đông mới trở về, sờ soạng tiến vào nhà say đến ngã trái ngã phải, không biết hắn đụng phải cái gì tạo ra tiếng vang ầm ầm. Trong phòng khách đèn vẫn sáng, Tần Ý mặc áo tắm đứng ở cầu thang tầng tầng hai chau mài nhìn hắn. Tần Tranh mê man dựa vào tủ giày ở lối vào, bên chân là bình hoa bị hắn đụng rơi vỡ.
Tần Tranh mơ màng trừng hai mắt, nhìn thấy Tần Ý lại mơ mơ màng màng nở nụ cười: “Anh vẫn chưa ngủ hả, đã mấy giờ rồi?”
Tần Ý từ trên cầu thang đi xuống, trầm giọng nhắc nhở hắn: “Em nhỏ giọng chút, chị dâu mới vừa ngủ.”
“Há, anh ấy ngủ rồi thì em không lên chào hỏi nữa.”
Tần Tranh trong miệng lung tung lẩm bẩm, giờ này người làm trong nhà đã đi ngủ hết Tần Ý đi vào nhà bếp tự tay pha nước mật ong cho hắn. Tần Tranh đã ngã vào ghế sôpha sắp ngủ thiếp đi, Tần Ý kéo hắn lên cương quyết rót nước mật ong cho hắn uống hết: “Em nhìn xem em giống cái gì, cả ngày ở bên ngoài uống say khướt khuya khoắt mới về nhà. Sáng sớm còn phải đi làm, cái bộ dạng nửa người nửa qủy này còn làm ăn được gì