Sau khi đến Châu Âu, Tần Tranh và Hoắc Chiêu Lâm chuyển đến trụ sở UC Quốc Tế ở thành phố F, chi nhánh của Tần thị cũng ở thành phố này nên người không biết đều cho là Hoắc Chiêu Lâm là đi theo Tần Tranh sang bên này, nghĩ như vậy cũng hợp ý anh cũng không cần phải phí sức che giấu.
Tần gia có nhà ở thành phố này, Tần Tranh lại nhìn trúng một ngôi nhà nhỏ có vườn ở trung tâm thành phố, cho dù bọn họ ở không lâu nhưng hắn vẫn là giàu nứt đố đổ vách ra giá cao mua lại ngôi nhà từ tay người chủ cũ.
“Chúng ta phải sống thật tốt, cũng không phải đến chạy nạn, phải biết cách hưởng thụ cuộc sống.”
Tần Tranh cây ngay không sợ chết đứng tuy rằng Hoắc Chiêu Lâm hoàn toàn không cảm thấy nhà ban đầu có gì giống như chạy nạn, mà ở những chuyện nhỏ thế này anh cũng không có ý định phản đối Tần Tranh.
Phòng ngủ tầng hai chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy vườn hoa phía sau, chủ nhân trước của ngôi nhà rất có tâm mà trồng nhiều loại hoa tươi, bây giờ để tất cả lại cho bọn họ, cũng đang là thời điểm nở đẹp nhất.
Tần Tranh đứng ở bên cửa sổ nhìn một lúc tâm tình vô cùng vui sướng. Hoắc Chiêu Lâm kỳ thực cũng không rõ ràng lắm vì sao hắn lại mua ngôi nhà này tuy rằng nơi này quả thật không tệ, anh cũng rất yêu thích. Tần Tranh không hề ngại ngùng nói mấy năm trước khi hắn vừa yêu thầm Hoắc Chiêu Lâm liền lật tung các tài khoản mạng xã hội của anh vì muốn hiểu thêm về anh một chút. Hoắc Chiêu Lâm rất ít khi chia sẻ cuộc sống hàng ngày trên mạng, những bức ảnh post lên hơn một nửa đều là rấy yêu thích mà trong đó có một tấm chụp nhà của một người bạn học cùng anh, cũng như nơi này ngập tràn màu sắc vô cùng đẹp đẽ. Tần Tranh ấn tượng rất sâu sắc, lúc đó hắn liền ao ước sau này nhất định phải cùng Hoắc Chiêu Lâm ở trong ngôi nhà như vậy, hắn hi vọng hết thảy những gì có thể lọt vào trong mắt Hoắc Chiêu Lâm đều có dấu vết của mình.
“Em định cứ như vậy vào ở luôn? Không muốn sửa chữa gì sao?” Nhà này rất tốt, nhưng trang trí bên trong đều là phong cách từ hai mươi năm trước nhiều thứ cũng đã cũ, đây cũng là nguyên nhân Hoắc Chiêu Lâm nghĩ không ra nguyên nhân Tần Tranh mua lại nơi này.
“Cái này em cũng đã tính, nhà Alan ở bên này mở một văn phòng kiến trúc, anh ta tiến cử cho em một kiến trúc sư, bọn em đã hẹn ngày mai gặp mặt nói chuyện.”
Hoắc Chiêu Lâm không có gì để nói, không thể không nói khi đối mặt với Tần Tranh vô tâm vô phế anh cũng rất chán nản.
Alan giới thiệu cho Tần Tranh một kiến trúc sư mới vào nghề nhưng nghiệp vụ và trình độ rất tốt, trang trí thiết kế nội thất là thừa sức, nếu không phải Tần Tranh yêu cầu anh ta cũng sẽ không giới thiệu, hơn nữa đối phương cũng là người Trung quốc.
Sau khi đến nơi hẹn gặp mặt, nhìn thấy một nam sinh thanh tú nhã nhặn Hoắc Chiêu Lâm rất kinh ngạc nhíu mày, Tần Tranh lại có chút bất ngờ, kiến trúc sư này lớn lên nhìn non vật? Cái tên Alan kia không phải cố ý lừa hắn chứ?
Đối phương ngồi xuống, cười, tự giới thiệu mình tên là Sầm Tư Kỳ, là bạn đại học của Tần Tranh.
Tần Tranh kinh ngạc nói: “Cậu biết tôi?”
Người ngồi đối diện hắn cười nói: “Biết, cậu là hoa khôi hiếm có khó tìm trong trường sau khi thành lập gần 100 năm mà, sao có thể không biết, tôi với cậu cùng khóa, mấy người cùng khóa khác chỉ sợ không ai là không biết cậu.”
Tần Tranh: “…”
Mấy chuyện cũ mất mặt hắn không muốn nhắc lại, kết quả vẫn bị Hoắc Chiêu Lâm nghe được, hắn còn từng nói khoác trước mặt Hoắc Chiêu Lâm mình là hot boy, kết quả lời nói xạo nhanh như vậy đã bị chọc thủng.
“Hơn nữa lúc ấy thường thường có nữ sinh thậm chí nam sinh đến dưới kí túc xá hát tình ca cho cậu, lúc đó không biết có bao nhiêu người ao ước ghen tị với cậu.”
Trên thực tế Tần Tranh năm đó đúng là nhân vật nổi tiếng trong trường, đỉnh cấp phú nhị đại phối hợp với khuôn mặt đẹp đẽ khiến người khác không thể làm ngơ đi tới đâu cũng là tiêu điểm. Ngày đầu khai giảng đã có người chuph trộm hắn post lên BBS trường dẫn tới vô số người comment liếm mặt, trên BBS hàng năm cũng có bầu chọn hoa khôi, một mình Tần Tranh đã có số phiếu bằng tổng của những người khác cộng lại. Sau đó không biết là ai đưa ra cái chủ ý Tần Tranh xinh đẹp như vậy cần phải tranh cử chức hoa khôi trường, có hắn thì những người ứng cử khác vẫn còn kém xa, bài post khi ấy liền hot, sau dó tất cả các nữ sinh tranh cử hoa khôi trường đều đồng loạt bỏ cuộc nhất trí đề cử Tần Tranh nhận chức hoa khôi, cứ như vậy Tần Tranh liên tiếp ngồi vững trên cái ghế hoa khôi trường bốn năm liên tiếp, cho dù hắn có trợn trắng mắt thì cái tên này vẫn cứ bám lấy hắn làm sao cũng không xóa được.
Cũng bắt đầu từ khi ấy trong trường bất