Cuối năm Tần Tranh về nước báo cáo hoạt động của công ty thuận tiện thăm anh trai đã lâu không gặp, Hoắc Chiêu Lâm cũng về cùng hắn.
Trải qua một năm nỗ lực Tần Tranh đã có thể tự mình chống đỡ một phương, ban giám đốc ban đầu vốn cũng không coi trọng hắn nay cũng phải nhìn bằng ánh mắt khác. Tần Tranh quả thật đã tạo ra một bảng thành tích vô cùng đẹp, chi nhánh này của Tần thị chiếm vị trí đầu trong một đám công ty chi nhánh khác, cho dù là Tần Ý cũng không nghĩ tới hắn thật sự có thể làm được.
Hoắc Chiêu Lâm một năm này lại vắng lặng hơn nhiều, từ khi từ chức khỏi Trác Lăng rồi cùng Tần Tranh đi Châu Âu, anh nghỉ ngơi mấy tháng mới cùng với Tần Tranh hợp tác mở một công ty đồ chơi, anh bắt đầu phụ trách quản lý người không hiểu rõ nhìn vào còn bóp cổ tay than thở đứa con có tài năng có tiền đồ nhất được coi trọng nhất Hoắc gia nay lại lưu lạc tới mức đi bán đồ chơi, thực sự có chút đại tài tiểu dụng. Mà người xem náo nhiệt nhiều nhất cũng chỉ nói hai ba câu sau lưng, cũng không thật sự gây ảnh hưởng gì đến Hoắc Chiêu Lâm mà dù cho nghe được anh cũng không mấy để ý.
Công ty đồ chơi chỉ là mánh lới để che mắt người ngoài, mới đầu là Tần Tranh cười cợt trêu đùa “Anh thật sự không định tìm một công việc sao, người không biết còn tưởng rằng anh sau này thật phải dựa vào em bám váy vợ rồi đó”, Hoắc Chiêu Lâm nghĩ tới nghĩ lui hỏi Tần Tranh có hứng thú đầu tư cái gì, mà có lẽ tuổi dậy thì của Tần Tranh còn chưa qua ngày nào đó đang trên đường nhìn thấy một bé gái ôm một món đồ chơi to khổng lồ đi qua liền nói không bằng bọn họ bán đồ chơi cũng tốt, Hoắc Chiêu Lâm cũng không do dự đồng ý luôn.
Vì vậy công ty đồ chơi cứ như vậy khai trương, vốn đăng ký ban đầu cũng xấp xỉ 100.000 Euro, nhân viên hơn mười người, đều là người trẻ tuổi có năng lực tràn ngập sức sống tính trẻ con chưa tiêu tan, quản lý công ty cũng đơn giản không tốn bao công sức. Đa số đồ chơi bán ra đều là Tần Tranh và Hoắc Chiêu Lâm tự mình thiết kế, quá nửa là Tần Tranh tốn tế bào não nghĩ ra, lại do Hoắc Chiêu Lâm tự tay viết vẽ, sản phẩm cuối cùng bán ra rất được mọi người yêu thích, ngắn ngủi nửa năm đã mở ra thị trường đầu tiên ở ngay thành phố này.
Tần Tranh bây giờ ở trước mặt người ngoài trầm ổn hơn nhiều, ngay cả Tần Ý nhìn thấy hắn cũng có loại cảm giác được an ủi của tuổi già, cảm thán thằng em nhà mình mình cuối cùng cũng lớn rồi hiểu chuyện rồi, đợi sau khi hắn trở về từ Châu Âu có thể yên tâm giao vị trí quan trọng trong công ty cho hắn. Khi Tần Tranh nghe tháy vậy cợt nhả tiến đến trước mặt anh hỏi: “Anh không sợ em dòm ngó vị trí của anh rồi tranh giành gia sản hả?”
“Em thật sự có bản lĩnh thì cứ tranh, nếu em tranh được giao công ty cho em anh cũng không có gì không yên lòng.”
Hoắc Chiêu Lâm ở một bên nhìn hai anh em bọn họ đấu võ mồm cảm thấy vô cùng thú vị nhưng cũng không ước ao, loại tình cảm anh em thuần túy thân thiết này không tồn tại ở Hoắc gia, anh cũng không mong muốn.
Có thể được Tần Ý khẳng định Tần Tranh đương nhiên rất đắc ý, mà cái gọi là tranh gia sản cũng chỉ là một câu lời nói đùa, thậm chí ngay cả Tần Ý nói sau này gọi hắn về tổng công ty giao cho hắn vị trí quan trọng hắn cũng không mấy để ý. Trong lòng đã có ý tưởng, đợi khi Hoắc Chiêu Lâm chiếm được Trác Lăng, công ty đồ chơi của bọn họ cũng chuyển về trong nước, hắn cũng có thể không cần dựa vào anh trai nữa mà tự tay gầy dựng sự nghiệp, huống chi đây là công ty hắn và Hoắc Chiêu Lâm cùng mở ra, hắn càng thêm nhiệt tình.
Ở Tần gia ăn bữa cơm, Tần Tranh và Hoắc Chiêu Lâm liền trở về nhà của hai người. Lần này bọn họ trở về cũng không định tới đại trạch Hoắc gia, ở nơi đó hiện tại là một nhà bà Hai, ngoại trừ cùng họ Hoắc thì cũng không còn quan hệ gì với Hoắc Chiêu Lâm nữa, huống chi Hoắc Chiêu Càn bây giờ sứt đầu mẻ trán tự lo thân cũng không xong, không cần Hoắc Chiêu Lâm đến thêm dầu vào lửa. Kế hoạch thu mua Đằng Phi của Trác Lăng tiến hành được gần tới 90% thì nửa đường giết ra một tên Trình Giảo Kim, tập đoàn tài chính lớn nhất Nam Phi đột nhiên ra tay lớn mua vào cổ phiếu của công ty khoa học kĩ thuật Đằng Phi, đẩy giá cổ phiếu của Đằng