“Sinh nhật vui vẻ nhé anh Vô Ngung.” Đinh Tễ nằm rạp ra đầu giường, nghiêng mặt nhìn Lâm Vô Ngung.
“Cảm ơn Đinh Tiểu Tễ nhé.” Lâm Vô Ngung cười.
Điện thoại ở bên cạnh rung lên.
Lâm Vô Ngung sờ soạng điện thoại mở ra nhìn. Ngoại trừ những tin nhắn chúc mừng của mấy người trong ký túc, anh bất ngờ khi nhìn thấy tin nhắn của Lâm Trạm.
– Sinh nhật vui vẻ, có thể mở quà rồi.
“Anh trai ruột đúng là anh trai ruột.” Đinh Tễ lập tức nhảy xuống giường, chạy ra ôm hộp quà to kia tới, “Mau mở ra xem đi.”
Mặc dù anh đã đoán ra đây là gì nhưng khi nhìn thấy nó, anh vẫn rất ngạc nhiên.
Lâm Trạm đã làm một mô hình thu nhỏ theo yêu cầu hôm đó anh đề ra. Một chiếc giày trong cầu thủy tinh, những giọt bùn bắn lên thành hình cái bàn hình người nhỏ cầm chiếc cốc.
“Đáng yêu quá.” Đinh Tễ nhìn chăm chú rất lâu, “Tôi thật đáng yêu.”
“…Tôi không đáng yêu sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Cậu đừng có mà tự khen.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung cũng nhìn chằm chằm mô hình một lúc lâu: “Tôi thật đáng yêu.”
Đinh Tễ cảm thấy sinh nhật của Lâm Vô Ngung còn long trọng hơn sinh nhật của mình. Có lẽ là do sự kiện nhảy lầu và một loạt những chuyện phía sau. Mọi người trong ký túc vẫn bị vây trong cảm giác phấn khích, tình cảm cũng phát triển hơn học kỳ trước. Dù sao cũng là tình hữu nghị khi cùng trải qua một màn rung động lòng người trên sân thượng.
“Cậu ghen tị với đãi ngộ của tôi à.” Lâm Vô Ngung nói.
“Ghen tị với người lần đầu tiên đón sinh nhật với người khác trong cuộc đời á?” Đinh Tễ nói, “Nhóc đáng thương.”
Lâm Vô Ngung bật cười: “Lát nữa đừng quên mang theo quà cho tôi, bây giờ chúng ta có thể tặng quà cho nhau trước mặt mọi người rồi, không cần phải né tránh nữa.”
“Cũng phải xem là gì nữa chứ,” Đinh Tễ nói, “Lỡ như tôi tặng đồ chơi tình thú cho cậu thì sao? Cậu cũng không muốn tránh à.”
“Có hả?” Lâm Vô Ngung lập tức hỏi.
“Không có.” Đinh Tễ nhìn anh, “Không phải, rốt cuộc đầu óc cậu chứa bao nhiêu thứ đồi trụy hả?”
“Không biết.” Lâm Vô Ngung cười, “Trước đây tôi thực sự không phải là dạng người như thế.”
“Tại sao cậu lại sa ngã từng bước thế này hả?” Đinh Tễ hỏi.
“Hỏi tôi á?” Lâm Vô Ngung cong cong khóe môi. “Tốt nhất là cậu đừng hỏi tôi.”
“Chuẩn bị đi thôi!” Đinh Tễ xoay người mở tủ quần áo ra, “Thay áo khoác đi…có lẽ nên đi mua cho cậu mấy cái áo mới, sinh nhật năm nào tôi cũng có đồ mới.”
“Tôi mặc của cậu là được,” Lâm Vô Ngung nói, “Cái mà tôi chưa từng mặc thì là mới.”
Đinh Tễ liếc mắt nhìn anh: “Cậu có cần thể hiện rõ vậy không?”
“Cần.” Lâm Vô Ngung đẩy cậu ra, nhìn tủ quần áo rồi lấy ra một cái áo khoác gió mà cậu mặc hồi Tết với một cái áo len, “Tôi lấy hai cái này mặc thêm quần của tôi nữa là được.”
“…Tôi còn định mặc cái áo khoác kia.” Đinh Tễ nói.
“Cậu là người được mừng sinh nhật hả?” Lâm Vô Ngung nói, “Lát nữa cậu đưa tôi cả cái khăn quàng vẽ Graffiti của cậu nữa.”
Đinh Tễ lấy khăn quàng đưa cho anh: “Cậu có cần mũ, găng tay hay gì nữa không?”
“Không tới mức ấy, đã cuối tháng ba rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Chỉ sợ buổi tối lạnh thôi.”
Đinh Tễ chậc một tiếng.
“Cậu bảo tôi đòi hỏi, tôi đòi hỏi cậu lại trách tôi.” Lâm Vô Ngung cởi áo của mình ra, mặc áo len của Đinh Tễ vào.
“Cậu rất hăng hái đòi hỏi tôi.” Đinh Tễ nói.
“Không phải,” Lâm Vô Ngung đi tới trước mặt cậu, ôm cậu vào lòng, khẽ nói bên tai cậu. “Đòi hỏi cậu tôi rất hạnh phúc, còn nghiện nữa.”
Có người gõ lên cửa phòng bọn họ.
Lâm Vô Ngung buông Đinh Tễ ra. Đinh Tễ vừa mặc áo khoác vừa nói: “Cửa đang mở đấy.”
“Đang mở thì làm sao,” Lý Thụy Thần đẩy cửa ra, hé một con mắt vào nhìn, “Ai dám mở ra ngay…Đã xong chưa? Hứa Thiên Bác tới rồi, chúng ta gọi xe đi.”
“Xong rồi.” Lâm Vô Ngung đi về phía cửa, đi mấy bước lại quay đầu nhìn Đinh Tễ, “Nhớ cầm theo quà cho tôi đấy.”
“Biết rồi!” Đinh Tễ gằn giọng, xoay người lấy ra một cái túi nhỏ trong tủ.
Khi Lâm Vô Ngung đi vào trong phòng khách, Hứa Thiên Bác quay đầu qua: “Đinh Tễ cậu… Lâm Vô Ngung đấy à?”
“Cậu mặc đồ của Đinh Tễ hả?” Lý Thụy Thần nhìn anh.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu ấy nói sinh nhật phải mặc đồ mới.”
Hứa Thiên Bác sửng sốt, bật cười: “Cũng được đấy.”
“Hai người đủ rồi đấy,” Lý Thụy Thần nói, “Đi thôi, chịu hết nổi rồi.”
“Những người khác đâu rồi?” Đinh Tễ hỏi.
“Gọi xe tới đó trước rồi.” Lý Thụy Thần nói, “Lý Nhạc lo lắng như sắp chết tới nơi, nhất định phải tới đó kiểm tra trước.”
Khi ra khỏi ký túc, xuyên qua hành lang phía dưới, có người ở phòng bên cạnh đang về phòng, chào Lâm Vô Ngung đi ở cuối hàng: “Đinh Tễ, ra ngoài hả.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung nói.
Người kia lại chào với Đinh Tễ: “Ra ngoài hả Đinh…”
“Ừ.” Đinh Tễ nhịn cười.
“Hả?” Người kia quay đầu lại. “Đậu, Lâm Vô Ngung hả?”
“Tôi là Đinh Tễ lớn.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu ấy là Đinh Tễ nhỏ.”
“…Được đấy.” Người kia gật đầu.
Khi xuống dưới tầng, Lâm Vô Ngung nhìn quần áo mình mặc: “Cái áo này nhìn giống Đinh Tễ lắm à?”
“Dạo này Đinh Tễ hay mặc nó,” Lý Thụy Thần nói, “Hôm trước vẫn còn mặc.”
“Cậu nhớ vậy cơ à.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu có nhớ rõ vậy không?” Lý Thụy Thần lập tức nhìn Hứa Thiên Bác.
“Hả?” Hứa Thiên Bác lập tức quay đầu nhìn tòa nhà, “Ai nhớ rõ như vậy?”
Lâm Vô Ngung không nhịn được cười: “Được rồi, tôi thua.”
Hôm nay không phải ngày nghỉ, không nhiều người tới Home Party.
Mấy người bọn họ vừa xuống xe đã gọi điện ngay cho Lữ Nhạc hỏi xem ở phòng nào.
“Ở bên ngoài có biển, nếu như không có người tiếp khách thì các cậu đi theo biển mà vào.” Lữ Nhạc nói.
Đinh Tễ còn chưa kịp nhìn rõ có người đón tiếp hay không, đã liếc thấy tấm biển.
“Đậu má!” Cậu chỉ tấm biển, sau đó cười như điên.
– Anh Lâm đẹp trai nhìn bên này! Lại thêm một tuổi nữa rồi nè!
“Ai làm cái này vậy?” Hứa Thiên Bác cười ngặt nghẽo, lấy điện thoại ra chụp tấm biển kia, “Anh Lâm đẹp trai không đi qua đó chụp ảnh chung à?”
“Tôi.” Lý Thụy Thần khoanh tay có vẻ rất vừa lòng, “Thế nào?”
“Đẹp lắm!” Đinh Tễ giơ ngón tay cái với cậu ta.
Lâm Vô Ngung đi tới bên cạnh tấm biển: “Chụp đi.”
“Xin chào,” Nhân viên đón tiếp bước ra, “Xin hỏi mọi người là khách tới ăn mừng sinh nhật của…anh Lâm đẹp trai ạ?”
“Gọi anh Lâm là được rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Hùng Đại yêu cầu đấy.” Lý Thụy Thần cười chỉ vào Lâm Vô Ngung, “Đây chính là anh Lâm đẹp trai.”
“Xin chào, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Nhân viên đón tiếp nhìn qua mặt Lâm Vô Ngung mấy lần, cười cười làm tư thế, “Xin mời theo tôi, mấy người bạn của các anh đã tới rồi ạ.”
Lúc trước còn không hiểu Lữ Nhạc nói đi theo bài là có ý gì, vào rồi mới biết.
Home Party này rất lớn, đi vào trong có rất nhiều hành lang và phòng nhỏ. Mỗi một góc đều đặt một tấm biển, bên trên viết – Anh Lâm đẹp trai đi về bên này!
“Tôi biết tại sao chị đón khách lại nhìn Lâm Vô Ngung nhiều như vậy rồi,” Hứa Thiên Bác nhỏ giọng nói, “Cả đoạn đường toàn anh Lâm đẹp trai, anh Lâm đẹp trai… chắc chắn người ta nhìn xem đẹp tới mức độ nào.”
“Đúng.” Lý Thụy Thần gật đầu, “Người xứng với tên.”
Người tiếp khách dẫn bọn họ đi được một đoạn, phía trước có nhân viên phục vụ đi tới: “Xin chào.”
“Mấy anh đây…là khách tới mừng sinh nhật.” Nhân viên tiếp đón nói với nhân viên phục vụ, lại thêm một câu, “Đây là anh… Lâm đẹp trai.”
“A!” Nhân viên phục vụ lập tức nhìn Lâm Vô Ngung, cười cười nhỏ giọng nói, “Đúng thật là… Sinh nhật vui vẻ nhé anh đẹp trai!”
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung cười cười.
Sau khi theo nhân viên vào trong phòng. Đinh Tễ vừa cởi áo khoác vừa ghé vào bên tai Lâm Vô Ngung nói nhỏ: “Tôi phát hiện da mặt cậu rất dày, cậu không thấy ngại à?”
“Tôi vốn đã đẹp trai rồi.” Lâm Vô Ngung cũng nói nhỏ, “Có gì mà phải ngại chứ.”
“Được rồi,” Đinh Tễ nhìn anh, “Anh đẹp trai sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn nhóc đẹp trai.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tại sao tôi lại là nhóc?” Đinh Tễ nói.
“Cảm ơn ông đẹp trai.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ còn định nói gì, Hùng Đại ở bên kia đã hét lên: “Hai người đã nhả nhớt xong chưa! Qua đây!”
Phòng rất lớn, trong ngoài hai bên căn phòng đều điều chỉnh ánh sáng màu lam xen kẽ đậm với nhạt, ghế sô pha rộng nhìn rất thoải mái. Mọi người đều đang chen chúc giành địa bàn, cái bàn ở giữa đặt đủ loại đồ ăn vặt và đồ uống tự chọn.
Ở chính giữa bàn là một chiếc bánh sinh nhật ba tầng, bên cạnh còn một tấm bảng viết “Lâm Vô Ngung sinh nhật vui vẻ”.
Lâm Vô Ngung đi qua đó, Lữ Nhạc giang tay ra: “Thế nào!”
“Cảm ơn,” Lâm Vô Ngung cười nói, “Long trọng quá, thực sự cảm ơn mọi người.”
“Cũng có long trọng mấy đâu, sau này sinh nhật của bọn tôi cũng làm như thế. Mọi người góp tiền lại cũng không đắt là bao.” Lữ Nhạc nói.
“Tháng sau là đến lượt tôi rồi.” Hà Gia Bảo giơ tay.
“Được.” Hùng Đại gật đầu, “Trên biển sẽ viết là Tiểu Bảo Bảo sinh nhật vui vẻ.”
“Sẽ không có người tưởng rằng đó là tiệc đầy tháng chứ?” Ngô Lãng nói.
Mọi người bật cười, bắt đầu tính toán xưng hô cho sinh nhật từng người.
“Hát trước hay là xem phim trước.” Lữ Nhạc nói, “Lát nữa mới ăn, bây giờ đang là giờ tiệc Cocktail.”
“Ok, nghe theo chỉ đạo của cậu.” Lâm Vô Ngung ngồi xuống một chiếc ghế xích đu.
Đong đưa mấy cái anh lại đứng đậy: “Thôi tôi ngồi cái nào không đong đưa vậy.”
Đinh Tễ ở bên cạnh cười nói: “Cậu lại nhớ tới thuyền hải tặc à?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung sờ trán, “Cả đời này tôi cũng không muốn ngồi lần thứ hai.”
“Vui lắm mà,” Hứa Thiên Bác nói, “Rất kích thích.”
“Vậy mày đi chơi với Đinh Tễ đi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Vì cậu chơi ít ấy mà,” Đinh Tễ đi tới ngồi xuống cái bàn ở giữa, gắp bánh ở trong đĩa. “Chơi thêm vài lần nữa thì cảm thấy cũng bình thường thôi.”
“Tại sao tôi phải cố chơi thuyền hải tặc,” Lâm Vô Ngung, “Tôi bằng lòng đứng dưới ngước nhìn nó.”
Đinh Tễ cười tới mức suýt nữa rơi cả đĩa xuống đất, “Người được mừng sinh nhật ăn đi này, chắc chắn cậu đã đói rồi.”
Mọi người thay phiên nhau hát, Lâm Vô Ngung nghe rất vui vẻ nhưng cũng khá là đau đầu. Trình độ ca hát của mọi người trong ký túc quả thực là vô cùng hỗn tạp.
Khi Hùng Đại rống lên, nhân viên bưng đồ vào suýt chút nữa đã quăng cả đĩa đi.
“Đây là món quà mà chúng tôi tặng cho anh,” Nhân viên phục vụ bưng cái đĩa tới trước mặt Lâm Vô Ngung, “Là một hộp chocolate tươi, sinh nhật vui vẻ, chúc cuộc sống của anh luôn vui vẻ tràn ngập màu sắc.”
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung nhận lấy quà tặng, có chút bất ngờ.
Cảm giác như cộng tổng số lần anh được chúc mừng sinh nhật từ bé tới giờ cũng không nhiều bằng hôm nay.
“Tặng quà nào, tặng quà nào.” Lữ Nhạc nói, “Quán người ta còn mang quà tới đây rồi.”
“Nào, Lâm Vô Ngung,” Hùng Đại vẫy tay, đi vào phía gian trong, “Tới nhận quà đi…Đinh Tễ, cậu để quà vào đây chưa!”
“Chưa!” Đinh Tễ giật mình, “Đợi tôi, đợi tôi.”
Trong góc tường có một chiếc bàn, quà chất thành một đống nhỏ.
Đinh Tễ chạy qua, đặt chiếc hộp nhỏ màu đen lên trên cùng.
“Nhiều vậy sao?” Lâm Vô Ngung sững người.
“Cũng không phải tất cả,” Lý Thụy Thần nói, “Có một số hộp rỗng, nhân viên nói nhiều một chút sẽ đẹp hơn cho nên đặt một đống hộp vào làm nền.”
Lâm Vô Ngung bật cười, lấy điện thoại ra: “Để tôi chụp một tấm.”
“Đứng ở đây,” Hà Gia Bảo chạy tới bên cạnh bàn, chỉ vào góc tường đối diện, “Ở đó có camera, chúng ta có thể xin video của người ta, vẫy tay về phía
đó đi.”
Mọi người đều đứng trước bàn.
Lâm Vô Ngung kéo Đinh Tễ tới trước mặt anh, ôm cậu, nói nhỏ: “Thú vị thật đấy.”
“Vẫy tay.” Đinh Tễ và mọi người đều giơ cánh tay lên, hướng về phía màn hình.
Giờ phút này khiến cho Lâm Vô Ngung cảm thấy quay lại khoảnh khắc trước đây, khi lần đầu tiên dẫn Đinh Tễ đi chơi máy bay, hai người hét lên “trời xanh, tới rồi, tới rồi, tới rồi, vẫy tay về phía ống kính, nhanh lên”.
Khi mọi người vẫy tay cười nói, anh quay đầu qua, hôn lên cổ Đinh Tễ.
“Ôi!” Lý Thụy Thần vèo cái bắn ra bên ngoài như bị ai đạp, “Kéo hai người họ đi ngay!”
“Làm gì đấy? Làm gì đấy? Làm gì đấy?” Hùng Đại gào lên một chuỗi.
“Cắn cổ, cắn cổ, cắn cổ.” Hà Gia Bảo lại trả lời một chuỗi, “Trời còn chưa tối Lâm Vô Ngung đã biến thân rồi!”
Mọi người trong phòng cười vang.
“Phạt đi.” Lữ Nhạc nói, “Không phạt không được.”
“Phạt cậu ấy bóc quà của Đinh Tễ,” Ngô Lãng nói, “Bóc trước mặt mọi người xem là tặng thứ gì.”
“Được đấy, được đấy!” Mọi người lập tức tán thành.
“Thứ tôi dám lấy ra sẽ không có gì nguy hiểm cả…” Đinh Tễ cười nói.
“Cũng chưa chắc, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Hùng Đại nói, “Lần trước sinh nhật cậu, Lâm Vô Ngung cũng tặng quà, nhưng mà lại không bóc ngay.”
“Kết quả thứ bên trong đúng là thứ nguy hiểm,” Lý Thụy Thần chỉ vào thẻ bài trên ngực Đinh Tễ, “Trên cái thẻ bài đó viết những gì?”
“Cho chúng tôi xem nào!” Hùng Đại hung ác xông tới, “Tôi đoán là Lưu Dương cũng đã nhìn thấy nó rồi, vậy mà bọn tôi lại chưa được nhìn!”
Đinh Tễ cười, nằm ngửa ra ghế, tháo dây chuyền xuống: “Xem đi.”
Lữ Nhạc cầm lấy sợi dây, sau đó bị cả đám ấn xuống bàn, xúm vào nhìn chằm chằm.
Sau đó đọc đồng thanh như học sinh tiểu học đọc bài khóa: “Sổ – Tay – Nuôi – Gà”
“Được rồi, đừng đọc nữa, nhìn là được.” Lữ Nhạc vội nói.
“Đậu,” Hùng Đại nói, “Lâm Vô Ngung đặt làm cái này à?”
“Là do Lâm Vô Ngung làm hả?” Lý Thụy Thần nói.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu cười.
Anh có chút xấu hổ, dù sao cũng đang bị vây xem, nhưng mà vui vẻ chiếm phần nhiều hơn, vui vẻ giống như khi vén bức màn, ánh sáng mặt trời lập tức chiếu sáng cả khuôn mặt.
“Lập tức! Ngay bây giờ! Ngay bây giờ!” Hùng Đại chỉ đống quà, “Bóc quà của Đinh Tễ ra, tôi muốn xem! Cậu cho chúng tôi xem nào, chưa biết chừng lại là sổ tay nuôi cá!”
“Các cậu học chuyên ngành chăn nuôi đấy à?” Hứa Thiên Bác cười hỏi.
“Chúng tôi học trồng chanh.” Ngô Lãng nói.
Lâm Vô Ngung nhìn Đinh Tễ, đi qua cầm hộp quà đen nhỏ ở trên cùng xuống.
“Tôi bóc nhé?” Anh lại nhìn Đinh Tễ.
“Bóc đi.” Đinh Tễ cười nói, “Sinh nhật vui vẻ nhé cục cưng.”
“Tôi muốn đánh cậu ấy!” Hà Gia Bảo chỉ Đinh Tễ, vừa cười vừa hét, “Cậu ấy bắt nạt người khác, cậu ấy cố ý!”
“Cho cậu mười cái xx,” Đinh Tễ nói, “Xem cậu có đánh nổi tôi không.”
Hà Gia Bảo nhìn xuống dưới: “…Chắc là không được.”
Mọi người lại cười như điên.
Lâm Vô Ngung đặt hộp lên trên bàn, Đinh Tễ đi tới bên cạnh, lấy điện thoại ra hướng về phía anh.
“Làm gì đấy?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.
“Quay lại.” Đinh Tễ nói, “Làm kỷ niệm.”
Mọi người thay nhau đi lướt qua ống kính của cậu. Bình thường Hứa Thiên Bác là một người rất nhã nhặn, lúc này cũng bị lây nhiễm cơn thần kinh của mọi người, đi lướt qua ống kính còn nói một câu: “Xin chào mọi người, mình là Hứa Thiên Bác.”
Đinh Tễ cười suýt nữa thì rơi điện thoại.
Lâm Vô Ngung lắc lư cái hộp nhỏ trước ống kính, sau đó tháo nơ con bướm ra.
“Mở ra là nhìn thấy ngay hả?” Anh nói.
“Ừ đúng.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung từ từ mở hộp ra.
“Đậu,” Hùng Đại ngó vào rồi hét lớn, “Thứ gì thế này? Ngầu quá!”
Trong hộp đặt một khối nhỏ kim loại hình vuông màu đen, dựa vào sợi dây ở bên cạnh có thể đoán cái này dùng để đeo.
“Có thể mở ra nữa hả?” Lâm Vô Ngung cầm khối nhỏ ra.
“Có thể.” Đinh Tễ nói, “Bên trong còn đồ nữa.”
Lâm Vô Ngung vuốt ve khối nhỏ này, nhìn ngắm kỹ lưỡng, khối vuông cũng không phải hình vuông bằng phẳng, trên góc nhọn còn một vòng nhỏ để treo dây, còn có thể nhìn thấy khối nhỏ nhô lên, ở trên có một khe hở.
Lâm Vô Ngung lắc lư khối vuông, bên trong không có đồ gì di chuyển được.
Anh thử cạy nhẹ khối nhỏ nổi lên, phát hiện kỳ thực khe hở hai bên cũng hình thành từ những miếng kim loại cố định trên một trục.
“Cậu làm đây hả?” Lâm Vô Ngung nghiêng đầu nhìn Đinh Tễ.
“Ừ.” Đinh Tễ đắc ý nhướn mày.
Lâm Vô Ngung ấn vào khối nhỏ nhô lên ở bên sườn, phiến kim loại màu đen xoay chuyển, lộ ra vách tường màu bạc ở bên trong cùng với một người màu đen đang ngồi khoanh chân.
“Cái này cũng là cậu làm hả?” Lý Thụy Thần híp mắt ngó qua từ sau lưng Lâm Vô Ngung.
“Không phải, cái này có sẵn.” Đinh Tễ di chuyển camera lại gần, quay phía bên trong của chiếc hộp, “Còn có thể mở ra.”
Lâm Vô Ngung lại ấn vào khối nhỏ thứ hai, xoay phiến kim loại ở giữa ra, phía sau người màu đen xuất hiện một người màu bạc.
Sau khi xoay hai phiến kim loại ra, khối vuông biến thành khối vuông rỗng.
Đinh Tễ lấy khối vuông rỗng khỏi tay anh, đi tới bên cửa sổ, đối diện với bên ngoài: “Cậu nhìn này, đây chính là một cái khung lấy phong cảnh, có thể thay đổi hình nền cho người nhỏ.”
Cậu giơ khối vuông trước cửa sổ, di chuyển từ từ: “Nhìn thấy chưa, mặt trời, ráng chiều, cây màu xanh…”
Sau đó cậu lại đưa nó trước mắt Lâm Vô Ngung: “Ánh mắt của người khổng lồ, người khổng lồ đang nhìn trộm.”
“Ngầu vãi.” Hùng Đại nói, “Cho tôi sờ thử cái.”
Đinh Tễ đặt khối vuông vào trong tay cậu ta: “Làm hỏng phải đền đấy.”
“Cậu cầm lấy đi, cầm lấy đi!” Hùng Đại vội vàng nói với Lý Thụy Thần ở bên cạnh.
Lý Thụy Thần không nghĩ ngợi gì, kéo tay của Hứa Thiên Bác: “Đặt ở đây, dù sao cũng là bạn tốt của Lâm Vô Ngung, làm hỏng có lẽ cũng không cần phải đền.”
“Cậu ngây thơ quá.” Hứa Thiên Bác cẩn thận cầm lấy, xoay một mặt, nhìn vào bên trong, “Làm hỏng rồi chưa biết chừng cậu ta còn đánh tôi đấy.”
Mọi người vô cùng kinh ngạc về món quà thủ công này, khi ăn cơm vẫn còn bàn luận sôi nổi về món quà.
Tuy rằng Lâm Vô Ngung đã đeo nó lên cổ rồi, nhưng chưa có cơ hội để nhìn kỹ. Dù sao mọi người cũng đều ở đây, nhìn thêm nữa sẽ bị đùa bỡn.
Cho tới khi ăn cơm xong, mọi người lại ca hát ầm ĩ để tiêu thực còn ăn bánh ngọt, Lâm Vô Ngung mới kéo Đinh Tễ lặng lẽ ra ngoài ban công.
Trời đã tối rồi, nhưng rất quang đãng, có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ trải dài tới tận chân trời.
“Cậu làm cái này kiểu gì vậy?” Lâm Vô Ngung lấy khối vuông ra nhìn.
“Cắt thành từng miếng sau đó hàn quanh trục,” Đinh Tễ nói, “Tôi không mài, thực sự là không làm được nên Đàm Duy Vũ đã mài hộ tôi.”
“Tại sao cậu lại nghĩ được ra làm thứ này thế,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi rất ngạc nhiên đấy.”
“Tôi định làm cái lồng gà, Lâm Trạm nói có thể đặt một ổ gà bên trong.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn cậu.
“Sau đó lại muốn sửa thành lồng chim.” Đinh Tễ nói, “Sửa từ tròn thành dẹt, nhưng thế nào cũng không đẹp không ngầu, cuối cùng Lâm Trạm nói làm thành một khối vuông.”
Lâm Vô Ngung cười cười: “Tôi thích khối vuông này.”
“Vốn định khắc chữ, nhưng Lâm Trạm nói sẽ không ngầu, cho nên tôi không khắc nữa.” Đinh Tễ nói nhỏ.
“Cậu muốn khắc chữ gì?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Thương hải tang điền, cậu xem,” Đinh Tễ mở khối vuông ra, giơ lên trước ánh đèn, “Bối cảnh luôn thay đổi, ban ngày, đêm tối, xuân hạ thu đông, nhưng hai chúng ta vẫn ở đây… có tuyệt không!”
“Tuyệt lắm!” Lâm Vô Ngung nói, “Vậy người đứng là tôi đúng không?”
“Ừ, sao cậu đoán được vậy?” Đinh Tễ hỏi.
“Đứng rất mệt,” Lâm Vô Ngung nói, “Thương hải tang điền mà, chắc chắn cậu sẽ chọn một tư thế thoải mái, bình thường lúc nào cậu cũng nằm ườn ra trên sô pha…”
Đinh Tễ cười: “Cậu hiểu tôi thế.”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu hồi lâu, lại gần hôn lên môi cậu.
Đêm tối, dưới ngọn đèn của muôn nhà, hai người bọn họ đứng ở bên ngoài ban công đón gió Bắc, còn chưa hôn ra cảm xúc gì, Hùng Đại ở bên trong đã gào lên: “Hai người ở ngoài đó hả! Không lạnh sao! Tình yêu thật nồng cháy! Vào đây ăn bánh đi!”
Đinh Tễ đẩy Lâm Vô Ngung ra: “Tới đây.”
Lâm Vô Ngung dựa vào lan can cười không dừng được.
“Đi ăn bánh kem thôi.” Đinh Tễ lại nhào tới ôm lấy anh hôn một cái.
“Tôi đã nếm được vị ngọt rồi.” Lâm Vô Ngung khẽ chạm lên môi.
Hoàn chính văn ^^