*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Vô Ngung không quen việc ăn cơm ở nhà người khác, nói cách khác, anh không quen ăn cơm cùng cả nhà, người lớn và trẻ con, cho dù là người nhà ai đi nữa.
Ngay cả nhà Hứa Thiên Bác anh cũng không vui lòng đi, lớn thế này rồi, trừ nhà của thầy Lâm ra, anh chưa từng ăn cơm ở bất cứ nhà người bạn nào, lần ăn cơm ở nhà thầy Lâm còn có bạn trong lớp cùng ăn với nhau, nhà cũng chỉ có mình thầy Lâm.
Hôm nay anh có chút cô đơn.
Cho nên mới đồng ý tới nhà bà nội Đinh Tễ ăn cơm.
Khi bước ra khỏi trường thi anh đã bắt đầu cảm thấy cô đơn.
Cho dù là thi tốt hay là thi không tốt, cho dù là về trường học trước hay là về nhà luôn, những bạn học bên cạnh anh cuối cùng cũng sẽ về nhà ăn cơm.
Ở ký túc không có người.
Cảm giác trống rỗng này, không giống như lúc cuối tuần.
Đột nhiên, cả cuộc sống cấp ba của anh đều biến mất.
Rất cô đơn.
Nếu như Đinh Tễ không gọi anh tới ăn cơm, có lẽ anh về nhà lấy đồ xong cũng không quay lại ký túc xá, tìm một khách sạn nào đó ở một đêm để ổn định lại tâm tình.
Một tiếng trước Hứa Thiên Bác gửi tin nhắn hỏi tối nay anh ở đâu, anh đập xong dưa chuột mới nhìn thấy.
– Ăn cơm với bạn xong thì về ký túc.
– Có chuyện gì thì nói đi, mấy ngày nay tao đều rảnh.
– Vậy thì mày tiếp tục rảnh đi.
– Mày bị nàm thao thế!
– Tao không chơi với người ngọng.
Lâm Vô Ngung bật cười nhét điện thoại vào trong túi, nhìn dưa chuột đập dưới thao tác của Đinh Tễ đã biến thành một khối đen: “Cậu còn không biết ngại nói tôi là muối dưa chuột, không phải cậu cũng chỉ là một kẻ muối dưa chuột nát sao?”
Đinh Tễ cầm chai dầu vừng có chút do dự: “Có cần cho thêm dầu vừng không, tôi cảm thấy mùi này có hơi nồng quá.”
“Cứ như vậy đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu nhiều nước quá thì cậu đổ bớt ra?”
“Thông minh.” Đinh Tễ gật đầu, cầm lấy đĩa, đi tới bên cạnh bồn rửa, cẩn thận đổ nước tương và giấm ra.
“Chuyện này cũng phải khen thông minh, chỉ số thông minh của cậu có khiếm khuyết à.” Lâm Vô Ngung cầm lấy cái đĩa.
“Đập dưa chuột còn đập văng vào mặt người khác,” Đinh Tễ nói, “Có lập trường gì nói tôi khiếm khuyết? Mang ra ngoài đi!”
Lâm Vô Ngung xoay người mang dưa chuột đập ra bên ngoài.
“Ôi chao, sao màu thâm như vậy,” Ông nội nhìn dưa chuột trong đĩa, “Món dưa chuột đập dập này là Tiểu Tễ làm sao?”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung cười gật đầu.
“Không phải rất tốt sao!” Bà nội đứng ở một bên, “Bây giờ đâu có nhiều đứa trẻ biết nấu cơm, còn không bước vào nhà bếp, ông nhìn đứa trẻ thần tiên này, đập dưa chuột bay như thiên nữ rải hoa…”
Bà nội quả thực rất thương Đinh Tễ.
Để chống lưng cho Đinh Tễ, không tiếc giẫm đạp lên người bạn lần đầu tiên gặp mặt.
Lâm Vô Ngung cười lên: “Cháu hoàn toàn không biết làm.”
“Tính tình đứa trẻ này tốt hơn Bằng Bằng rất nhiều,” Ông nội nói, “Nếu như nói Bằng Bằng như vậy chắc chắn nó sẽ gào lên.”
Còn ông nội vì lấy lại thể diện cho anh, mà không tiếc giẫm đạp lên Lưu Kim Bằng.
Lưu Kim Bằng thật đáng thương.
Lâm Vô Ngung vẫn luôn nhịn cười.
“Ăn đi,” Đinh Tễ cầm bát đũa bày lên, kéo Lâm Vô Ngung ngồi xuống bên cạnh mình, “Nếm thử tay nghề của tôi và bà nội.”
“Cháu có tay nghề cái mông ấy.” Bà nội nói.
“Bà văn minh một chút đi,” Đinh Tễ nói, “Ở đây còn có khách mà.”
“Khách nào.” Bà nội nói, “Không phải chỉ là một đứa trẻ sao… Tiểu Ngung à, cháu đừng khách sáo, nhà chúng ta không quan trọng quy củ gì cả, ăn là được.”
“Vâng ạ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Ăn nhiều một chút, đừng ngại.” Bà nội lại gắp hai miếng sườn vào trong bát anh, sau đó cũng gắp hai miếng sườn vào bát Đinh Tễ, “Đợt này mệt rồi, bây giờ cũng coi như vất vả xong, ăn uống chơi bời cũng không cần phải quản.”
Lâm Vô Ngung không thích người khác gắp thức ăn cho mình, vệ sinh hay không vệ sinh không phải là quan trọng nhất, dù sao anh cũng là người dám cầm bình nước của Đinh Tễ lên uống, đa phần chính là do không được tự nhiên.
Nhưng trong nháy mắt anh định lịch sự từ chối, lại tự ấn cánh tay đang muốn vươn lên của mình xuống.
Dáng vẻ bà nội Đinh Tễ gắp thức ăn cho anh, không giống như là đang chào mời khách, không khách sáo chút nào, dường như đang gắp thức ăn cho đứa cháu của mình, tự nhiên, thân thiết.
Anh đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.
Không phải là bạn bè, không phải là bạn học, không phải là thầy giáo, là tới từ tình yêu thương không nói lí lẽ của bậc bề trên trong nhà.
“Bà đừng quan tâm cậu ấy.” Đinh Tễ nhanh chóng gắp đi một miếng sườn trong bát Lâm Vô Ngung, “Cháu nói với bà, cậu ấy là cái động không đáy, nếu như bà không cản lại, cả bàn này cũng không đủ cho cậu ấy ăn.”
“Sao lại cướp đồ ăn trong bát người ta!” Ông nội trừng cậu một cái, “Trong đĩa không còn của cháu nữa à!”
“Cháu ăn chậm một chút là thực sự không còn gì nữa.” Đinh Tễ cười hi hi, trên mặt mang vẻ làm nũng của nhóc lưu manh.
Lâm Vô Ngung có đôi khi cảm thấy được Đinh Tễ thực sự vô cùng tỉ mỉ và mẫn cảm, ban nãy anh chưa hề động tay, nhưng Đinh Tễ vẫn phát hiện ra.
Khi Đinh Tễ chuẩn bị giành miếng sườn thứ hai, Lâm Vô Ngung đập một cái lên mu bàn tay cậu.
“A!” Đinh Tễ kêu lên một tiếng.
“Đáng!” Bà nội nói.
“Lát nữa chắc chắn xanh một mảng cậu có tin không!” Đinh Tễ trừng anh.
“Tin, tôi đánh tôi còn không tin sao.” Lâm Vô Ngung gắp miếng thịt lúc trước trên bát Đinh Tễ về, cười với cậu.
Đinh Tễ nhìn anh một lát cũng cười, sau đó ghé vào bên tai anh nói nhỏ: “Là vậy đấy, vô cùng nhiệt tình.”
“Rất tốt.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Để chúc mừng kết thúc kỳ thi đại học, ông nội mở hai chai rượu vang, còn nghe theo yêu cầu của Đinh Tễ mở rượu trước một tiếng đồng hồ để rượu “thở”, ăn mấy miếng cảm thấy nên uống rượu ông mới nhớ tới việc còn chưa lấy rượu ra.
“Tôi đi lấy.” Bà nội đứng dậy.
“Bà đừng đi,” Ông nội đứng dậy, “Bà nấu cả bữa cơm rồi, bây giờ phải tĩnh dưỡng.”
“Tĩnh dưỡng là không nhúc nhích sao,” Bà nội nói, “Tôi nghe lời ông nói không vận động gì nên mới lâu khỏi, bây giờ mỗi ngày tôi đều đi lại trong phòng, chẳng có vấn đề gì cả.”
“Bà nghe lời đi.” Đinh Tễ vuốt ve tay bà nội.
“Đánh cháu cũng không có vấn đề gì đâu.” Bà nội vỗ tay cậu ra.
Xem ra bà nội hồi phục rất nhanh, chủ yếu là tuổi tác cũng đã lớn, Đinh Tễ nói cơ thể bà vẫn luôn khỏe mạnh, lúc này nhìn thấy, trừ việc đi có hơi chậm, sắc mặt bà ngược lại vẫn vô cùng tốt.
“Rượu đã mở để đâu rồi?” Ông nội nói.
“Ở gần ban công.” Bà nội nói.
“Được đấy,” Lâm Vô Ngung có chút ngạc nhiên nhìn Đinh Tễ, “Có phải nhà cậu hay uống rượu vang không, còn có cả decanter?”
“Có cái mông,” Đinh Tễ hất cằm về phía ông nội, “Dùng bình đựng nước lạnh.”
Quả nhiên, qua một lát, ông nội cầm cái bình thủy tinh miệng loe đựng nước lạnh qua, bên trong là rượu.
“Cũng không có ly đựng rượu vang.” Ông nội nói, “Dùng chén trà nhé?”
Đinh Tễ cầm bốn cái chén trà đặt thành hàng, sau đó cầm bình qua, rót đầy bốn chén.
“Mẹ cháu nói chỉ cần đổ trên đáy một tí là được rồi.” Bà nội nói.
“Vậy vẫn phải rót, chúng ta cũng chỉ nếm thôi, ai thưởng thức ra ngon hay không đâu,” Đinh Tễ nói, “Nếu như nói vậy, cái chén của chúng ta cũng không đúng kiểu, không có chân, cầm ở bên trên nhiệt độ sẽ làm thay đổi hương vị.”
Bà nội nghĩ ngợi, lại gần miệng chén nhấp một ngụm rượu, sau khi nếm xong, hai tay nắm lấy chén, đợi mấy giây, lại bưng chén lên uống một ngụm.
“Không có gì thay đổi mà?” Bà nội thưởng thức.
Ông nội và Đinh Tễ đều cười ra tiếng, Lâm Vô Ngung không nhịn được, cũng cười theo.
“Cho nên mới nói, chúng ta không hiểu rượu vang thì uống tùy ý đi.” Đinh Tễ vừa cười vừa nói, “Lát nữa uống xong cái này, còn phải lấy vò rượu mà ông nội giấu dưới gầm giường ra.”
“Uống đi, uống đi, dù sao Tiểu Ngung cũng không về nhà,” Bà nội nói, “Đừng uống nhiều quá là được, uống nôn ra rồi bà không giúp bọn cháu dọn đâu, ông nội cháu cũng không quản.”
Lâm Vô Ngung sửng sốt, nhìn Đinh Tễ một cái.
“Ý của bà là cậu không cần về nhà, sẽ không bị người trong nhà nói,” Đinh Tễ nhỏ giọng, “Không phải nói để cậu ở đây sao, đừng căng thẳng.”
“Không phải,” Lâm Vô Ngung cũng nhỏ giọng nói, “Tại sao bà lại biết tôi không cần về nhà?”
“Tôi không nói gì đâu đấy.” Đinh Tễ vội vàng xua tay.
“Tôi biết rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Bà nội tôi có đôi khi xuất thần.” Đinh Tễ nói, “Không biết là đoán bừa hay là thật sự bói được ra gì đó, nhưng mà cậu vừa mới thi xong đã mang hành lí tới nhà tôi ăn cơm… không có mấy người sẽ làm thế, như tình huống bình thường có lẽ sẽ không về nhà.”
“…Cũng phải.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Tay nghề nấu ăn của bà nội rất được, đương nhiên, cũng có khả năng là vị giác của Lâm Vô Ngung chỉ chứa đựng vị của cơm nhà ăn cùng với mấy quán ăn ven đường, anh không được thử nhiều đồ ăn nhà làm, tay nghề của mẹ anh thậm chí chỉ có thể xếp vào mức độ ăn không chết người.
Đồ ăn của bà nội không chỉ ngon, phân lượng cũng tương đối đủ, tất cả thức ăn đều đầy ắp, có vài món còn dùng cả bát đựng canh.
Lâm Vô Ngung ăn không ít.
Anh và ông bà nội Đinh Tễ đều rất ngạc nhiên, bản thân anh lại có thể ăn không thể điều khiển ở nhà người khác, hơn nữa còn ăn rất vui.
Rượu ông nội Đinh Tễ giấu anh cũng uống hai chén, không biết là rượu gì, không tính là cao độ nhưng vô cùng thơm.
Cuối cùng khi dừng đũa, anh không nhịn được nhỏ giọng nói một câu: “Hình như cháu ăn nhiều rồi.”
“Giờ cháu mới biết sao?” Bà nội ở bên cạnh có chút lo lắng, “Lượng thức ăn cháu ăn sắp bằng lượng thức ăn của một con heo rồi… Tiểu Tễ cháu đi tìm thuốc tiêu thực cho bạn đi.”
Lâm Vô Ngung dựa vào ghế, cười rất lâu: “Bà, bà hình dung kiểu gì vậy ạ.”
“Ăn nhiều như vậy mà cũng không thấy béo.” Bà nội nắn nắn mặt anh, “Nếu như mà để cô út của Tiểu Tễ biết được, nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin cháu phương pháp không tăng thịt.”
Đinh Tễ mang thuốc tiêu thực qua, bóc mấy viên đưa cho anh: “Uống nhanh lên.”
“Lát nữa đi,” Lâm Vô Ngung thở dài, “Bây giờ tôi không uống nổi nước nữa.”
“Cái này nhai, không cần uống nước.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung cúi đầu cắn thuốc trong tay Đinh Tễ đẩy vào miệng nhai nhai, cau mày nói: “Không ngon.”
Đinh Tễ thở dài, lấy trong túi một que kẹo, bóc vỏ, đưa tới bên miệng anh: “Kẹo que sữa bò.”
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung ngậm lấy que kẹo.
Qua một lát cảm thấy không quá trướng nữa.
Trên bàn vẫn còn thừa không ít đồ ăn, nếu như hôm nay không có anh, bàn đồ ăn này phải dư phân nửa.
Ông bà nội Đinh Tễ thực sự vô cùng nhiệt tình.
Cho nên mới có đứa cháu tính cách
như Đinh Tễ.
Lâm Vô Ngung đứng lên, giúp Đinh Tễ thu dọn bàn, sau đó lại đứng bên bồn rửa bát, nhìn cậu rửa bát thuận tiện giúp đỡ.
“Lát nữa cậu đừng về ký túc nữa.” Đinh Tễ nói, “Cũng muộn lắm rồi, hôm nay cứ ở đây đi.”
“Có tiện không?” Lâm Vô Ngung hỏi một câu thừa thãi, hỏi xong còn không đợi Đinh Tễ mở miệng, tự anh đã giành trả lời rồi, “Có tiện.”
Đinh Tễ bật cười: “Bằng Bằng thường xuyên qua đêm ở đây, giống như nhà của nó ấy, trước đây tôi cũng có người bạn khác bỏ nhà ra đi, thiếu chút nữa là không dám về nhà, hoặc là có đứa nhóc hàng xóm nào cãi nhau với bố mẹ, đều sẽ trốn ở đây, ông bà tôi cũng quen rồi.”
“Nhà cậu giống như giang hồ ấy nhỉ.” Lâm Vô Ngung cười.
“Không thể bì được, đều là mấy thằng nhóc con, không gánh được giang hồ,” Đinh Tễ đưa cho anh một cái bát đã rửa sạch, “Vậy cậu ngủ ở phòng tôi đi, giường tôi to.”
“Ờ.” Lâm Vô Ngung dừng lại.
“Ừm,” Đinh Tễ có chút lúng túng, “Hay là tôi ngủ ở phòng cô út, cậu ngủ phòng tôi.”
“Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Không phải,” Đinh Tễ giải thích, “Chính là, nếu như cậu không bằng lòng ngủ phòng tôi, vậy… cậu tới phòng cô út…”
“Lưu Xoa Bằng, bạn học với hàng xóm của cậu qua đây thì ngủ ở đâu?” Lâm Vô Ngung nói.
“Đều chen chúc một giường với tôi.” Đinh Tễ xoa xoa mũi, “Buổi tối tiện nói chuyện.”
“Vậy tại sao cậu lại bảo tôi ở phòng cô út.” Lâm Vô Ngung cười.
“Không phải vì… sợ cậu không tự nhiên sao?” Đinh Tễ nói.
“Tại sao tôi lại không tự nhiên?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“… Ai biết được tại sao cậu không tự nhiên!” Đinh Tễ có chút bốc hỏa, hung tợn nhét một cái bát rửa sạch vào trong tay anh.
Đó là vì cậu không tự nhiên thôi.
Nếu như bình thường, chắc chắn Lâm Vô Ngung sẽ nói ra câu này.
Nhưng hôm nay anh không nói, hôm nay Đinh Tễ giúp anh tức giận bố mẹ xong vẫn luôn lúng túng, anh không muốn để Đinh Tễ tiếp tục lúng túng.
Sau hôm gào hét ở sân thượng, người thân quen đều biểu đạt khoan dung và ủng hộ anh, nhưng anh cũng thu được không ít ác ý, thậm chí ác ý lớn nhất còn tới từ bố mẹ.
Ban đầu tuy rằng Đinh Tễ rất kinh ngạc, nhưng từ đầu tới cuối lại rất thành khẩn.
Dựa vào điểm này, anh cũng không muốn làm Đinh Tễ lúng túng.
May là sau khi Đinh Tễ rửa bát xong đã khôi phục lại bình thường, chỉ là bật trạng thái hiện nguyên hình sau khi say rượu.
“Bọn cháu ra ngoài đi bộ một lát nhé!” Cậu đứng trong phòng khách nói với ông bà nội.
“Đi đi.” Bà nội xua tay, “Bà thấy chóng mặt rồi.”
“Đi!” Đinh Tễ vẫy tay với Lâm Vô Ngung.
Lâm Vô Ngung theo sau cậu ra khỏi cửa.
Sau khi xuống tầng cậu nhìn xung quanh, khu dân cư cũ kỹ thế này có chút chật hẹp, đèn đường cũng hỏng khá nhiều, mười giờ tối ra ngoài, xung quanh đều không có người.
Nhưng mà anh ngẩng đầu lên nhìn, hôm nay trời đặc biệt nhiều sao, còn rất thoải mái.
“Đi dạo ở đâu?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Bình thường tôi đi dạo với bà nội thì đi ra khỏi ngõ kia, lên trên đường, sau đó thuận tiện vòng một vòng mới quay lại cái ngõ mà ban nãy chúng ta gọi xe đi vào.” Đinh Tễ khoa tay múa chân.
“Được.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ đi được vài bước, duỗi thắt lưng: “Ôi.. bình thường tới tầm này là chuẩn bị thức khuya rồi, bây giờ đột nhiên nhàn rỗi thế này, thực sự còn có chút không quen.”
“Hay là làm chút bài tập.” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra.
“Cậu có bệnh à!” Đinh Tễ nhanh chóng né sang bên cạnh mấy bước, “Cậu vẫn chưa bị hành hạ đủ sao?”
Lâm Vô Ngung bật cười: “Cậu không quen mà.”
“Tôi lớn thế này rồi còn chưa bao giờ cố gắng như vậy đâu,” Đinh Tễ nói, “Cũng không biết cuối cùng được bao nhiêu điểm.”
“Thể nào cũng được top ba.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tại sao cậu lại không nói là được thủ khoa.” Đinh Tễ chậc một tiếng.
“Bởi vì có tôi này.” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Cậu kiêu ngạo thật đấy,” Đinh Tễ nhìn anh, “Cậu điền nguyện vọng sao rồi? Mấy ngày nay bố mẹ cậu chắc đã nhận không ít cuộc gọi đâu nhỉ?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung ừ một tiếng.
“Trường H à?” Đinh Tễ nói.
“Có phải cậu dự định báo danh trường H không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Có lẽ vậy, tôi vẫn chẳng có ý tưởng gì, đi đâu cũng được, bố mẹ tôi đều học trường H, chắc chắn bọn họ sẽ hi vọng tôi học ở đó,” Đinh Tễ nói, “Chuyện này tôi cũng không định bướng với bọn họ, dù sao tôi cũng không nghĩ tới học trường nào khác, coi như nhân tình vậy.”
Lâm Vô Ngung nói: “Lời này của cậu.”
“Cậu thì sao?” Đinh Tễ lại hỏi một lần, “Có lẽ là cũng là trường H nhỉ.”
Quả thực cậu muốn biết Lâm Vô Ngung sẽ báo danh vào đâu, cậu hi vọng có thể cùng một trường với anh, nhưng lại có chút lo lắng, Lâm Vô Ngung rất có kế hoạch, cũng rất có suy nghĩ, ai biết được liệu anh có tính toán gì không theo lẽ thường ngoài dự đoán của mọi người hay không.
“Cũng chưa chắc, lỡ như tôi ra nước ngoài thì sao?” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ sửng sốt, nhìn chằm chằm anh một lát mới phun ra một câu: “Ra nước ngoài cái mông, bây giờ mà cậu còn chưa chuẩn bị gì thì cậu cũng chỉ có thể đi du lịch.”
Lâm Vô Ngung cười không dừng được.
Nhưng mà phản ứng này lại làm cho Đinh Tễ biết được, có lẽ anh vẫn có tính toán theo lẽ thường, không nói thì không nói vậy, cứ truy hỏi lại giống như cậu có ý gì với người ta.
“Chuyên ngành gì thế?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Ai?” Đinh Tễ chưa kịp hiểu.
“Cậu báo danh chuyên ngành nào?” Lâm Vô Ngung cười.
“Cơ học ứng dụng.” Đinh Tễ nói.
“Hả.” Lâm Vô Ngung cau mày.
“Sao nào? Cậu có hiểu gì về chuyên ngành này không?” Đinh Tễ hỏi.
“Cậu không hiểu gì cũng báo danh sao?” Lâm Vô Ngung cũng hỏi.
“Tôi cảm thấy nghe rất thú vị.” Đinh Tễ nói, “Nhưng mà sau khi có điểm tôi phải cân nhắc thêm.”
“Là rất thú vị.” Lâm Vô Ngung vỗ vỗ vai cậu.
Hai người cũng không đi theo kế hoạch đường đi mà Đinh Tễ đã nói ban đầu, đi loanh quanh vài vòng rồi quay lại dưới tầng, giống như bị quỷ áp tường.
“Lại quay về đây rồi?” Lâm Vô Ngung mờ mịt.
“Tôi dẫn cậu đi ngắm sao nhé?” Đinh Tễ chỉ chỉ lên trên.
Lâm Vô Ngung ngẩng đầu: “Lên sân thượng ngắm hả?”
“Ừ,” Đinh Tễ gật đầu, “Ông nội tôi chiếm một khối đất ở vùng hoạt động trên sân thượng, trồng chút ớt, thu dọn rất sạch sẽ.”
“Đi.” Lâm Vô Ngung rất hứng thú.
Sân thượng rất lớn, vừa nhìn đã thấy không có gì thú vị, giăng đầy dây phơi quần áo của các nhà, còn có không ít chậu hoa trống hay nửa trống, vô cùng lộn xộn.
Nhưng mà khi đi tới góc Tây Nam, lập tức thoải mái hơn.
Đây là địa bàn mà ông nội Đinh Tễ chiếm lĩnh, dùng giàn hoa bằng sắt để dư ra một mảnh đất trống, trừ ớt ra, còn có một số thực vật không biết tên, ở giữa còn có một chiếc bàn gỗ nhỏ và hai cái ghế dựa bằng trúc.
“Thế nào, được chứ.” Đinh Tễ lấy bật lửa ở trên bàn, đốt mấy vòng hương muỗi dưới đất lên, xoay chiếc ghế dựa cẩn thận, sau đó ngồi xuống.
“Không sặc sao?” Lâm Vô Ngung có chút buồn cười.
“Tôi nhịn được,” Đinh Tễ lắc lư cái ghế, chỉ lên trời, “Có nhìn thấy không, thất tinh Bắc Đẩu.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung ngồi lên trên ghế, nhìn bầu trời, “Cậu có nghiên cứu về thiên văn không?”
“Không, lừa đảo giang hồ như chúng tôi với lại xem sao tử vi như anh em cùng cha khác mẹ.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung cười không nói gì.
Đinh Tễ ngắm sao một lát, ngồi dậy, quay đầu nhìn anh: “Ban nãy tôi mới bói một chữ.”
“Chữ gì?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Vô.” Đinh Tễ nói.
“Sau đó thì sao?” Lâm Vô Ngung gối đầu lên cánh tay.
“Không phải cậu cũng dự định báo danh chuyên ngành cơ học ứng dụng sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Làm sao cậu đoán được ra chuyện này?” Lâm Vô Ngung cũng ngồi dậy.
“Khi tôi vừa nhắc tới,” Đinh Tễ cắn ngón tay, “Phản ứng của cậu rõ ràng có chút ngạc nhiên, sau đó còn thêm một câu ‘Là rất thú vị’, cái này thực sự không khó đoán, hơn nữa chuyên ngành này cũng có liên quan tới máy bay không người lái… nếu như không phải hôm nay tôi có uống chút rượu, ban nãy tôi đã bói ra rồi…”
“Cậu chắc chắn đây là bói?” Lâm Vô Ngung nhịn cười.
“Ừ,” Đinh Tễ gật đầu, “Bói đúng không?”
~~~~~~~~~~~~~~~
Decanter: Là bình chiết rượu vang, chủ yếu làm bằng thủy tinh và pha lê, giúp rượu vang tiếp xúc nhiều hơn với không khí (cho rượu “thở”) để rượu được ngon hơn.
Hôm nay là bước sang thập kỷ mới rồi, chúc mọi người thập kỷ mới vui vẻ, mạnh khỏe và không bị ghẻ. *tung bông*