“Đậu má,” tay trái Lưu Kim Bằng kéo bốn con Corgi, tay phải cầm xẻng dọn phân, “Tao cũng muốn đi, nếu như không phải tao vừa mới đi làm phải biểu hiện tốt, chắc chắn tao sẽ xin nghỉ để đi.”
“Mày thành thật chút đi, đừng vừa mới đi làm mà đã xin nghỉ linh tinh,” Đinh Tễ nói, “Lâm Vô Ngung đi làm việc nhà cậu ấy, tao đi theo còn ra gì nữa.”
“Sợ xấu hổ? Không phải hai đứa mày quan hệ rất tốt sao,” Lưu Kim Bằng nói, “Nếu như tao đi làm việc cho chú họ, mày đi theo không phải rất bình thường à, sao lại không ra gì.”
“Vậy sao?” Đinh Tễ nhìn cậu ta.
“Không phải vậy sao?” Lưu Kim Bằng cúi người xúc phân cho một chú Corgi.
“Lâm Vô Ngung cũng không phải là mày!” Đinh Tễ nói, “Quan hệ của tao và cậu ấy chưa được như tao với mày!”
“Ôi… lời này đúng đấy,” Lưu Kim Bằng lớn giọng nói, “Tao thích nghe câu này, câu này chạm vào lương tâm rồi… dù sao quan hệ của hai đứa mày cũng coi như vô cùng tốt, không vượt quá quan hệ giữa tao với mày là bình thường, chúng ta có tình bạn bao nhiêu năm nay, nhưng mà trong đám bạn của mày trừ tao ra thì chỉ có cậu ta thôi.”
Đinh Tễ không nói gì.
Cậu không nói quá chi tiết với Lưu Kim Bằng, chỉ nói nhà Lâm Vô Ngung có chuyện, Lâm Vô Ngung phải tới đó trước, cũng không nói Lâm Vô Ngung chưa kịp đợi cậu nói lời muốn đi cùng đã từ chối luôn, tuy vậy lời của Lưu Kim Bằng vẫn rất có lí.
Cậu lo lắng Lâm Vô Ngung đi một mình tới đó sẽ gặp phải chuyện, kỳ thực phần trăm không tìm thấy người rất lớn, không tìm thấy người cũng là kết quả tốt nhất, nếu như tìm được rồi, ai biết được tình hình của Lâm Trạm như thế nào, là người tốt hay là người xấu, anh ấy đang ở cùng với loại người nào, sẽ có thái độ gì với Lâm Vô Ngung.
Khi Lâm Trạm bỏ nhà ra đi cũng chỉ là một học sinh cấp hai, nếu như đứa trẻ tầm tuổi ấy không gặp phải chuyện gì cứ thế lăn lộn ở bên ngoài, không còn học giỏi nữa… thật sự chưa chắc Lâm Vô Ngung có thể đối phó được.
Phải để nhân sĩ giang hồ Đinh Tễ hộ giá anh.
“Nếu như mày không dẫn tao theo, chắc chắn tao sẽ không vui… đi bên Tiểu Kha này, đừng có đi vòng! Dây thừng quận lại rồi!” Lưu Kim Bằng xách theo phân, vừa chỉ huy mấy chú chó hoàn toàn không nghe lời, vừa tự mình diễn, “Tao lớn như thế này rồi còn chưa từng được xem kéo cờ bao giờ, tao muốn đi xem kéo cờ… Tiểu Cơ đi chậm thôi, không được cắn Cơ Cơ!”
Đinh Tễ quay đầu nhìn cậu ta.
“Bốn con chó nhà này! Tiểu Kha, Tiểu Cơ, Kha Kha, Cơ Cơ!” Lưu Kim Bằng giống như đọc nhịu khẩu lệnh, “Cũng không biết tại sao chủ nhân lại đặt tên thiếu sáng tạo như vậy, trong quán còn có một con Golden tên là Mao Mao, còn có một con Poodle tên là Địch Địch…”
Đinh Tễ bật cười.
“Dù sao, nếu như mày không mang tao theo, mẹ nó tao cũng phải tự mình đi, tao sẽ quay một trăm video kéo quốc kỳ gửi lên khoảnh khắc cho mày tức chết…” Lưu Kim Bằng nói.
“Mày đi một chuyến thật xa chỉ để nhìn kéo cờ thôi sao?” Đinh Tễ nói.
“Tao ví dụ vậy.” Lưu Kim Bằng trợn mắt xem thường cậu.
Phải tới tuần cuối cùng của tháng mới có điểm để điền nguyện vọng, cách ngày đó còn mười ngày, buổi tối Đinh Tễ dựa vào sô pha xem ti vi, có một loại dự cảm rằng Lâm Vô Ngung sẽ không đợi được thời gian dài như vậy.
“Bà ơi,” Đinh Tễ dùng chân khẽ chọc vào chân bà nội cậu một chút, “Bà bói giúp cháu…”
“Thằng nhóc không phép tắc đánh không chết này!” Bà nội nhanh chóng đập một cái vào chân cậu.
“Ui da.” Đinh Tễ rụt chân về, vừa xoa vừa cười, “Phản ứng của bà đâu giống bà lão chứ.”
“Đó là do cháu huấn luyện thành, cả ngày chỉ trêu bà cháu.” Ông nội ngồi bên cạnh nói.
“Ông nói kiểu gì vậy!” Bà nội trừng mắt nhìn ông, “Ai huấn luyện ai, tôi là chó sao mà huấn luyện!”
“Tôi không nói,” Ông nội nói, “Bà không nỡ mắng cháu bà, vòng vèo lại mắng tôi à.”
“Ông nỡ mắng sao?” Bà nội nói.
“Ông cháu không nỡ mắng cháu,” Đinh Tễ đưa chân lên, mũi chân đong đưa lên xuống, “Ông chỉ nỡ đánh thôi.”
“Cái thằng nhóc chuyên gây chuyện này!” Cô út đi qua chọc vào bụng cậu hai cái, “Từ bé tới lớn cả ngày chỉ xúi giục ông bà nội đánh nhau, cháu đang chơi dế chắc!”
“Ôi!” Đinh Tễ túm lấy tay cô út, “Cô nói ai là dế ạ!”
“Nói cháu!” Cô út vỗ cậu một cái, lấy một phong lì xì trong túi ra, “Cầm lấy, lát nữa cô đi lại quên.”
“Tiền ạ?” Đinh Tễ nhận lấy lì xì, “Cảm ơn cô út, yêu cô moa~~”
“Bao nhiêu đấy?” Bà nội lập tức ghé vào, “Ít thì không cần.”
Cô út bật cười: “Nhiều! Đảm bảo nhiều, không nhiều thì không dám đưa trước mặt mẹ!”
“Đợi khi Tiểu Đinh đi làm rồi, thì phải đưa lì xì cho bé Đậu Xanh,” Bà nội cười, “Nếu ít thì không được! Bắt bé Đậu Xanh làm ầm lên với nó.”
Đinh Tễ đi sau cười hi hi, nhưng lại có chút khó chịu.
Bé Đậu Xanh là con gái của cô út, bây giờ mới học tiểu học, lẽ ra cô út đưa lì xì cho cậu, quan hệ tương ứng phải là bố cậu đưa lì xì cho bé Đậu Xanh, nhưng bà nội lại không nhắc tới.
Đứa con này… không thể nói là không ưu tú, không chỉ con trai ưu tú, con dâu cũng vô cùng ưu tú, nhưng càng ưu tú thì càng xa cách bản thân, cuối cùng biến mất.
“Cháu vừa bảo bà bói gì?” Bà nội nói.
“Có hay là không.” Đinh Tễ trả lời.
“Tự bói đi,” Bà nội rất xem thường, “Cái này cũng phải bà bói?”
“Bà bói chuẩn hơn.” Đinh Tễ nói.
“Có được thủ khoa hay không?” Cô út đoán.
“Con đừng đoán!” Bà nội nói, “Con đoán thì khó bói rồi!”
Cô út cười cười ngồi xuống ghế: “Ôi chao, vậy là không bói được sao?”
“Nó sẽ không bói có được thủ khoa không,” Bà nội nói với cô út, “Muốn giữ thể diện, nếu như thực sự muốn bói cái này thì đã trốn trong phòng tự mình bói rồi, sẽ không bảo mẹ.”
“Đúng vậy.” Cô út gật đầu.
“Có.” Bà nội vỗ vỗ chân Đinh Tễ.
“Mấy ngày nữa cháu đi du lịch nhé,” Đinh Tễ nói, “Được không?”
“Được, có gì mà không được đâu,” Ông nội nói, “Đi với bạn học hả? Hay là đi với Bằng Bằng?”
“Đi với Lâm Vô Ngung.” Đinh Tễ nói, cậu ngại không nói mình đi một mình, Lâm Vô Ngung không dẫn cậu theo.
“Lâm Vô Ngung là ai?” Cô út hỏi.
“Là thủ khoa chuẩn bị chạy.” Bà nội nói, “Là thần tiên nhỏ của Trung học phụ thuộc.”
“… Bà nội, bà đừng có học Bằng Bằng tùy tiện đặt biệt danh cho người khác được không?” Đinh Tễ bật cười, “Cháu nói là dự bị, Bằng Bằng nói là chuẩn bị lên, tới bà thì thành chuẩn bị chạy.”
Cô út cười không ngừng: “Vậy hai đứa đi sao? Có tiền chưa?”
“Con cho?” Bà nội lập tức nói.
“Mẹ cho chứ, nó cũng không chỉ là cháu của con,” Cô út cười nói, “Nghỉ hè con phải mang bé Đậu Xanh ra nước ngoài, mẹ phải chuẩn bị hai phần tiền đấy.”
“Đúng là đáng ghét,” Bà nội cau mày chỉ huy ông hội, “Mang tiền cho hai đứa nó tới đây.”
Trước khi Lâm Vô Ngung xuất phát chỉ gửi tin nhắn nói với Đinh Tễ, người biết chuyện này chỉ có Đinh Tễ, Đinh Tễ không nói muốn đi cùng với anh, chỉ nói đồ đạc của anh có thể để ở nhà ông bà nội.
Nhưng mà Lâm Vô Ngung nhìn qua, trừ những thứ luôn mang theo bên người, căn bản chỉ có quần áo để ở ký túc, không có gì cần đặc biệt bảo quản cả.
Thu dọn đơn giản hành lý xong, anh đứng trong ký túc, có chút hoang mang.
Đột nhiên không có chút tin tức nào, trừ những hành lý này, anh cảm thấy bản thân mình không có chỗ đến, cũng không có chỗ đi.
Thậm chí anh còn không vội vàng trông ngóng nhanh chóng kết thúc kỳ nghỉ hè để bắt đầu cuộc sống mới, tin tức về Lâm Trạm và căn bệnh của mẹ đều là trạm kiểm soát mà anh chưa thể vượt qua.
Nhà ga có rất nhiều người, có thể nhìn thấy rất nhiều gương mặt trẻ tuổi hưng phấn, có học sinh thi đại học xong ra ngoài chơi đi chung với bố mẹ, cũng có những nhóm học sinh đi cùng với nhau.
Lâm Vô Ngung nhìn xung quanh, không hi vọng chạm mặt bạn học, anh không có tâm tình đi đường nói chuyện cùng người khác.
Biết sớm thì nên mua vé máy bay.
Đinh Tễ còn hỏi anh, tại sao lại không mua vé máy bay, anh nói với Đinh Tễ là vì tiền đều cho cậu mượn cả rồi.
Đinh Tễ trả lời lại anh một chuỗi ngón tay cái.
Bây giờ Lâm Vô Ngung nghĩ lại vẫn còn thấy vui.
Anh cúi đầu nhìn tấm vé của mình, cửa vào trạm có hơi xa, phải đi một đoạn, nhưng mà anh đến sớm hơn một chút, nghe nói ở nhà ga có một quán canh cay rất ngon…
Điện thoại kêu lên một tiếng, Đinh Tễ gửi tin nhắn tới.
– Chú ý an toàn, trước khi ngủ gật nhớ cất điện thoại cẩn thận.
– Yên tâm đi, cũng không phải là lần đầu tiên tôi ra ngoài.
– Nhưng mà cậu chỉ cần một giây là ngủ rồi.
Lâm Vô Ngung cầm điện thoại liên tục cười, trả lời một câu “Biết rồi.” cho Đinh Tễ.
Cho tới khi anh tìm được quán canh cay kia, xếp hàng mua xong, ăn xong, Đinh Tễ vẫn chưa gửi tin nhắn lại.
Lâm Vô Ngung ngồi xuống vị trí, uống hai ngụm canh cay, vẫn cảm thấy chưa hết nghiền đã phải đứng lên, đi về phía cửa vào.
Có lẽ ngày hôm đó Đinh Tễ nói muốn đi cùng anh, anh từ chối quá nhanh quá dứt khoát, Đinh Tễ là một người nhạy cảm, cho dù đây có phải là cách mà cậu quan tâm đến bạn bè hay không, chắc chắn cậu đều sẽ bị tổn thương.
Lâm Vô Ngung lại thở dài.
Nếu như chuyện này là do anh nghĩ nhiều nên không xử lý tốt, có lẽ khi trở về nên mua cho Đinh Tễ chút quà với mời cậu ấy đi ăn.
Bên cạnh có rất nhiều người cùng đi về phía trước, âm thanh ồn ào cũng rất nhiều, người nói, người cười, người gọi. Lâm Vô Ngung không phản cảm với âm thanh như vậy, anh đã từng có thể đọc sách trong hoàn cảnh tương tự, đặc biệt là hiện tại, nơi hỗn loạn này lại khiến anh có cảm giác chân thực.
Thậm chí có tâm tình lắng nghe tỉ mỉ những âm thanh này.
“Đã nói là không cần mang nhiều đồ như vậy…”
“Con đã nói với chị con rồi, tới nơi chị ấy đi đón ở nhà ga là được…”
“…Đừng khóc! Nói khóc là khóc! Phiền quá!”
“Tao vẫn còn chưa tới trạm đâu…”
Lâm Vô Ngung dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua đằng trước, tuy rằng khó có thể xác định vị trí, nhưng âm thanh này thực sự rất quen thuộc.
Lúc nãy không trả lời tin nhắn, e rằng là bận kiểm tra an toàn nhỉ?
“Mày thật là thú vị,” Đinh Tễ cầm điện thoại, “Tao còn chưa lên tàu mà mày đã liệt kê danh sách cho tao rồi.”
“Cũng không biết có thể mua hay không,” Lưu Kim
Bằng nói, “Lỡ như những quán này nằm rải rác thì sao, mày cũng không thể vừa tới nơi đã tìm được.”
“Bằng Bằng?” Đinh Tễ nói, “Tao đi du lịch hay là đi mua đồ hộ mày?”
“Không tính là mua đồ hộ chứ,” Lưu Kim Bằng nói, “Tao cũng không đưa tiền.”
“…. Được rồi.” Đinh Tễ gật đầu.
“Mày có nói với Lâm Vô Ngung là cũng đi không?” Lưu Kim Bằng nói, “Lát nữa nếu như gặp phải cậu ta trước, liệu cậu ta có cảm thấy mày không trượng nghĩa không? Hay là mày định cố ý làm người ta tức giận.”
“Cậu ấy không trượng nghĩa trước,” Đinh Tễ nói, tuy rằng cậu dự định tới rồi mới liên lạc với Lâm Vô Ngung, nhưng lúc này vẫn nghiêm túc phối hợp với Lưu Kim Bằng, “Tao sợ cái mông!”
Nói xong cậu vẫn nhìn xung quanh, dù sao cậu cũng không mong chạm mặt Lâm Vô Ngung lúc này: “Rất đông người, tao dự đoán nếu như tao có chú tâm đi tìm cậu ta cũng không tìm được, hơn nữa tao lại còn tới sớm.”
“Vậy lỡ như cậu ta cũng tới sớm thì sao?” Lưu Kim Bằng nói.
“Với tính cách của cậu ta, cậu ta không phải là người có thể tới nhà ga sớm hơn nửa tiếng,” Đinh Tễ nói, “Cậu ta là một người vừa tự tin vừa có kế hoạch, chắc chắn sẽ tìm một phương án đáng tin cậy nhất để bản thân mình có thể tới kiểm vé đúng giờ.”
“Mày nhìn người rất chuẩn,” Lưu Kim Bằng nói, “Nhớ đấy, quay mấy video, gửi lên khoảnh khắc, gió thoảng mây bay ông đây đi du lịch, như vậy mới làm người ta tức giận.”
“Ừ.” Đinh Tễ tiếp tục cúi đầu đi về phía trước. “Tao gần tới cửa rồi, sắp lên tàu đây…”
Phía trước có người cản đường cậu, cậu nhường bước sang bên cạnh: “Lát nữa lên tàu tao…”
Người kia cũng bước một bước sang bên cạnh.
Có đôi khi chỉ sợ sự đồng bộ tới kinh người này, hai người xa lạ cùng chuyển trái trái, phải phải, có đôi khi sang trái rồi sang phải nửa ngày còn có thể đụng phải nhau.
“Lên tàu, tao sẽ…” Đinh Tễ dứt khoát dừng lại, ngẩng đầu lên, định đợi người kia đi rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Vừa mới ngẩng đầu lên, trong cảm giác vô cùng lúng túng này, cậu lập tức lĩnh hội được có những lời nói không thể nói quá khẳng định, cũng nhận thức được bản thân mình phân tích người khác còn chưa chắc chắn đã đúng, đặc biệt là kiểu người như Lâm Vô Ngung.
“Tắt điện thoại trước đi.” Lâm Vô Ngung kéo hành lí đứng trước mặt cậu, giọng nói ổn định nói một câu.
“Mày nói một chuỗi gì đấy?” Lưu Kim Bằng bên kia chẳng hiểu ra sao, “Được rồi, tao biết rồi, lên tàu mới nói với tao.”
“Ừ.” Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung, “Tao tắt nhé.”
Bên kia Lưu Kim Bằng đã ngắt cuộc gọi.
“Trùng hợp ghê?” Đinh Tễ để điện thoại vào trong túi, nói một câu.
Có lẽ Lâm Vô Ngung có chút bất ngờ khi cậu có thể nói ra lời thoại gượng gạo này một cách đúng tình hợp lý, hé miệng chưa nói được lời nào đã lập tức bật cười.
“Cười cái khỉ gì?” Đinh Tễ trừng anh.
“Có trùng hợp hay không cậu không biết sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi đi xem kéo cờ.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung không lên tiếng.
“Được rồi,” Đinh Tễ lại thở dài, “Tôi nói thật, tôi cảm thấy cậu chạy đi làm chuyện này không đáng tin.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.
“Cậu không biết Lâm Trạm ở gần đó, hay là ngẫu nhiên đi qua.” Đinh Tễ nói, “Cậu cũng không xác định được anh ấy muốn gặp cậu hay là không muốn gặp cậu, cậu càng không thể biết được bây giờ anh ấy là người như thế nào, sống tốt hay xấu, có phiền phức không. Nói trắng ra, thậm chí cậu cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm đó là anh ấy.”
Lâm Vô Ngung không nói gì, đút tay vào túi, dựa vào cây cột bên cạnh nhìn cậu.
“Bẩn,” Đinh Tễ cau mày chỉ vào đằng sau anh, “Không phải cậu còn khó chịu khi nhìn thấy tôi đứng bên cạnh thùng rác sao, bây giờ bản thân cậu cũng sắp ngồi lên thùng rác rồi đấy.”
Lâm Vô Ngung lại rời khỏi cây cột, đi tới trước mặt cậu.
“Kỳ thực tốt nhất là không tìm thấy, nếu như ông trời thật sự điên rồi khiến cho cậu gặp được chuyện trùng hợp như vậy,” Đinh Tễ nói, “Có một người ở bên cạnh chắc chắn mạnh hơn cậu ở một mình, rất nhiều chuyện không hoàn toàn là vấn đề mà cậu có thể giải quyết được, một mình gánh vác chuyện này sẽ… rất cô đơn.”
Lâm Vô Ngung vẫn không nói gì, im lặng một lát, vươn tay vỗ vỗ vai cậu, lại dùng sức túm lấy.
“Ăn canh cay không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“…. Cái gì?” Đinh Tễ vẫn đắm chìm trong lời nói của bản thân.
“Ở nhà ga có một quán canh cay rất nổi tiếng cậu có biết không?” Lâm Vô Ngung nói, “Có mấy chi nhánh liền, chỉ có quán ở nhà ga này là ngon nhất, tôi mời cậu ăn.”
“Hả.” Đinh Tễ chỉ muốn vái lạy Lâm Vô Ngung, rốt cuộc là người này có ham muốn thế nào với đồ ăn, lại có thể dùng sức của bản thân đột nhiên rời khỏi vở kịch với nội dung cảm động thế này.
“Có lẽ không còn thời gian để ăn ở đây nữa rồi,” Lâm Vô Ngung quay lại vừa đi vừa nói, “Người xếp hàng rất nhiều, mua rồi cậu cầm vừa đi vừa ăn nhé.”
“Đợi đã,” Đinh Tễ kéo vali của anh, “Cậu vừa mới ăn sao? Cậu không thể chưa ăn được.”
“Tôi ăn rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi tới trước nửa tiếng chỉ để có thời gian ăn.”
Đinh Tễ chắp tay với anh: “Tôi không ăn, tôi muốn soát vé vào trạm.”
Phải làm một ghi chép, phân tích đại lượng biến thiên bất cứ hành vi nào của Lâm Vô Ngung đều phải suy nghĩ tới ăn.
“Được rồi,” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, “Vậy lúc về ăn sau, tôi cũng định về thì mời cậu đi ăn món này.”
“Một bữa canh cay không đuổi được tôi đâu.” Đinh Tễ nói.
“Tùy cậu chọn.” Lâm Vô Ngung nói, đi được mấy bước lại dừng lại, “Hôm đó xin lỗi cậu, không phải tôi không cho cậu đi, tôi cảm thấy…”
“Tôi biết rồi,” Đinh Tễ ngắt lời anh, “Nhưng lần sau cậu có thể đợi tôi nói xong rồi từ chối không, cậu vội vã còn không cho người ta nói xong, tôi không còn mặt mũi nào.”
Lâm Vô Ngung không nói gì, khẽ vỗ lên vai cậu.
Số tàu của bọn họ giống nhau, nhưng mà cách nhau hai toa.
Đinh Tễ đứng ở vạch vàng oán giận: “Giờ thì thoải mái rồi, nhất định không cho tôi đi, giờ thì hay rồi, cách nhau hai toa, cả đường đi còn chẳng có người nói chuyện!”
“Nếu như tôi không gặp cậu, cả đường cũng không có ai để nói chuyện.” Lâm Vô Ngung nói.
“Nhưng bây giờ gặp rồi.” Đinh Tễ trừng mắt nhìn, “Giả thiết không gặp được đã không còn tồn tại nữa.”
“Vậy lát nữa bảo người ta đổi đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Có chuyện gì lớn đâu.”
“Tôi đi tàu ghét nhất người khác đổi chỗ với tôi,” Đinh Tễ nói, “Đặc biệt là đổi sang toa khác, còn phải vác hành lí chen qua.”
“Vậy tới toa ăn nói chuyện được không.” Lâm Vô Ngung thở dài.
Đinh Tễ đột nhiên bật cười: “Là phong cách của cậu hả.”
“Đổi chỗ ngồi cũng xem như thuận lợi, bên cạnh Đinh Tễ là một cô gái, một mình đi thăm nhà họ hàng, hỏi thăm một chút thì là học lớp mười một trường Bát Trung, rất thoải mái đồng ý đổi chỗ ngồi.
“Oa,” Khi cô gái nhìn thấy Lâm Vô Ngung mang hành lí qua, có chút ngạc nhiên, “Lâm Vô Ngung? Anh là Lâm Vô Ngung của Trung học phụ thuộc ạ?”
“Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn cô, “Phải.”
“Em đã từng nghe nói về anh rồi, là học thần.” Cô gái cười cười, “Trước đây tin tức thành phố còn đăng tin về anh, người điều khiển máy bay không người lái chuyên nghiệp nhỏ tuổi nhất trong thành phố.”
“Tại sao nghe lại ngượng vậy nhỉ,” Lâm Vô Ngung cũng bật cười, “Anh giúp em mang hành lí qua đó nhé.”
“Không cần, không cần.” Cô gái xách ba lô của mình lên, “Em chỉ có mỗi chiếc ba lô này thôi, anh ngồi đó đi.”
Lâm Vô Ngung còn kiên trì đưa cô gái tới tận toa bên kia, dẫn cô gái tới chỗ ngồi rồi mới quay lại bên cạnh Đinh Tễ.
Đinh Tễ có chút cảm khái, cũng vì không có hứng thú với con gái, nếu không bằng điều kiện của Lâm Vô Ngung, lực cạnh tranh tương đối mạnh.
“Nói chuyện đi.” Lâm Vô Ngung ngồi xuống, vỗ chân.
“Nói gì?” Đinh Tễ ngây ngốc.
“Nói chuyện,” Lâm Vô Ngung nói, “Không phải vì thế mới đổi chỗ sao?”
“…Nói chuyện hả?” Đinh Tễ nhìn anh.
Lâm Vô Ngung bật cười, Đinh Tễ thở dài, cũng cười theo.
“Cảm ơn nhé,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi thực sự… không ngờ rằng cậu sẽ chạy tới đây.
“Người trong giang hồ,” Đinh Tễ nói, “Sống phải có hai từ trượng nghĩa.”
Lâm Vô Ngung nghiêng đầu qua nhìn cậu.
“Không cần cảm ơn.” Đinh Tễ nói.