– Bằng Bằng đang làm gì đấy?
Đinh Tễ ngồi trên ghế ngoài ban công, gác chân lên lan can, ngây ngốc hơn nửa tiếng rồi mới gửi tin nhắn cho Lưu Kim Bằng.
Nhưng mà Lưu Kim Bằng không trả lời cậu.
E rằng người này không muốn sống nữa rồi!
Đinh Tễ híp mắt nhìn lên bầu trời.
Hôm nay thời tiết không tệ, hơi mát mẻ hơn hai ngày trước, trời xanh mây trắng đặc biệt rõ ràng, nhìn giống như được vẽ lên.
Chủ cho thuê không đóng ban công lại, chỉ làm lưới chống trộm ẩn hình, khiến cho Đinh Tễ vô cùng cảm động.
Một trong những lý do mà cậu không thích về nhà của bố mẹ là vì bốn phương tám hướng bên ngoài cửa sổ đều là lưới chống trộm, cậu đã quen cửa sổ và ban công nhà ông bà nội không có bất cứ thứ gì cản tầm mắt.
Thoải mái.
Cậu cầm điện thoại lên, chụp một tấm hình giơ chân mình lên trước trời xanh mây trắng, sau đó đăng lên khoảnh khắc.
– Đây cũng là chụp flycam?
Lập tức có người trả lời.
Đinh Tễ nhìn thấy tin bình luận này cứ cười mãi.
– Đúng vậy, bức này tôi chụp lúc giơ chân ra khỏi tầng nhà.
Một đám bạn học lập tức trả lời rồi cùng nhau cười vui vẻ, sau đó trong nhóm cũng dần trở nên sôi nổi.
Đinh Tễ mở nhóm ra, kéo lên trên xem nội dung trò chuyện trong nhóm.
Có thể nhìn ra mọi người rất nhàm chán, ra ngoài du lịch với chơi bời cũng đủ rồi, ở nhà không ra ngoài tới mức mọc cả nấm, những người học lại cũng đã bắt đầu bận rộn.
Bình thường cảm thấy kỳ nghỉ quá ngắn, bài tập quá nhiều, thực sự cho hai tháng cũng không dám liều mạng chơi bời, cũng không chơi được gì cả, bây giờ chưa qua một tháng đã bắt đầu có người chán tới mức mỗi ngày thức dậy lăn qua lăn lại trên giường cũng không biết phải làm gì.
Đinh Tễ không tham gia nói chuyện, cậu có thể gửi mười mấy tin khoảnh khắc một ngày, nhưng trong nhóm lớp nói chuyện mười ngày cậu cũng không nhất định nói được một câu.
Vì thế càng thêm chán.
Ngay khi cậu chuẩn bị ra ngoài đi vòng vòng xung quanh, Lưu Kim Bằng gửi tin trả lời.
– Vừa mới tắm cho chó xong.
– Sướng nhỉ.
– Sướng cái mông ấy, con chó ngu tắm được một nửa lại tè lên người tao.
Đinh Tễ bật cười.
– Mấy ngày nay đi đâu chơi rồi? Chơi máy bay suốt hả?
Đinh Tễ nhìn tin nhắn mà Lưu Kim Bằng gửi tới, rất lâu sau mới trả lời lại.
– Ừ.
– Mày được lắm, có vui không, trời nóng thế này còn có tinh thần như vậy.
– Cũng được, đi ra ngoại ô cũng không nóng lắm.
– Mày và Lâm Vô Ngung đã tới trường xem chưa? Có ảnh gửi tao xem thử.
– Còn chưa đi, phải ở mấy năm, không vội mấy ngày.
– Gần đây bọn mày đi đâu chơi?
Đinh Tễ cầm điện thoại, không biết phải trả lời như thế nào.
Chẳng đi đâu cả, chỉ ngồi trong căn phòng thuê nghịch điện thoại, đói thì gọi đồ ăn ngoài, chán thì ngủ, buồn bực thì đi ra ngoài mấy vòng….
Tâm tình hưng phấn trước khi cậu đến, tâm tình kích động khi cậu nhìn thấy Lâm Vô Ngung ở sân bay, tâm tình vui sướng khi chơi máy bay, cho dù là quay được đoạn video quê mùa như thập niên bảy mươi tám mươi….
Ngay tại mấy phút này, khi Lưu Kim Bằng vô ý nhắc tới, tất cả cảm xúc tốt hoàn toàn biến mất thay thế bằng buồn bực và thất vọng, dùng tốc độ khiến cho người ta không kịp phản ứng bao trùm lên cả người cậu.
Tâm tình đột nhiên rơi xuống vạn trượng.
Lưu Kim Bằng vẫn còn đang nói gì cậu cũng không nhìn thêm nữa, quăng điện thoại sang một bên, đứng dậy quay lại phòng khách lấy một lon coca, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống mấy độ, ngả người ra sô pha.
Lâm Vô Ngung thực sự không phải là người!
Rõ ràng biết bản thân chạy tới đây trước là mong muốn chơi chung với cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại chạy đi nhận việc mấy ngày!
Thiếu tiền tới vậy sao?
Cho vay ba vạn nên mới nghèo như thế!
Vậy ban đầu đừng cho vay nữa!
…. Người ta cứu mày ra khỏi nước sôi lửa bỏng đấy Đinh Tễ, không có cậu ấy thì ba vạn kia mày với Bằng Bằng phải làm thế nào?
Không quan tâm!
Quăng bạn bè ở lại rồi chạy ra ngoài!
Đã nửa ngày rồi còn không có tin tức! Không gọi điện thoại!
Hôm qua bạn vừa mới sốt! Còn không hỏi thăm tình hình hôm nay thế nào?
Ăn gì rồi, ăn thế nào! Có ngon miệng không!
Không hề có một câu quan tâm!
Đồ vô tâm!
… Trước đây khi mày sốt Bằng Bằng cũng không quan tâm mày mà, còn lấy lí do thăm bệnh tới ăn bữa lớn bà nội làm rồi đi, còn cười nhạo mày gà, tại sao mày lại không giận hả Đinh Tễ?
Nói linh tinh, Lưu Kim Bằng là Lâm Vô Ngung sao!
Hai người giống nhau sao!
… Khác nhau sao? Không phải đều là bạn bè hả.
Cái rắm.
Đinh Tễ cầm lon coca, ngửa đầu uống sạch nửa lon, sau đó bóp bẹp lon, quăng vào trong thùng rác bên cạnh.
Quăng rất mạnh, cánh tay vung lên, vèo — bụp!
Đập làm cho thùng rác lắc lư.
Giống như muốn ném thứ gì đó ra ngoài cùng với lon nước.
Nhưng cậu không dám nghĩ kỹ thêm gì.
.
“Lát nữa đi ăn.” Lão Tiêu đứng ở cửa nói, “Em tắm rửa thu dọn trước, tạm ổn rồi anh gọi em.”
“Được.” Lâm Vô Ngung xách máy bay của Lão Tiêu, mở cửa phòng, “Cảm ơn anh Tiêu.”
“Khách khí vậy làm gì,” Lão Tiêu nói, “Nghe làm anh không thoải mái, giống như đang mắng người ấy.”
Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn hắn một cái: “Em vẫn luôn rất lễ phép.”
“Được rồi, nhìn ra mà.” Lão Tiêu xua tay, đi về phía phòng mình, “Em đi thu dọn đi.”
Lâm Vô Ngung vào phòng, đóng cửa cẩn thận.
Việc đầu tiên là lấy điện thoại ra nhìn.
Hứa Thiên Bác và thầy Lâm đều gửi tin nhắn tới, Hứa Thiên Bác hỏi anh tình hình dạo này thế nào, thầy Lâm gửi mấy video hoạt động của trường H.
Anh đều không trả lời, nhìn thêm nữa, không có tin nhắn của Đinh Tễ.
Cũng không có cuộc gọi.
Tuy rằng anh cảm thấy vẫn như bình thường, dù sao anh cũng không gửi tin nhắn cho Đinh Tễ, Đinh Tễ cũng không kiếm chuyện gì gửi tin nhắn cho anh, cho dù là bạn tốt như Hứa Thiên Bác cũng mấy ngày mới gửi tin nhắn cho anh, anh cũng chưa chắc đã trả lời.
…. Tuy nhiên Đinh Tễ không hoàn toàn là dạng bạn tốt như vậy.
Trong lòng anh ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không biết rốt cuộc mình chờ mong thứ gì.
Hôm qua Đinh Tễ vừa mới sốt, tự nhiên lại phát sốt, tự nhiên hạ sốt, cho dù cậu vẫn luôn có vẻ rất không quan tâm nhưng Lâm Vô Ngung vẫn có chút không yên lòng.
Anh gọi tới số của Lâm Trạm, có chút kinh ngạc với bản thân mình.
Do dự mấy giây, anh đưa điện thoại ra trước mắt nhìn, đúng lúc muốn tắt đi, Lâm Trạm bên kia đã nhận cuộc gọi.
Lâm Vô Ngung chỉ đành đặt điện thoại bên tai.
“Có chuyện gì hả?” Lâm Trạm hỏi.
“Không có chuyện gì.” Lâm Vô Ngung nói.
Lâm Trạm im lặng một lát mới bật cười: “Vậy em làm gì, nhớ anh hả?”
“Không.” Lâm Vô Ngung lại thở dài.
“Nói đi, sao thế.” Lâm Trạm hỏi.
Không nói nên lời, không, là căn bản không biết bản thân mình phải nói gì.
Phiền anh qua nhà xem hộ em Đinh Tễ có còn sốt không?
Yêu cầu này quá bệnh rồi.
Phiền anh lấy ống nhòm ra ngắm phòng em xem trạng thái của Đinh Tễ thế nào?
Đây không phải là có bệnh, đây là biến thái.
“Em không biết phải nói thế nào,” Lâm Vô Ngung có hơi buồn phiền, “Thôi bỏ đi, đợi em nghĩ ra rồi nói sau.”
“Được rồi,” Lâm Trạm không hỏi nhiều, “Ban nãy khi anh về có chạm mặt Đinh Tễ, anh còn tưởng em ấy đi quay chung với em, em đi một mình hả?”
“Vâng, cậu ấy vừa mới sốt xong, không thể ra ngoài phơi nắng.” Lâm Vô Ngung đột nhiên thở phào một hơi, vội vàng bình tĩnh hỏi một câu, “Ban nãy khi anh nhìn thấy cậu ấy… tinh thần có tốt không?”
“Tại sao em lại không gọi điện hỏi?” Lâm Trạm hỏi.
Lâm Vô Ngung im lặng.
“Cãi nhau hả?” Lâm Trạm nói, “Lúc nãy nhìn thấy em ấy tinh thần vô cùng tốt…”
Lâm Vô Ngung vừa mới yên tâm, Lâm Trạm đã nói xong nửa câu sau: “Nhưng nhìn qua tâm tình không được tốt.”
“…. A.” Lâm Vô Ngung đáp một tiếng.
“Bây giờ em lại không chịu gọi điện thoại.” Lâm Trạm nói, “Cãi nhau sao?”
“Cũng không phải.” Lâm Vô Ngung không biết phải nói thế nào.
“Vậy hai đứa từ từ xử lý đi.” Lâm Trạm nói, “Cho nên em mới gọi điện thoại cho anh, có phải là muốn anh giúp em xem em ấy có còn giận nữa hay không?”
Lời này khiến cho Lâm Vô Ngung bị nghẹn họng, nói đúng cũng không phải, nói không đúng, lại không thể đưa ra nguyên nhân khác.
Quả nhiên là anh ruột.
“Anh đừng quan tâm nữa.” Lâm Vô Ngung chỉ có thể nói câu này.
“Anh cũng không quan tâm.” Lâm Trạm trả lời rất quả quyết, hơn nữa đổi đề tài rất không uyển chuyển, “Ngày mai phát trực tiếp Marathon anh có thể nhìn thấy cảnh em quay không?”
“Không thể,” Lâm Vô Ngung nói, “Em chỉ quay tư liệu, sau này làm video chuyên đề, có dùng được không còn chưa biết được.”
“Được rồi, vậy anh không xem nữa,” Lâm Trạm nói, “Em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng, em cúp nhé.” Lâm Vô Ngung nói.
Khi Đinh Tễ ra ngoài cũng không nghĩ kỹ là muốn đi ăn ở đâu, chỉ cảm thấy bản thân giống như bị Lâm Vô Ngung truyền nhiễm, đến giờ là đói, hơn nữa còn vô cùng đói.
Có lẽ hôm qua sốt nên tiêu hao nhiều, cả ngày hôm nay lại chưa ăn…
Chẳng qua tuy không biết phải đi ăn ở đâu, nhưng cậu vẫn không dừng bước chân, phương hướng rất chính xác.
Quán buffet thịt nướng mà cậu và Lâm Vô Ngung đã đi ăn mấy lần kia.
Điên rồi sao, chỉ với lượng ăn của bản thân mà lại dám đi ăn buffet một mình?
Nhưng cậu vẫn đi ăn.
Không chỉ đi ăn, còn ăn không ít, chụp tấm hình chín ô không giống nhau đăng lên khoảnh khắc, coi như là vừa lòng.
Ra khỏi quán ăn cậu không về nhà, đi vòng quanh khu nhà hai vòng, xác định diện tích của khu nhà này vô cùng lớn… trên đường còn gọi điện thoại cho ông bà nội, vô cùng vui vẻ miêu tả cho họ chuyện chơi máy bay không người lái hôm nọ.
Lăn qua lăn lại một lúc lâu, cuối cùng cũng coi như tiêu hao không ít thời gian và thức ăn.
Cậu đã lớn thế này rồi nhưng chưa bao giờ buồn chán như bây giờ.
Loại buồn chán này không chỉ vì một người, cũng không vì một mình ở nơi đất khách, càng không phải vì ở một mình nơi đất khách còn không hứng thú liên hệ bạn bè.
Đây là loại buồn chán mà trước giờ cậu chưa từng trải qua.
Bởi vì Lâm Vô Ngung không có ở đây.
Khi suy nghĩ này xẹt qua trong đầu Đinh Tễ, cậu cảm thấy có chút ngạc nhiên, không hoảng loạn, không sợ hãi, cũng không có suy nghĩ nào khác, tất cả những cảm xúc mà cậu thoáng hiện lên khi dự đoán đều không xuất hiện.
Chỉ có mờ mịt.
.
“Không làm mấy chén sao?” Lão Tiêu kéo tay áo Lâm Vô Ngung.
“Em không uống rượu.” Lâm Vô Ngung nói.
Lão Tiêu đột nhiên bật cười: “Không ngờ khi em nói dối lại còn có thể nói chân thành tới vậy? Trên khoảnh khắc của Đại Bôn vẫn còn mấy tấm hình đi quẩy bar cùng với em đấy, em thì hay rồi, há miệng ra nói không uống rượu?”
“Hôm nay em không muốn uống.” Lâm Vô Ngung sửa lại lời.
“Vậy ngày mai có muốn uống không?” Lão Tiêu nói, “Hay là không muốn uống với anh?”
“Ngày mai cũng không muốn uống, nhưng không phải không muốn uống với anh,” Lâm Vô Ngung nói, “Mấy ngày nay em có chuyện chưa xử lý xong, không có tâm tình, em chỉ muốn nằm trong phòng thôi.”
“Vậy em cứ nằm đi.” Lão Tiêu buông lỏng tay, “Em vẫn chưa chín chắn, có chuyện gì không xử lý được cứ nói với anh một tiếng, ít nhiều gì anh cũng có thể giúp đỡ.”
“Cảm ơn anh Tiêu.” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, cầm cái kẹo bạc hà trong túi vừa lấy từ gói kẹo trên bàn đặt vào tay Lão Tiêu.
“Anh phục rồi.” Lão Tiêu cầm lấy kẹo, chắp tay với anh, xoay người
Lâm Vô Ngung quay về phòng, thu dọn xong máy móc, kiểm tra pin, sau đó đi tắm, ăn đồ ăn vặt.
Cuối cùng mở ti vi nằm lên giường bắt đầu ngủ.
Nhắm mắt rất lâu cũng không ngủ được.
Vì thế anh cầm điện thoại lên.
Đinh Tễ vẫn không gửi tin nhắn lại.
Nếu như buổi sáng anh còn đoán là Đinh Tễ đang ngủ, lúc này đã rất rõ ràng.
Đinh Tễ không ngủ, Lâm Trạm gặp cậu, cũng không ốm, nhưng không vui.
So với Đinh Tễ, Lâm Vô Ngung mẫn cảm với chuyện này hơn nhiều, từ lúc anh quyết định chạy trốn mấy ngày, anh đã cảm thấy chuyện này bất thường rồi.
Nhưng anh không tiện chỉ ra loại bất thường này, anh chỉ hi vọng Đinh Tễ có phản ứng gì.
Cho dù kết quả là gì, cũng tốt hơn là cứ mơ hồ thế này, anh thích rõ ràng sáng tỏ, trước đây những suy nghĩ của Hứa Thiên Bác đã khiến cho anh phải cố gắng rất nhiều.
Anh không hi vọng Đinh Tễ bị vùi lấp trong loại mờ mịt này.
Chẳng qua chỉ chưa tới một ngày, anh đột nhiên cảm nhận được chuyện này không hề đơn giản như anh nghĩ.
Không chỉ là quá trình một câu “tôi đi mấy ngày cho cậu có không gian và thời gian nghĩ rõ ràng chuyện này là sao”.
Suy nghĩ và lo lắng của anh với tình trạng của Đinh Tễ đã vượt qua phạm vi cân nhắc khi anh đưa ra quyết định này.
Anh vẫn luôn cho rằng bản thân không có thay đổi theo chiều hướng như vậy.
Cậu không một lòng như vậy sao?
Lời của Đinh Tễ vang lên trong đầu anh.
Anh không nhịn được khẽ cười.
Anh không còn nhớ rõ bắt đầu từ khi nào anh có cảm tình tốt với Hứa Thiên Bác, dù sao quan hệ của hai người vẫn luôn tốt, anh mong muốn nói chuyện với Hứa Thiên Bác hoặc là chỉ dựa vào lan can hành lang không nói gì.
Tính cách của Hứa Thiên Bác rất tốt, ấm áp bình tĩnh, khi Lâm Vô Ngung ở cùng với cậu có thể thả lỏng, khi nói chuyện có đề tài, khi không nói chuyện cũng không cảm thấy buồn chán.
Nghĩ kỹ lại, kỳ thực cũng không có nhiều nguyên nhân, rất nhiều tình cảm đều ở những chi tiết nhỏ, người càng mẫn cảm càng dễ lấn sâu.
Khi anh phát hiện bản thân có tình cảm vượt quá tình bạn với Hứa Thiên Bác cũng không hề ngạc nhiên, không đấu tranh gì nhiều, trong mắt anh, đây là chuyện rất bình thường, dù sao Hứa Thiên Bác vẫn là người đi gần anh nhất sau khi biết xu hướng tình dục của anh, còn là người rất ưu tú, bị hấp dẫn là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng loại tình cảm này không thể nói cũng không thể biểu đạt khiến anh bị dày vò, anh không thể chịu đựng tình cảm chỉ có mình anh này, thậm chí cũng không thể thản nhiên hưởng thụ tình bạn giống như trước đây.
Nói ra ở sân thượng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nói ra lại không ngoài ý muốn.
Hơn nữa Đinh Tễ khác với Hứa Thiên Bác.
Cho dù là vào thời điểm nào, sự phản ứng của Hứa Thiên Bác đều chưa từng vượt quá phạm vi bạn bè, cho nên anh có thể cẩn thận khống chế bản thân.
Nhưng Đinh Tễ….
Rất nhiều lúc phản ứng của Đinh Tễ đều làm cho anh muốn mở miệng hỏi.
Có phải cậu nhìn trúng tôi không?
Bởi vì ngay từ đầu cảm giác này đã vượt quá quan hệ “bạt tốt” nơi anh, khi ở chung tất cả cảm nhận đều thay đổi.
Tuy rằng không ai có thể nhìn ra, nhưng cả ngày nay anh đều vì Đinh Tễ mà không thể tập trung được, tình cảm của anh với Đinh Tễ đã không thể dùng một câu “hấp dẫn” đơn giản giống như của Hứa Thiên Bác, mà sự trống rỗng mấy ngày nay cũng đã không còn là sự trống rỗng mà anh để lại cho Đinh Tễ nữa.
Lâm Vô Ngung mở khoảnh khắc của Đinh Tễ ra.
Gà con nói nhiều hôm nay chỉ đăng hai dòng tin, một là cái chân trước trời xanh mây trắng, một là buffet toàn là thịt.
Trong nhàn nhã có cô đơn.
Anh do dự rất lâu, ấn like vào tin buffet kia.
.
Like cái đầu cậu.
Đinh Tễ nhìn thấy có thông báo ở khoảnh khắc, hơn nữa khi nhìn thấy avatar của Lâm Vô Ngung chỉ like một cái, cậu tức giận quăng điện thoại sang một bên.
Lâm Vô Ngung rất ít khi đăng tin khoảnh khắc, khi đi làm cũng không đăng ảnh hiện trường, Đinh Tễ hoàn toàn không biết cả ngày nay anh làm những gì.
Nhưng Lâm Vô Ngung có thể nhìn được cậu đã đi đâu.
Nhàm chán phơi nắng chân, nhàm chán ăn rất nhiều thịt.
Cuối cùng chỉ like cho cậu.
Like cái đầu cậu.
Đinh Tễ ngồi trước ti vi kiên trì xem xong tiết mục nấu ăn ồn ào.
Để dời lực chú ý đi chỗ khác, cậu còn nghiêm túc học tập làm thế nào làm cánh gà chiên vàng, còn đọc thuộc không sót một chữ tổng kết phương pháp chế biến.
Cảm giác đỡ hơn nhiều.
Cậu đứng dậy đi tắm, quay lại phòng ngủ.
Sau khi nằm xuống giường, cậu nhìn thấy giá sách nhỏ mà mình tự làm, lúc quay lại đây cậu chưa từng chú ý tới, giờ đây mới phát hiện ra Lâm Vô Ngung đặt một bình hoa nhỏ lên tầng trên cùng của giá sách, bên trong cắm hai cành hoa khô, chất lượng cũng không tệ, nhìn có vẻ như không phải nhặt mà là mua.
Tầng giữa đặt một quyển sách và một cái điều khiển từ xa máy bay, tầng cuối cùng đặt một cái bút máy.
Nhìn cái giá này giống như muốn đặt gì đó lên nhưng thực sự không có đồ gì để đặt cả.
Cậu ngồi dậy, muốn qua đó lấy sách xem thử.
Lâm Vô Ngung rất nhiều sách, nhưng đều để ở nhà không mang theo, quyển sách này được anh đặc biệt mang theo còn để trên giá sách, chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt với anh, không biết là sách gì.
Nhưng sau khi ngồi trên giường mấy phút, Đinh Tễ lại nằm xuống.
Xem cái mông, không bằng xem ẩn ngữ tướng tay.
Nằm xuống, cậu hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận được hậu quả của việc nửa năm lớp mười hai luyện tập hời hợt, nằm xuống một chút đã cảm thấy mệt mỏi.
Cạn kiệt thể lực.
Giống như thân thể bị đào rỗng.
Cậu bất chợt nghĩ tới câu nói này, lại bật cười một lúc.
Cậu không biết mình thiếp đi lúc nào, nhưng cậu biết bản thân mình nằm mơ.
Rất không tình nguyện, nhưng lại rất vui vẻ nằm mơ thấy Lâm Vô Ngung.
Lâm Vô Ngung đi tới bên cạnh cậu, cậu treo ở trên không trung, dưới mông là chiếc máy bay không người lái.
Kiểu tạo hình kì dị này không hề đột ngột trong giấc mơ, Lâm Vô Ngung đi rất tự nhiên, cậu cũng ngồi rất tự nhiên.
Chúng ta đi mua chút đồ đặt lên giá sách đi. Cậu nói.
Được. Lâm Vô Ngung cười với cậu. Mua gì bây giờ?
Không biết, tôi nghĩ xem. Cậu nói.
Hay là bảo anh Tiêu chọn giúp chúng ta. Lâm Vô Ngung nói.
Cái gì? Anh Tiêu?
Anh Tiêu là ai?
Đinh Tễ cảm thấy không vui.
Không, không phải không vui, là không thể nói rõ cảm xúc gì, vô cùng tức giận, vô cùng khó chịu, vô cùng muốn bốc hỏa, đặc biệt là vừa ngước mắt lên là nhìn thấy chiếc Hummer của anh Tiêu cùng với mái tóc phóng khoáng dày đặc từ trán tới gáy, cậu gần như không kiềm chế nổi xúc động muốn xông lên đánh người.
Cút đi! Bảo anh ta đi! Cút ra!
Lâm Vô Ngung giống như không nghe thấy tiếng rống giận của cậu, cười đi tới trước mặt người có mái tóc rậm rạp kia, còn nói chuyện vui vẻ.
Đinh Tễ muốn chạy qua đó, nhưng không thể bước chân.
Mấy chuyện đáng sợ nhất trong giấc mơ là gọi không đúng số điện thoại, tìm nhà vệ sinh nhưng tất cả đều có người, cộng thêm nhảy núi không cảm thấy trọng lực và không thể cất bước chân.
Cậu dùng hết sức bước về phía Lâm Vô Ngung, dùng sức nhấc nhân, dùng sức trèo lên.
Nhưng dường như không có tiến triển gì.
Cậu cứ thế nhìn Lâm Vô Ngung và mái tóc đen dày của anh Tiêu, nhìn Lâm Vô Ngung dang cánh tay ra giống như ngày đó gặp cậu ở sân bay.
Trong giây phút ấy Đinh Tễ không kiềm nổi rống lên.
A —-
Khi mở mắt choàng tỉnh dậy, Đinh Tễ thậm chí còn nghe được âm thanh của bản thân mình.
Chẳng qua không rõ ràng như trong giấc mơ.
Cậu chỉ lầm bầm mấy tiếng.
Nhưng cảm xúc mạnh mẽ trong giấc mơ vẫn bao quanh cậu rõ ràng.
Trong giây phút này, cuối cùng cậu cũng phản ứng lại, phẫn nộ trong giấc mơ không phải kiểu phẫn nộ ấy.
Mà là ghen.
Cậu ghen rồi.