Lâm Vô Ngung sửng sốt, nhìn Đinh Tễ.
Anh biết tối hôm trước mình nằm mơ thấy ác mộng, bừng tỉnh hai lần, chắc chắn sẽ làm cho Đinh Tễ nhận ra điều gì đó. Nhưng nhìn động tĩnh này của Đinh Tễ, dường như không chỉ đơn giản là “nhận ra” gì đó.
Có lẽ là đã biết được gì đó.
Chẳng qua… rõ ràng với phong cách của Đinh Tễ, anh có lừa cậu cũng chưa chắc cậu…
“Sao nào?” Lâm Vô Ngung quyết định vùng vẫy lần cuối.
“Này thì giả vờ này!” Đinh Tễ vươn tay đập lên đùi anh.
Bốp một tiếng.
Đánh rất mạnh, cái đập này khiến cho đùi Lâm Vô Ngung nóng rát, anh nhìn xuống dưới, chỉ hai giây thôi dấu ấn màu đỏ đã hiện rõ trên đùi anh.
“Cậu đánh thật đấy à?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, lại cố gắng xoay cổ tay, băng dính dán thùng vẫn không hề nhúc nhích.
Chất lượng tốt thật.
“Không thì sao!” Đinh Tễ giơ cánh tay lên, lại đập một cái nữa lên đùi anh, “Cậu giả vờ tiếp đi!”
“Mới sáng sớm mà,” Lâm Vô Ngung nhìn cánh cửa, “Bọn họ sẽ nghe thấy đấy, lát nữa vào đây nhìn thấy cảnh này…”
“Sáng sớm cái mông! Bây giờ đã quá trưa rồi, mọi người đều đi chơi tết cả,” Đinh Tễ không đánh nữa, khoanh tay nhìn anh, “Đừng nói là trong phòng này, cả tầng này cũng chẳng còn mấy người, sáng sớm đã ra ngoài chơi cả rồi.”
“Tháo ra,” Lâm Vô Ngung lắc cánh tay, “Có chuyện gì nói tử tế.”
“Nói chuyện tử tế cái mông!” Đinh Tễ nhìn anh, “Còn lời nào để nói hả? Cậu căn bản chẳng nói gì hết! Bây giờ tôi tháo ra cho cậu, cmn cậu có thể lập tức bịa ra tám trăm lý do!”
“Tôi không bịa.” Lâm Vô Ngung nói.
“Vậy cậu nói đi.” Đinh Tễ nói.
“Rốt cuộc cậu đã đoán ra gì rồi?” Lâm Vô Ngung thực sự chẳng còn cách nào, băng dính trên tay rất dày, có lẽ là quấn cả cuộn luôn, nếu như Đinh Tễ không gỡ ra, anh có giằng co cả ngày cũng không thể rút tay ra nổi.
“Lâm Vô Ngung,” Đinh Tễ ghé lại gần anh, nhìn chăm chú vào mắt anh, “Đã tới nước này rồi, cậu vẫn không chịu nói với tôi có phải không?”
Lâm Vô Ngung gần như có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Đinh Tễ bốc lên những đốm lửa nhỏ… Có lẽ chuyện ngày hôm nay không thể tiếp tục giấu được nữa.
Anh cảm thấy tay mình bắt đầu lạnh dần.
Không biết là vì cổ tay bị buộc quá chặt hay là vì nghĩ tới một khi Đinh Tễ đã biết chuyện này rồi, hậu quả sẽ…
“Cậu thà ngấm ngầm tìm người khác nghĩ cách cũng không chịu nói cho tôi sao!” Đinh Tễ vẫn nhìn chằm chằm anh, giọng nói dần dần cao lên, cuối cùng gào ra tiếng, “Có phải không!”
Lần đầu tiên Lâm Vô Ngung nhìn thấy một Đinh Tễ như thế này, một Đinh Tễ đầy tức giận, uất ức và nóng lòng.
“Lâm Vô Ngung cậu nói gì đi chứ!” Đinh Tễ lại vỗ một cái lên chân anh, “Cmn cậu nói cho Hứa Thiên Bác cũng không nói cho tôi!”
Đinh Tễ đổi tay khác đánh anh.
Lâm Vô Ngung nhắm mắt khẽ thở dài: “Trạch nam chết tiệt kia lại bán đứng tôi.”
“Tại sao cậu ấy lại phải bảo vệ cậu!” Đinh Tễ nói, “Lâm Vô Ngung, chuyện này rất lớn! Còn có liên quan tới tôi! Tại sao cậu ấy lại phải giấu cho cậu! Cậu ấy dựa vào đâu mà che giấu cho cậu!”
“Đinh Tễ,” Lâm Vô Ngung mở mắt ra, “Tôi sẽ nói chi tiết chuyện này với cậu, cậu tháo ra trước được không?”
“Không cần, không được.” Đinh Tễ kéo cái ghế qua, ngồi bên cạnh, gác chân lên mép giường, nhíu chặt mày.
Lâm Vô Ngung nhìn vậy rất đau lòng, rất sốt ruột.
Nhưng lại lo lắng nhiều hơn, anh không biết Đinh Tễ muốn làm gì.
Hoặc là anh không dám nghĩ Đinh Tễ muốn làm gì.
“Trừ việc bảo Hứa Thiên Bác giả mạo Lâm Trạm để lừa bố cậu kéo dài thời gian,” Đinh Tễ đặt tay trên đầu gối, bấm đầu ngón tay, “Cậu còn có phương án nào khác không?”
Lâm Vô Ngung nhìn đầu ngón tay đã bị Đinh Tễ bấm trắng bệch, cảm thấy trong lòng thắt lại, nhưng anh chỉ có thể đưa ra đáp án duy nhất: “Không có.”
Đinh Tễ nhìn anh.
“Chỉ vì không biết nên làm thế nào, mới không thể nói với cậu.” Lâm Vô Ngung cũng nhìn cậu.
“Chắc chắn không thể bảo Lâm Trạm về được, cũng không thể để bọn họ liên lạc với Lâm Trạm. Đừng nói là cậu không chịu, cho dù là cậu chịu thì Lâm Trạm cũng không về nhà.” Đinh Tễ nói.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.
“Cậu cũng không dám cược rằng bố cậu sẽ không tìm tới nhà tôi.” Đinh Tễ nói.
“Đúng.” Lâm Vô Ngung trả lời.
“Vậy còn có thể làm thế nào nữa.” Đinh Tễ dựa vào ghế.
“Đinh Tễ.” Khi Lâm Vô Ngung nhìn thấy vẻ mặt cậu, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, muốn ngồi dậy, nhưng tay lại không thể cử động, chỉ có thể lắc mạnh cổ tay, “Đinh Tễ! Chưa tới cuối cùng, còn chưa tới mức không còn thời gian.”
“Khi nào mới là cuối cùng?” Đinh Tễ nói, “Đợi khi nào nghỉ đông về nhà hả? Hay là đợi gần tới năm mới? Chờ tới thời điểm không thể chuẩn bị gì nữa chắc?”
“Cho dù là lúc nào,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Đinh Tễ, cậu đừng bốc đồng.”
“Lâm Vô Ngung,” Đinh Tễ khẽ nói, “Cậu đau lòng tôi lắm phải không.”
“Tôi không đau lòng cậu chút nào,” Lâm Vô Ngung lập tức trả lời, “Tôi chỉ sợ cậu làm hỏng chuyện này!”
“Cậu không sợ làm mình mệt mỏi tới chết sao?” Đinh Tễ nghiêng đầu, nhìn anh, “Cuối cùng cậu còn muốn dính lấy bố cậu hai mươi tư tiếng đồng hồ, để xem ông ấy làm gì, chỉ cần ông ấy cầm điện thoại lên là cậu đánh gục ông ấy à?”
“Chúng ta bàn bạc lại chút.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi vốn định lặng lẽ đợi qua năm nay,” Đinh Tễ nói, “Nhưng chuyện này càng để muộn càng khó giải quyết, tôi nhất định phải dành ra đủ thời gian, để bố mẹ tôi có thể suy nghĩ được chuyện này, còn phải có thời gian để bàn bạc thuận tiện uy hiếp bọn họ không được nói với ông bà tôi. Chỉ còn hai tháng thôi Lâm Vô Ngung ạ, đợi tới tết âm mới bùng nổ, tất cả mọi người đều xong đời.”
Khi nhìn thấy Đinh Tễ đứng dậy đi về phía bàn, Lâm Vô Ngung vội vã: “Đinh Tễ! Cậu đứng lại cho tôi!”
Đinh Tễ quay đầu nhìn anh.
Bây giờ Lâm Vô Ngung mới hiểu được tại sao cậu lại trói anh.
Anh gần như đã dùng hết tất cả sức lực, cơ thể cong lên, cũng không thể thoát ra khỏi băng dính.
Nhìn thấy Đinh Tễ cầm điện thoại lên, trái tim anh giống như bị đập vỡ, đau tới mức ngón tay cũng tê dại.
“Đinh Tễ, Đinh Tễ, tôi xin cậu đấy,” Anh nhìn Đinh Tễ, “Tôi xin cậu đấy, đừng bốc đồng.”
“Tối hôm trước, khi cậu nói xin lỗi tôi,” Đinh Tễ cầm điện thoại, đi về phía cửa, “Tôi nghe vậy rất đau lòng….”
Đinh Tễ mở cửa ra: “Tại sao cậu lại phải nói xin lỗi, tại sao cậu lại phải xin lỗi tôi? Cậu có sai gì đâu.”
“Đinh Tễ!” Lâm Vô Ngung gào lên.
Đinh Tễ đi ra ngoài, đóng cửa lại, Lâm Vô Ngung nghe thấy tiếng cậu dùng chìa khóa khóa bên ngoài.
“Đệt!” Lâm Vô Ngung mắng một câu, cũng không biết là muốn đệt ai.
Anh không thể quan tâm tới chuyện gì khác, vươn cổ cố gắng cắn băng dính.
Trước giờ anh chưa từng dùng răng nanh làm chuyện này, nhưng anh đã từng nhìn thấy Hứa Thiên Bác dùng răng nanh giải quyết tất cả, cắn mấy thứ như dây thừng đều rất đơn giản, mở nắp chai cũng được, chìa khóa ký túc bị cong còn có thể dùng răng cắn cho thẳng.
Lâm Vô Ngung thực sự không còn sự lựa chọn nào khác, anh bắt đầu thử dùng răng nanh cắn băng dính.
Nhưng không thành công.
Lại đổi sang răng cửa, cắn xuống.
Sau đó anh lại đổi sang cắn băng dính ở tay bên kia.
Nếu như chỉ có một lớp băng dính, anh gặm thủng một chỗ là có thể kéo xuống, nhưng không biết Đinh Tễ đã quấn bao nhiêu vòng băng dính, anh có cắn một lỗ hổng cũng chẳng có tác dụng gì.
“A–” Lâm Vô Ngung cảm thấy bản thân mình nóng ruột tới điên mất, nhấc nhân hung hăng đạp lên ván giường.
Cũng không biết là do hệ thống sưởi của ký túc quá nóng, hay là do cắn băng dính quá tốn sức, chưa được mấy phút, mồ hôi đã chảy vào mắt anh.
Anh liều mạng muốn ra ngoài, cùng lắm thì sau này lắp răng giả, anh cắn chặt mép băng dính, vung đầu mạnh.
Cả hàm răng ê buốt, khó chịu tới mức anh có cảm giác như nước mũi cũng phải chảy ra.
Cuối cùng băng dính cũng bị kéo ra.
Tay trái được giải phóng.
Chỉ cần một bàn tay có thể cử động thì dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Vô Ngung nhảy xuống giường, túm lấy lan can, cứng rắn kéo cả giường tới giữa phòng. Anh cúi đầu xuống, vươn tay cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn.
Băng dính buộc chặt lấy cổ tay, nhưng anh vẫn nhanh nhẹn rạch dao xuống, tháo băng dính ra.
Sau đó quăng dao xuống, mặc quần và áo len, đi vòng quanh không thấy áo khoác của mình ở đâu, anh quyết định cứ mặc vậy ra ngoài. Anh cầm điện thoại xong tới bên cửa, túm lấy cái ghế đập mấy phát lên tay nắm cửa để tay nắm cửa gãy ra, sau đó mở cửa ra khỏi phòng.
Vọt tới hành lang, Lâm Vô Ngung gào lên: “Đinh Tễ!”
Trên hành lang không có người, cũng không có ai trả lời anh.
Anh vừa gọi điện thoại cho Đinh Tễ, vừa chạy về phía bên cầu thang.
Khi chạy tới cầu thang, trong điện thoại truyền tới tiếng nhắc nhở đầu dây bên kia đang trong cuộc gọi, Lâm Vô Ngung cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu bất ổn.
Một bạn học cùng lớp ở ký túc xá bên cạnh vừa mới đi từ dưới lên, anh lập tức hỏi: “Cậu có thấy Đinh Tễ không!”
“Đinh Tễ?” Bạn học kia sửng sốt, “Hình nhữ ban nãy tôi nhìn thấy cậu ấy đi về phía sân thể dục…”
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung trực tiếp nhảy xuống cầu thang, mấy bước đã xuống một tầng lầu.
“Hình như vậy thôi!” Bạn học ở đằng sau gào với lên, “Tôi cũng không chắc là cậu ấy đâu, cậu đi ra ngoài như vậy không lạnh à…”
Chắc chắn là cậu ấy, giờ phút này Lâm Vô Ngung có một dự cảm mãnh liệt.
Ở sân thể dục, Đinh Tễ chỉ có thể tới rừng cây nhỏ.
Có đôi khi hai người chạy bộ xong sẽ vào trong rừng cây nhỏ đi dạo, rừng cây nhỏ không rậm rạp, ánh sáng có thể chiếu vào. Sau khi vào thu, dưới
đất trải một tầng lá rụng, đi bên trong cảm giác rất thoải mái.
Hơn nữa vì rừng cây không rậm rạp, có thể nhìn xuyên qua được, cho nên cũng không đông người.
Trừ lúc học thể dục ra, đã lâu lắm rồi Lâm Vô Ngung không chạy với tốc độ cao nhất thế này. Bây giờ thời tiết lạnh rồi, gió mạnh tạt vào mặt anh, khiến cho anh không thể thở nổi.
Khi chạy tới sân thể dục, anh nhìn về phía rừng cây nhỏ, nhưng không nhìn rõ là có người hay không, lúc ra ngoài anh còn không mang theo áo khoác chứ đừng nói là kính.
Anh chỉ có thể tiếp tục chạy như điên.
Chạy thẳng tới bên rừng cây nhỏ, anh mới nhìn thấy bên trong có người.
Là Đinh Tễ.
“Đinh Tễ!” Anh gọi về phía bên kia.
Đinh Tễ vẫn đứng đằng kia không nhúc nhích, giống như anh em sinh đôi với cái cây bên cạnh, chẳng qua chỉ thấp hơn một chút.
“Đinh Tễ?” Lâm Vô Ngung chạy tới bên cạnh cậu.
Đinh Tễ quay đầu qua, nhìn anh: “Tại sao cậu lại tới đây?”
Ánh mắt rất sắc bén, còn lạnh lùng.
Vừa nhìn đã biết là còn nghẹn cục tức chưa tiêu.
“Cậu đã gọi điện rồi hả?” Lâm Vô Ngung cúi đầu nhìn tay cậu.
Tay Đinh Tễ nắm chặt điện thoại, bàn tay lạnh đỏ bừng, khớp ngón tay trắng bệch.
“Gọi xong rồi.” Đinh Tễ lạnh lùng.
Lâm Vô Ngung không nói gì, chỉ ôm lấy cậu.
“Không sao,” ban đầu Đinh Tễ còn cứng người, sau đó mới như trút hết sức lực, chậm chạp dựa vào người anh, giọng nói cũng không mạnh mẽ như lúc mắng anh trong ký túc, “Không cãi nhau.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung nói.
Sau đó anh nhận ra Đinh Tễ đang run, run cầm cập.
Lâm Vô Ngung phát hiện trên người anh cũng chỉ có một cái áo len, không có áo khoác.
Khi gió thổi qua, anh và Đinh Tễ không nhịn được rùng mình.
“Lạnh không~~” Đinh Tễ hỏi, “Tại sao cậu lại không ~~ mặc áo khoác?”
“Tôi còn có thể mặc ~~ áo khoác ~~ sao?” Lâm Vô Ngung nói, “Đi về nhé?”
“Về đâu?” Đinh Tễ hỏi.
“Về ký túc xá, ở đây sẽ bị cóng chết.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi không muốn ~~ cử động.” Đinh Tễ dựa vào anh.
Lâm Vô Ngung có thể hiểu cảm giác này.
Sau khi dùng hết tất cả dũng khí, chỉ một chút thay đổi nho nhỏ thôi cũng sẽ khiến cho người ta bất an.
Chỉ muốn cuộn mình tại chỗ, duy trì trạng thái ban đầu, không nhúc nhích, không muốn thay đổi, cho dù chỉ đi mấy bước cũng không muốn đi.
Lâm Vô Ngung không nói gì, cũng không thúc giục quay lại ký túc, chỉ ôm chặt lấy Đinh Tễ.
Qua một lát Đinh Tễ mới đưa tay lên, sau đó nói một câu: “Máu ở đâu vậy nhỉ?”
“Cái gì?” Lâm Vô Ngung giật mình, vội vàng buông cậu ra, túm lấy tay của cậu.
Khi nhìn thấy rõ vết máu trên tay Đinh Tễ, hai người cũng đồng thời nhìn thấy máu trên tay Lâm Vô Ngung.
Bởi vì chạy nhanh tới đây, bây giờ máu vẫn còn chảy ra từ vết thương trên cổ tay.
“Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ nhìn tay của anh, sợ hãi tới mức thân thể cũng run lên, “Cậu cắt cổ tay hả? Cậu phải vậy sao?”
“Đầu óc cậu bị bọc trong băng dính à?” Lâm Vô Ngung ấn vết thương lên quần, “Vết thương này là do ban nãy tôi rạch băng dính.”
“Quay lại ký túc.” Đinh Tễ hồi thần lại, kéo cậu trở về.
Từ sân thể dục tới ký túc xá, bình thường đi thì rất gần, nhưng lúc này mặc quá ít, gió lại thổi mạnh. Lâm Vô Ngung cảm thấy giống như đi mãi cũng không tới nơi.
Cuối cùng cũng vào được dãy phòng học, khi cảm nhận được chút ấm áp, anh mới phát hiện ra cả người đều nhức mỏi.
“Hai em làm gì đấy?” Quản lý ký túc bê cặp lồng qua, sửng sốt khi nhìn thấy hai người bọn họ, “Tôi luyện ý chí hả?”
“Vâng,” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Tôi luyện rất tốt.”
“Mau về ký túc xá đi!” Quản lý trừng bọn họ, “Trời lạnh thế này còn mặc phong phanh ra ngoài, muốn bị cảm hả?”
Hai người bọn họ vội vàng đứng dậy, lên trên tầng.
Khi quay lại ký túc, Lâm Vô Ngung mới bắt đầu cảm thấy vết thương ở cổ tay mình đau. Anh lấy hộp y tế mà Lữ Nhạc đã chuẩn bị cho mọi người trong ngăn kéo tủ ti vi ra.
“Cậu… ” Đinh Tễ đẩy cửa phòng của hai người nhìn vào trong phòng, cậu lập tức sửng sốt, quay đầu lại nhìn anh, “Nếu không tìm được dao cậu định kéo cả giường ra ngoài đấy hả?”
“Cùng lắm là kéo tới cửa.” Lâm Vô Ngung tìm cồn y tế, “Cái giường này chắn không ra khỏi cửa được.”
Đinh Tễ đi qua, lấy chai cồn ra khỏi tay anh, mở nắp đổ lên vết thương.
“Vẫn ổn, vết thương không sâu.” Lâm Vô Ngung nhìn qua, dán một đầu băng cá nhân lên rồi dùng răng kéo vỏ ra.
Đang định dán lên cổ tay, cơn đau buốt răng tới chậm làm anh hít vào một hơi, nước mắt như sắp rơi ra.
“Đau vậy sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Gãy răng rồi,” Lâm Vô Ngung dán băng lên, “Ban nãy tôi dùng răng cắn băng dính.”
Đinh Tễ sờ vệt đỏ do bị cọ sát trên cổ tay anh, quay người ra khỏi phòng.
Lâm Vô Ngung thu dọn lại hộp y tế, cũng theo ra ngoài. Khi đóng cửa lại anh hơi sửng sốt, nhìn qua khóa cửa, cầm cái ghế chặn lại.
Đinh Tễ ngồi ở mép giường, khoanh tay ôm đầu gối, cúi đầu.
Lâm Vô Ngung đẩy cái giường bị kéo lệch của mình về chỗ cũ, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Đinh Tễ, vươn tay chạm vào mặt cậu.
“Tôi nói thẳng với bố tôi,” Đinh Tễ vẫn cúi đầu, “Không cho ông ấy cơ hội nói chuyện, nói liền một mạch.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, cẩn thận hỏi, “Ông ấy có nói gì không?”
“Tôi không nghe,” Đinh Tễ nói, “Tôi tắt máy luôn, sau đó gọi điện thoại cho cô út, bảo cô út gọi điện thoại ngay cho bố tôi.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Bảo cô út cản bố tôi lại, nói với ông ấy nếu như ông ấy dám để ông bà nội tôi biết, tôi sẽ nhảy lầu.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung không nói gì, ôm lấy mặt Đinh Tễ, khẽ hôn một cái lên trán cậu.
“Cậu không cần phải lo,” Đinh Tễ nói, “Chẳng qua chuyện này quá kích động, tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được.”
“Tôi biết.” Lâm Vô Ngung khẽ nói.
“Bây giờ cậu không cần phải lo bố cậu nói gì nữa,” Đinh Tễ nói, “Ông ấy muốn nói gì thì cứ để cho ông ấy nói, bây giờ chắc chắn bố tôi đang rất tức giận. Nếu như bố cậu dám gọi điện tới, chắc chắn bố tôi có thể bò theo đường dây điện tới đánh ông ấy một trận.”
Lâm Vô Ngung không hé răng nửa lời.
Nhưng qua mấy giây, anh đột nhiên bật cười.
Cũng không biết tại vì lời của Đinh Tễ quá buồn cười hay vì Đinh Tễ mạnh mẽ xử lý xong xuôi chuyện này.
Nhưng rõ ràng anh rất đau lòng.
“Đệt.” Đinh Tễ bật cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Nói, tôi rất trâu bò đúng không?”
“Không phải trâu bò bình thường.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu còn là bò tót.”
“Cậu thật là…” Đinh Tễ nhìn anh, “Cái gì cũng nói ra miệng được?”
“Bây giờ còn quan tâm tới chuyện có thể nói ra miệng được hay không à.” Lâm Vô Ngung nói.
“Được rồi…dù sao…về sau cậu đừng gánh vác mọi chuyện nữa,” Đinh Tễ nói, “Chuyện này có cậu hay không cũng thế, cuối cùng thì tôi cũng phải trải qua chuyện này, không liên quan gì tới cậu.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, cố gắng trừng to mắt, chặn nước mắt rơi vào trong.
Về điểm này anh mạnh hơn Đinh Tễ, trong mắt anh có lưỡi, chỉ cần không chảy ra, anh đều có thể liếm quay lại.
“Buổi tối cậu và Hứa Thiên Bác mời tôi ăn một bữa đi.” Đinh Tễ nói.
“Cái gì?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.
“Xử lý chuyện hai người vụng trộm,” Đinh Tễ nói, “Chuyện này còn chưa xong đâu.”