Trong chuyện tình cảm, cho dù trước đây tự tưởng tượng bản thân mình giỏi thế nào, lạnh lùng thế nào, một khi bước vào trong lưới tình, dù chỉ gặp phải chuyện nhỏ nhặt cũng khiến cho người ta phải nhức đầu.
Tuy rằng từ sau khi Đinh Tễ gọi xong cuộc điện thoại kia, mấy ngày liền cũng không có động tĩnh gì. Bố Đinh Tễ không gửi tin nhắn cho cậu, trong nhà Lâm Vô Ngung cũng không gọi tới. Có điều không biết hai người chưa hồi phục từ cơn sợ hãi, hay là mờ mịt không phương hướng, vậy nên cũng không có tâm tình để hái nấm.
“Hay là cậu bói một quẻ thử xem.” Lâm Vô Ngung ngồi phơi nắng trên ghế bên ngoài nhà ăn, nhìn Đinh Tễ đang ngây ra ở bên cạnh, “Bói xem có thuận hay không.”
“Chuyện này không thể bói được.” Đinh Tễ nói.
“Tại sao?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Bói ra có thể tham khảo, trong lòng cũng có tính toán.”
“Tính toán thế nào? Trong lòng chúng ta chẳng tính toán gì cả,” Đinh Tễ nói, “Nếu như bói ra là không thuận, hai chúng ta cũng không có cách giải quyết nào khác, lại càng ghét bỏ bản thân hơn.”
“Cũng đúng.” Lâm Vô Ngung nói.
Chẳng qua nói là nói như vậy, Lâm Vô Ngung cũng nhận ra. Gió thổi lá khô không ngừng cuốn tới trước mặt bọn họ. Đinh Tễ vẫn luôn nhìn chằm chằm lá cây rụng, ngón tay còn giật giật.
Thôi bỏ đi.
Lâm Vô Ngung cũng nhìn lá cây.
Lát nữa nếu Đinh Tễ nói với anh, vậy chính là thuận. Nếu như giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, vậy là không thuận.
Kỳ thực cũng có thể không nhắc tới chuyện bói một quẻ, nhưng trong đầu Đinh Tễ vẫn còn quẩn quanh chuyện này, còn bị gây sức ép. Không bằng bói một quẻ, có chuẩn hay không thì nói sau, dù sao cũng có đáp án tham khảo, cho dù là bói sai, đầu óc cũng có thể nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lại qua thêm một lát, Đinh Tễ quay đầu nhìn anh.
Nhưng vẫn không nói gì.
Cậu lại nhanh chóng quay đầu đi.
Nhìn dáng vẻ kia có lẽ là không thuận.
“Loại chuyện này đâu thể giải quyết được một cách thuận lợi,” Lâm Vô Ngung nói, “Trước mắt đã coi như thuận lắm rồi, ít nhất cô út cũng ở bên phe chúng ta.”
“Nếu như cô út không ở phe chúng ta thì chắc chắn cô ấy không đứng về phía chúng ta,” Đinh Tễ nói, “Cô út chẳng còn cách nào cả.”
Lâm Vô Ngung bật cười: “Ừ.”
“Lúc này mà tôi nói với cô ấy tôi nghĩ thông rồi, tôi không thích Lâm Vô Ngung nữa, vẫn chỉ thích con gái.” Đinh Tễ nói, “Cậu xem liệu cô ấy có thể vác hai quả pháo trên lưng rồi ném vào ký túc xá của chúng ta không.”
“Không cần vác,” Lâm Vô Ngung cười ngặt nghẽo, “Tới đây mua là được.”
“… Xem cậu này,” Đinh Tễ quay đầu qua nhìn anh, “Cậu rất vui với chuyện tôi không thích cậu nhỉ, cười vui thế kia, cẩn thận rơi cả răng xuống đấy.”
“Tôi cũng không phải ngốc,” Lâm Vô Ngung nói, “Lúc này cậu nói cậu có thể bay tôi cũng tin, nhưng nói không thích tôi nữa… làm sao mà tôi tin được.”
“Tôi có thể bay.” Đinh Tễ lập tức nói.
“Oa!” Lâm Vô Ngung quay đầu qua nhìn cậu, dáng vẻ rất chờ mong, “Bay lên tôi xem nào.”
Đinh Tễ bật cười, cầm điện thoại xem giờ: “Hứa Thiên…”
“Bay lên tôi xem thử.” Lâm Vô Ngung nói.
“Hứa Thiên…” Đinh Tễ nói.
“Bay đi.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Tại sao cậu ta lại…” Đinh Tễ thở dài.
“Bay,” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ thực sự chẳng còn lời nào để nói, rống lên: “Hứa Thiên Bác!”
“Ôi!” Phía sau truyền tới giọng hoảng hốt của Hứa Thiên Bác.
Hai người bọn họ quay đầu nhìn, thấy Hứa Thiên Bác đang ôm mấy quyển sách đứng ở phía sau, có lẽ là vừa mới từ phòng học tới đây.
“Cậu nhìn thấy tôi kiểu gì vậy?” Hứa Thiên Bác hỏi.
“Không nhìn thấy mày,” Lâm Vô Ngung nhịn cười, “Cậu ấy chỉ muốn nói tại sao mày vẫn còn chưa tới.”
“Nếu như hai người đợi tao ở nhà ăn số một, tao phải đi qua hai nhà ăn mới tới,” Hứa Thiên Bác nói, “Xa lắm đấy.”
“Đi thôi.” Đinh Tễ đứng dậy.
“Không ăn ở nhà ăn à?” Hứa Thiên Bác hỏi, “Ra ngoài ăn?”
“Chuẩn bị tiền đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tiền bán đồng đội.”
“… Có phải hai người đã bàn bạc trước rồi không,” Hứa Thiên Bác nói, “Mày giả vờ không nói, Đinh Tễ giả vờ tới hỏi tao, sau đó mày lại lừa tao một bữa cơm.”
“Tự mày suy nghĩ vậy thôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tao còn bị Đinh Tễ đánh một trận này, tao tốn sức như vậy chỉ vì một bữa ăn thôi sao?”
“Nếu như là người khác… tao cũng không chắc lắm.” Hứa Thiên Bác suy nghĩ, “Nhưng loại ăn tham như mày, cũng thực sự khó nói.”
Đinh Tễ bỗng cười ra tiếng, nước mũi cũng suýt chút nữa là chảy xuống.
“Vậy trước khi nghỉ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa?” Hứa Thiên Bác vừa nhìn thực đơn vừa hỏi, “Nghe nói cô của cậu rất giỏi, còn trấn áp được bố cậu.”
“Nếu bố tao còn hỏi tao lần nữa,” Lâm Vô Ngung nói, “Tao sẽ đánh trống lảng, nói với ông ấy tao sẽ về nhà ăn tết, kéo dài chuyện này tới năm mới, chỉ cần ông ấy không liên hệ với nhà Đinh Tễ, có lẽ sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn cả.”
“Có thể gọi cá không?” Hứa Thiên Bác hỏi.
“Tiền của cậu mà, cậu quyết là được.” Đinh Tễ nói.
“Cá chua ngọt nhé, khá là ngon.” Hứa Thiên Bác nói, “Ăn chút ngọt vào cho tâm tình tốt.”
“Ừ.” Đinh Tễ cười cười.
“Năm mới tôi về cùng hai người nhé,” Hứa Thiên Bác nói. “Sau đó có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói với tôi một tiếng.”
“Có lẽ là không có chuyện gì.” Đinh Tễ nói, “Cậu có thể thay tôi về nhà nghe mắng chịu đánh không?”
“Không được đâu,” Hứa Thiên Bác nói, “Bị mắng thì còn tạm, bị đánh thì tôi chịu không nổi, bố mẹ tôi chưa từng đánh tôi.”
“Bố tôi cũng chưa từng đánh tôi,” Đinh Tễ nói, “Hai bọn họ chưa từng quan tâm tôi.”
“Tôi có một câu nhất định phải nói,” Hứa Thiên Bác thở dài, ngẩng đầu, “Tôi cảm thấy theo lý mà nói thì bố mẹ của hai người không có tư cách cho ý kiến về bất cứ lựa chọn nào của hai người.”
“Kỳ thực tôi cũng nghĩ như vậy,” Đinh Tễ cười, “Nếu không phải sợ bọn họ nói cho ông bà nội, còn sợ bọn họ trách ông bà nội không nuôi dạy tôi tử tế thì căn bản tôi cũng chẳng quan tâm tới thái độ của bọn họ.”
“Mọi người đều có thứ mình bận tâm, có thứ mình bận tâm sẽ không thể tránh khỏi chuyện này,” Hứa Thiên Bác nói, “Nhưng nếu như thực sự không có gì bận tâm cả, cuộc sống sẽ rất cô đơn. Cho nên chuyện này khó cũng chỉ vì cậu là người có tình cảm, đừng quá tự trách bản thân là được.”
“Nghe thấy chưa.” Lâm Vô Ngung nói.
“Nghe thấy rồi.” Đinh Tễ gật đầu, “Hạng hai quả thật không phải đi mua.”
“Hai người đủ rồi đấy,” Hứa Thiên Bác đặt thực đơn trước mặt bọn họ, “Tôi gọi ba món, hai người xem thêm đi.”
Kỳ thực Đinh Tễ rất thích nói chuyện với Hứa Thiên Bác, một người vừa thông minh vừa ấm áp, tính tình lại rất tốt, không phải là kiểu nhìn bên ngoài thì tính tình tốt giống như Lâm Vô Ngung. Hơn nữa lại là người ngoài cuộc, lời nói từ góc độ của cậu ta có thể mang tới cho Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung an ủi rất lớn.
Đinh Tễ ăn được một nửa, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Có chuyện này tao quên chưa hỏi mày.” Lâm Vô Ngung đột nhiên nhìn Hứa Thiên Bác.
Đinh Tễ lập tức hiểu Lâm Vô Ngung muốn hỏi gì, cũng nói theo: “Đúng, cô gái tóc dài bay bay kia.”
“Ôi…” Hứa Thiên Bác dựa vào ghế, “Đừng hỏi nữa, tôi thực sự quá thảm.”
“Cô ấy theo đuổi cậu?” Đinh Tễ hỏi.
“Không biết,” Hứa Thiên Bác nói, “Nếu như cô ấy trực tiếp theo đuổi tôi, tôi cũng không khó chịu thế này. Cô ấy nhận tôi là anh em, anh em kết nghĩa, mỗi ngày đều khoác tay khoác vai, còn thiếu điều kéo tôi lên trên núi thắp hương dập đầu.”
Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ cười ngặt nghẽo, đồ ăn Lâm Vô Ngung đang gắp cũng rơi xuống bàn.
“Thú vị thật đấy,” Đinh Tễ nói, “Vậy nhận làm em gái đi.”
“Cô ấy lớn hơn tôi, nhưng cũng không chịu làm chị,” Hứa Thiên Bác nói, “Cô ấy muốn làm anh tôi.”
“Đậu,” Đinh Tễ cười tít cả mắt, “Con gái bây giờ sao thế nhỉ.”
“Phiền chết tôi rồi.” Hứa Thiên Bác vừa thở dài vừa uống một ngụm nước.
Ăn xong, hai người bọn họ kéo Hứa Thiên Bác đi dạo cửa hàng tổng hợp bên cạnh, kết quả lại bị Hứa Thiên Bác trực tiếp kéo vào khu trò chơi.
Lâm Vô Ngung không hay chơi, bình thường những lúc chơi game cũng đều là Hứa Thiên Bác kéo anh. Đinh Tễ thì hay chơi với Lưu Kim Bằng, nhưng mà cũng chỉ là trình độ của mấy thanh niên đầu đường thỉnh thoảng ghé vào chơi.
Hứa Thiên Bác ngồi vào chỗ nào, chỉ cần là trò chơi chiến đấu đều có thể càn quét trong giây lát.
Đinh Tễ cũng lười chơi nữa, đứng phía sau nhìn cậu ta chơi.
Trò chơi là một thứ có thể giải tỏa áp lực, nhìn người khác chơi cũng vậy, đặc biệt là nhìn cao thủ đánh người.
Chơi hơn một tiếng, hai người mới cùng nhau kéo Hứa Thiên Bác ra khỏi khu trò chơi.
Khi quay lại ký túc, Đinh Tễ cảm thấy như mình chính là người đánh gục người khác suốt hơn tiếng rưỡi. Tắm rửa xong lên giường nằm, thoải mái hẳn ra.
Lâm Vô Ngung tắm xong, cậu thấy Lâm Vô Ngung gợi cảm hơn mấy ngày trước nhiều.
“Anh đẹp trai gì đó ơi.” Đinh Tễ nhìn anh, “Nháy mắt với tôi một cái nào.”
“Cậu uống bao nhiêu vậy?” Lâm Vô Ngung lau tóc, quay lại nhìn cậu.
“Cậu chính là vò rượu,” Đinh Tễ nói, “Tôi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu.”
“Đột nhiên buồn nôn vậy, cậu muốn làm gì?” Lâm Vô Ngung bật cười.
“Tới đây nào anh gì ơi,” Đinh Tễ dang tay ra, “Đừng lau tóc của anh nữa, lỡ như sau này trọc rồi, anh sẽ hối hận bây giờ quá mạnh tay.”
“Cút.” Lâm Vô Ngung ném khăn mặt, đi tới bên giường, nhìn thẳng cậu.
“Sao thế?” Đinh Tễ hỏi.
“Cảm thấy cậu khiến người ta phải cúi đầu,” Lâm Vô Ngung cúi người, dùng ngón tay bành mí mắt cậu ra, làm mắt cậu to hơn. “Ồ, mắt to thế nhỉ.”
Đinh Tễ không nhịn được bật cười: “Cậu có bệnh à?”
“Không có bệnh,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng có súng.”
Ưu điểm của người trẻ tuổi có lẽ chính là được ngày nào hay ngày đó. Trong nhà chưa có động thái gì, tâm trạng căng thẳng của bọn họ mấy ngày sau cũng dần khôi phục lại bình thường.
Lâm Vô Ngung cảm thấy bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, ngược lại còn làm giảm chất lượng cuộc sống hiện tại, vấn đề không giải quyết được thì cứ bỏ qua trước.
Suy nghĩ của Đinh Tễ rất đơn giản, chỉ cần
không nói với ông bà cậu, tất cả đều chẳng có vấn đề.
Nhưng mà một khi không chú ý, thời gian trôi qua càng nhanh.
Năm nay tết sớm, đêm ba mươi tết là đầu tháng hai. Cảm giác tâm tình vừa mới hồi phục được mấy ngày đã phải thi rồi, sau đó là được nghỉ.
Đinh Tễ không thể không bái phục Lâm Vô Ngung, gặp phải chuyện thế này mà không ảnh hưởng tới việc ôn thi, còn thi thoải mái giống như đã mua đáp án từ trước.
Nếu như so sánh, cậu vẫn không ổn, vốn đã không dễ dàng tập trung, cho dù có Lâm Vô Ngung theo sát bên cạnh, thỉnh thoảng cậu vẫn thất thần. Tuy rằng mấy môn thi lần này cậu thi vẫn ổn, nhưng không thể so sánh được với Lâm Vô Ngung.
Chẳng qua cậu đã không thể nghĩ nhiều. Vé về nhà đã mua, ngày đối mặt với bố mẹ cũng đã được định, không thể quay đầu, không thể trốn tránh.
Cậu bắt đầu bất an.
Trước kỳ nghỉ mấy ngày, mọi người trong ký túc xá đều hân hoan. Đi dọc theo hành lang gặp phải mười người thì bốn người rưỡi đang ngâm nga, ba người rưỡi thoải mái.
Hai người còn lại, thì đang âu lo.
Chính là Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ.
Lâm Vô Ngung nói với bố mẹ là sẽ về nhà ăn tết, không biết nói cụ thể thế nào, tóm lại làm cho bố mẹ anh hiểu nhầm anh sẽ về cùng Lâm Trạm, nhưng anh không chứng thực.
“Còn cần chú ý mấy chi tiết nhỏ nhặt vậy với bố mẹ cậu hả?” Đinh Tễ nói.
“Không thể có chút sơ hở,” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu có một chút khả năng thì phải làm cho không còn sai sót nào. Dù sao tôi cũng không nói sẽ dẫn Lâm Trạm về nhà. Thậm chí tôi cũng không nói đã tìm được Lâm Trạm, tất cả đều là do ông ấy tự suy ra, hiểu lầm rồi đừng trách tôi.”
“Khổ cho cậu quá.” Đinh Tễ nói.
“Không sao,” Lâm Vô Ngung nói, “Đây là kỹ năng sinh tồn cơ bản của tôi ở nhà. Khi ông ấy phát hiện ra tôi không dẫn theo Lâm Trạm về nhà mới bắt đầu khổ.”
“Nhớ giữ liên lạc đấy.” Đinh Tễ nói, “Có chuyện gì đều phải báo cáo, không có chuyện gì cũng phải báo cáo, tóm lại là lúc nào cũng phải nói.”
“Biết rồi.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Yên tâm đi.”
Có người ở bên ngoài gõ cửa.
Lâm Vô Ngung đứng dậy mở cửa. Lý Thụy Thần đứng ở bên ngoài.
“Có vào được không?” Lý Thụy Thần hỏi.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, tránh đường.
Lý Thụy Thần vào phòng, cầm hai cái ống giấy trên tay.
“Câu đối xuân hả?” Đinh Tễ hỏi.
“Ừ,” Lý Thụy Thần cười cười, “Trước đây đã viết xong rồi, bộ ống đặt mua hôm qua mới về.”
“Còn cần ống gì chứ.” Đinh Tễ đứng dậy, cầm lấy cái ống giấy màu đỏ, “Nghiêm túc thật đấy.”
“Tôi sợ bị đè hỏng.” Lý Thụy Thần đưa cái còn lại cho Lâm Vô Ngung, “Còn mỗi người một bức.”
“Cảm ơn nhé.” Lâm Vô Ngung cầm lấy ống giấy.
“Cảm ơn.” Đinh Tễ phát hiện trên ống giấy còn có dòng chữ nhỏ màu bạc.
Đinh Tễ vạn sự như ý.
Lúc nguy cấp thế này mà nhìn thấy lời chúc phúc, đột nhiên cậu lại thấy cảm động. Tất cả cảm giác không vui vẻ với Lý Thụy Thần trước đây, vì dòng chữ nhỏ này mà tan thành mây khói.
“Cảm ơn.” Cậu lại nhắc lại lần nữa.
“Sao cậu khách sáo thế nhỉ,” Lý Thụy Thần cười cười, “Bọn họ nhiều lắm cũng chỉ nói một câu cảm ơn, Hùng Đại còn chẳng nói gì.”
Đinh Tễ cười không nói gì.
Chuyện này cậu không hiểu được.
Chúng tôi cần điềm lành này.
Hứa Thiên Bác và hai người ngồi máy bay về nhà, mang theo một đống hàng tết.
“Nhà mày bảo mày mang đồ tết về à?” Lâm Vô Ngung giúp cậu ta kéo một vali, anh và Đinh Tễ chỉ mang theo quần áo và mấy quyển sách.
“Có một số thứ mà bên kia không mua được.” Hứa Thiên Bác nói.
Lâm Vô Ngung vừa muốn nói, điện thoại đã reo lên.
Anh và Đinh Tễ giật mình.
Khi cầm điện thoại nhìn thấy tên của Lâm Trạm, hai người mới đồng thời thở phào.
Đinh Tễ nhận lấy hành lý trong tay Lâm Vô Ngung để anh nghe máy.
“Tới sân bay chưa?” Lâm Trạm hỏi.
“Em tới rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Đang chuẩn bị gửi hành lý của bạn em.”
“Ừ.” Lâm Trạm hơi dừng lại, giống như đang quyết tâm, qua một lát mới nói, “Về nhà có chuyện gì thì… gọi cho anh, không sao cả.”
Lâm Vô Ngung biết Lâm Trạm có ý gì. Lâm Trạm là một người mẫn cảm. Hai ngày trước anh và Đinh Tễ có tới nhà Lâm Trạm để chào tạm biệt, thuận tiện thăm Làm Thế Nào.
Tuy rằng hai người đã cố gắng biểu hiện giống như trước đây, nhưng có lẽ Lâm Trạm vẫn cảm nhận được gì đó.
“Anh đừng lo lắng nhiều quá,” Lâm Vô Ngung nói, “Khi nào em quay lại, anh mời bọn em đi ăn ở nhà ăn trên núi kia là được.”
“Nhớ đấy,” Lâm Trạm nói, “Tới rồi nhớ gọi điện thoại… gửi tin nhắn cũng được.”
Lâm Vô Ngung đút điện thoại vào túi, hít vào một hơi, chậm rãi thở ra: “Đi thôi.”
Trên máy bay đều là những học sinh về nhà, ồn ào giống như đi tàu hoả.
Lâm Vô Ngung thỉnh thoảng lại nói mấy câu với Hứa Thiên Bác. Đinh Tễ cầm tay anh, vẫn gối đầu trên sao biển nhỏ ngủ. Kỳ thực cậu cũng không ngủ được, chỉ nhắm mắt lại để cho bản thân ổn định một chút.
Trong nhà không ai tới đón cậu, cô út muốn đi, nhưng Đinh Tễ không cho, chỉ nói Lưu Kim Bằng đã đón cậu rồi.
Như vậy cậu có thể ngồi xe về thành phố với Lâm Vô Ngung, sau đó lại chia nhau về nhà. Cho dù hành trình ngồi xe về nhà không tới một tiếng đồng hồ, cậu vẫn muống ngồi thêm với Lâm Vô Ngung một chút.
Xuống máy bay, bố của Hứa Thiên Bác đợi ở cửa, mọi người nhiệt tình chào hỏi sau đó tạm biệt.
Nhìn bố con Hứa Thiên Bác kéo một đống hành lý đi rồi, Đinh Tễ quay đầu nhìn Lưu Kim Bằng: “Xe đã tới chưa?”
“Cho mày một bất ngờ.” Lưu Kim Bằng đột nhiên giơ tay lên, lấy chìa khoá xe trong túi ra.
“Đậu,” Đinh Tễ giật lấy chìa khoá qua xem, “Mày lái xe tới hả? Mày thi lấy bằng rồi?”
“Ừ,” Lưu Kim Bằng đắc ý trả lời, vừa đi ra bên ngoài vừa nói, “Thi được hai tháng rồi, chỉ không nói với mày thôi. Chú họ tao có cái xe van cũ cho tao, hôm nay lái đi đón bọn mày. Điều kiện trên xe không phải quá tốt, nhưng mà dù sao cũng là xe của tao.”
“Giỏi lắm.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tất nhiên rồi.” Lưu Kim Bằng nhìn anh.
Kỳ thực tình trạng xe van vẫn ổn, chẳng qua chỉ hơi cũ thôi. Sửa sang sạch sẽ, bộ ghế ngồi đã đổi mới, còn xịt nước hoa.
Sau khi mấy người lên xe, Lưu Kim Bằng không khởi động xe luôn: “Chuyện mà mày nói với tao ấy, bây giờ đã thay đổi gì chưa?”
“Không có,” Đinh Tễ nói, “Vẫn không có thay đổi gì.”
“Bố mày không gài bẫy mày chứ?” Lưu Kim Bằng nói.
“Chắc là không, nếu mà có thì cô út sẽ nói với tao.” Đinh Tễ trả lời.
Lưu Kim Bằng quay đầu qua nhìn Lâm Vô Ngung: “Tôi với cậu add wechat đi, lát nữa hai người ai về nhà nấy. Không có chuyện gì thì thôi, nếu như thực sự có chuyện gì thì phải liên lạc với tôi.”
“Ok.” Lâm Vô Ngung gật đầu, cầm điện thoại thêm bạn bè wechat với Lưu Kim Bằng, “Cảm ơn nhé.”
“Không nói chuyện này nữa,” Lưu Kim Bằng nói, “Chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không thể không giúp. Cậu về nhà rồi thì gửi định vị cho tôi, tôi phải biết nhà cậu ở đâu.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đồng ý.
Lưu Kim Bằng khởi động xe, tiếng radio đột nhiên vang lên.
“Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng bạn…”
“Đậu!” Lưu Kim Bằng bị dọa nhảy dựng, đập vào phím tắt, “Chúc mừng cái đầu mày!”
“Phải chúc mừng chứ.” Đinh Tễ cười nói.
“Được rồi, chúc mừng hai đứa bắt tay đánh địch.” Lưu Kim Bằng nói, “Các cặp tình nhân khác có muốn chống đối lại sự phản ứng quyết liệt của gia đình còn không có cơ hội thế này đâu. Khi nào hai đứa mày già rồi còn có thể lôi ra chém gió, nhớ năm ấy, tình yêu oanh liệt cảm động trời đất…”