“Cháu chụp ảnh trước đã.” Đinh Tễ đứng bên cạnh bàn ăn, lấy điện thoại ra chụp.
“Có phải là cơm tất niên đâu,” Cô út nói, “Cũng phải chụp à?”
“Một bàn đồ ăn lớn thế này,” Đinh Tễ nói, “Đã lâu lắm rồi cháu chưa được ăn đồ ăn bà nội làm.”
“Cứ để anh ấy chụp đi ạ.” Bé Đậu Xanh ở bên cạnh, chống khuỷu tay lên bàn, ôm má nhìn cậu, “Những người trẻ tuổi như anh ấy bây giờ đều như vậy, ăn que kem thôi cũng phải chụp ảnh, còn phải viết cảm nghĩ cuộc đời, quê mùa chết đi được.”
“Anh cảnh cáo em nhé Đậu.” Đinh Tễ nhìn cô bé, “Bình thường em không chụp chắc?”
“Dù sao bây giờ em cũng không chụp.” Bé Đậu Xanh lắc đầu, “Có điều anh vẫn tốt hơn anh Bằng Bằng một chút.”
“Đừng có mà vậy chứ!” Lưu Kim Bằng gào lên trong phòng bếp, “Tại sao lại kéo anh vào, anh đang cách xa bàn ăn hai mét đấy!”
Mọi người trong phòng đều bật cười.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Đinh Tễ mở rượu mà bọn họ mua về, rót một vòng cho tất cả mọi người. Trước mặt bé Đậu Xanh cũng có một cốc, từ nhỏ cô nhóc đã thế rồi, khi nào nâng cốc thì dùng rượu, uống thì đổi thành nước ngọt.
Sau khi nâng cốc uống rượu, mọi người bắt đầu ăn cơm.
Tất cả đều không khác gì trước đây, xem ti vi, vừa ăn vừa chuyện trò, bà nội hỏi chuyện ở trường, bé Đậu Xanh cũng hóng theo.
Rất thoải mái.
Gần như chuyện mấy ngày hôm nay chưa từng xảy ra.
Nhưng Đinh Tễ vẫn có chút không tự nhiên, mặc dù cậu biết người thân và bạn bè đã cho mình sự bao dung và thấu hiểu lớn nhất, nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra rồi.
Trong lòng mỗi người đều dâng trào một cảm xúc khác biệt, nhưng đều có thể cho cậu phản ứng bình thường nhất.
Đinh Tễ không nói rõ được đây là cảm giác gì.
“Bà nội vừa mới nói gì với cậu thế?” Đinh Tễ quay đầu qua, nhỏ giọng hỏi Lâm Vô Ngung.
“Bảo tôi làm giúp bà một cái móc chìa khóa giống như ‘Sổ tay nuôi gà’.” Lâm Vô Ngung vừa gặm sườn vừa nhỏ giọng trả lời, “Khi nào tôi về làm rồi gửi chuyển phát nhanh cho bà.”
“Bà tôi theo trào lưu thế à?” Đinh Tễ cũng cúi đầu uống một ngụm canh.
Bình thường Lâm Vô Ngung ăn cơm ở nhà cậu, cậu sẽ không cần phải nói chuyện cẩn thận thế này, bây giờ lại luôn cảm thấy có chút áy náy, giống như chỉ nhìn Lâm Vô Ngung nhiều thêm một chút thôi sẽ có lỗi với người trong phòng này.
“Còn bảo tôi khắc chữ nữa.” Lâm Vô Ngung nói, “Cừu xinh đẹp.”
“Hả?” Đinh Tễ sửng sốt, qua mấy giây sau mới không nhịn được bật cười, “Bà thích Cừu xinh đẹp, hồi còn nhỏ, khi nào tôi xem bà cũng xem cùng.”
“Vậy thì khắc cho bà chữ Cừu xinh đẹp.” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Ừ.” Đinh Tễ trả lời.
Bữa cơm hôm nay bà nội làm có quy cách gần giống như bữa cơm tất niên. Cả đám người cộng thêm Lâm Vô Ngung cũng không thể ăn sạch bàn đồ ăn này.
Đinh Tễ ợ một tiếng: “Cháu ăn mệt quá rồi.”
“Tối nay ngủ sớm chút, từ lúc về nhà đến giờ không được nghỉ ngơi tử tế,” Bà nội nói, “Ngày mai là ba mươi rồi, chắc chắn lại thức trắng cả đêm, còn thức thêm đêm nào nữa sẽ không chịu được nữa mất.”
“Vâng ạ.” Đinh Tễ gật đầu.
“Hôm nay cháu không ở đây nữa,” Lưu Kim Bằng xoa bụng, “Cháu phải về nhà, bắt đầu từ đêm nay nhà chú họ cháu đã không ngủ rồi.”‘
“Lại đánh bài hả?” Bà nội hỏi.
“Vâng ạ,” Lưu Kim Bằng cười, “Cháu phải về ngay để thắng chút tiền.”
“Xem cháu nói này,” Bà nội bật cười, “Từ bé tới giờ chưa từng thấy cháu thắng được tiền nhưng vẫn rất lớn miệng, mau về nhà tặng tiền đi.”
“Bà, hôm nào rảnh cháu lại sang nữa,” Lưu Kim Bằng vung tay, “Cháu thắng tiền bà bà đừng có mà đánh cháu đấy.”
“Bà đợi.” Bà nội phẩy tay.
“Hôm nay tôi về khách sạn.” Lâm Vô Ngung dựa vào sô pha, nói nhỏ với Đinh Tễ, “Ở lại đây không ổn lắm, tối nay cậu nói chuyện với bà một lát.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, mắt vẫn nhìn màn hình ti vi, chỉ hơi liếc Lâm Vô Ngung.
Mọi người trong phòng nói chuyện thêm một lúc, Lưu Kim Bằng đứng dậy nói phải về.
Lâm Vô Ngung cũng đứng dậy theo cậu ta, hắng giọng: “Tôi với cậu… đi về cùng nhau đi.”
“Ngày mai tới nhé,” Bà nội không giữ anh lại như bình thường, “Đông người mới vui.”
“Vâng ạ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Đinh Tễ đứng lên tiễn anh và Lưu Kim Bằng. Cô út cũng đứng dậy theo, sau khi ra khỏi cửa mới hỏi: “Nhà cháu không có vấn đề gì chứ? Vụ ăn tết ở đây ấy.”
“Không sao đâu ạ.” Lâm Vô Ngung nói, “Nhà cháu đã….”
“Đã xử lý xong rồi.” Lưu Kim Bằng nói, “Cả người thoải mái, chỉ đợi ăn đợi uống thôi.”
“Cháu cái gì cũng biết,” Cô út cười, “Khi nào rảnh thì tới nhà tặng ít tiền cho bà.”
“Đương nhiên rồi.” Lưu Kim Bằng vỗ túi.
“Cô không xuống nữa, cô hơi lạnh,” Cô út nói, “Tiểu Tễ, cháu tiễn hai đứa nhé.”
“Vâng.” Đinh Tễ gật đầu.
Khi xuống tầng, Lưu Kim Bằng đi rất nhanh, vừa đi vừa vẫy tay về sau: “Đi trước đây, hai người nói chuyện thêm đi. Nếu xe nhà cô út không đủ chỗ thì gọi tao, tao đang luyện tay.”
“Bằng Bằng.” Đinh Tễ gọi cậu ta một tiếng.
“Đừng cảm ơn,” Lưu Kim Bằng quay đầu, “Cũng đừng nói cảm động, hai chúng ta chơi với nhau không phải giả dối, mày nói những thứ đó tao sẽ cảm thấy buồn nôn.”
“Cút đi.” Đinh Tễ nói.
“Ok.” Lưu Kim Bằng khoác chiếc áo da lớn của cậu ta, chạy mất không còn bóng dáng.
“Cậu cũng không cần phải tiễn nữa đâu.” Lâm Vô Ngung ôm Đinh Tễ, quay đầu nhìn cầu thang, sau khi chắc chắn không có ai anh mới hôn mạnh một cái lên môi cậu, “Lạnh lắm, về nhà với ông bà đi.”
“Cho bọn họ chút thời gian,” Đinh Tễ liếm môi, “Chắc cô út còn phải nói với ông bà nội, tổng kết lại, qua mười hai mươi phút nữa tôi mới lên.”
“Lúc ăn cơm tôi căng thẳng lắm.” Lâm Vô Ngung thở dài, “Chưa bao giờ căng thẳng tới vậy.”
“Tôi cũng chẳng khác gì,” Đinh Tễ nói, “Tôi không biết bọn họ đã chấp nhận hay là đang cắn răng chịu, tôi không dám nhìn cậu lấy một cái.”
“Mau lên.” Lâm Vô Ngung lắc vai cậu.
“Cái gì?” Đinh Tễ nói.
“Nhìn tôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Cả bữa cơm không nhìn, bây giờ phải bù lại.”
Đinh Tễ bật cười, quay đầu nhìn chằm chằm anh.
Sau khi nhìn một phút cậu mới thở dài: “Cậu thực sự gầy rồi, mấy ngày nay cậu không ăn uống tử tế à?”
“Cũng không phải.” Lâm Vô Ngung nói, “Trong lòng có chuyện đương nhiên sẽ gầy. Tôi có ăn ít đi miếng nào đâu, trừ lúc tới nhà cậu, thời gian khác tôi đều ở trong khách sạn ăn, một ngày ăn mấy bữa, cô dọn vệ sinh còn hỏi có phải tôi đang âm thầm điều tra về đồ ăn của khách sạn không.”
“Đậu,” Đinh Tễ nói, “Tôi lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng mà không thể khiến cậu ăn ít một miếng cơm hả?”
“Quan trọng là tôi sợ nếu như thực sự phải cướp người, phải ăn no thì mới có sức.” Lâm Vô Ngung nói.
“Định cướp kiểu gì?” Đinh Tễ nói.
“Lưu Kim Bằng đạp cửa, xông vào chặn người, tôi khiêng cậu lên bỏ chạy.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu ta chặn phía sau.”
Đinh Tễ cười suýt sặc: “Cảm động quá, nhưng mà nhiệm vụ của Lưu Kim Bằng có hơi phức tạp, không biết có làm được hay không.”
“Vậy sao.” Lâm Vô Ngung cười cười, “Nhưng mà nói là nói vậy, khi mẹ cậu mở cửa ra, tôi đã luống cuống không biết làm thế nào. Tôi thấy có lẽ cũng không cần phải cướp, tự cậu ra ngoài cũng được.”
“Có bà nội mà,” Đinh Tễ suy nghĩ, “Tôi cảm thấy hình như bà nội cũng không nhịn nổi bố mẹ tôi nữa.”
“Ngày mai bố mẹ cậu đều qua hả,” Lâm Vô Ngung nói, “Không biết tình cảnh sẽ thế nào đây.”
“Bà nội nổi cáu rồi,” Đinh Tễ nói, “Hai người họ sẽ không nói thêm gì đâu. Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện lại với bố mẹ tôi, cho bố tôi chút thể diện, có lẽ có thể khiến cho ông ấy thoải mái hơn.”
“Ừ.” Ngón tay Lâm Vô Ngung chạm lên má Đinh Tễ sau đó kéo lên trên.
“Cậu gọi xe đi.” Đinh Tễ nhìn điện thoại, “Khi nào xe đến thì tôi lên là vừa.”
Không ngờ rằng hai mươi chín vẫn có thể gọi xe nhanh vậy, chưa tới hai phút lái xe đã nhận rồi, chưa tới mười phút xe đã dừng ở đầu đường.
Đinh Tễ nhíu mày: “Đậu, chuyện này coi như là may mắn hay không may mắn đây?”
“Thảm quá,” Lâm Vô Ngung cười nói, “Hay là tôi hủy rồi đặt lại.”
“Đủ rồi đấy.” Đinh Tễ ôm anh, “Về đi, ngày mai sang sớm chút, khi nào dậy tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
“Được.” Lâm Vô Ngung lại nhéo hông cậu.
Khi đóng cửa xe lại, Lâm Vô Ngung vẫy tay với Đinh Tễ đứng bên ngoài: “Lên trên đi.”
Đinh Tễ vô cùng lạnh lùng quả quyết xoay người, đi thẳng vào dãy nhà mà không quay đầu lại.
Lâm Vô Ngung cười, báo địa chỉ cho lái xe, dựa vào ghế, nhắm mắt lại khẽ thở dài một hơi.
Khách sạn cách nhà của bố mẹ Đinh Tễ chưa tới ba phút chạy bộ. Khi anh xuống xe còn liếc nhìn về phía khu nhà, cảm thấy giống như đang nằm mơ, buổi chiều vừa ầm ĩ một trận, buổi tối lại quay về đây.
Quay lại phòng ngủ, Lâm Vô Ngung gọi một phần đồ ăn khuya, lỡ như buổi tối có bị đói tỉnh cũng có cái để ăn.
Tắm xong, anh cầm điện thoại lên xem.
Có mấy tin nhắn.
Của thầy Lâm, Trần Mang, còn có cả Hứa Thiên Bác.
Lâm Vô Ngung mở tin của Hứa Thiên Bác ra trước. Từ sau khi anh nói với cậu ta là muốn cướp người, anh chưa gửi tin nhắn báo lại với cậu ta.
Có lẽ Hứa Thiên Bác không đợi tiếp được nữa.
– Mày xông vào nhà dân nên bị bắt rồi hả? Có cần nộp tiền bảo lãnh không? Còn ai biết mật mã thẻ của mày không?
Lâm Vô Ngung nhìn thấy tin nhắn này lập tức vui lên, cười ngặt nghẽo.
– Không sao, đã cứu được ra rồi. Bà nội cậu ấy đích thân đi cứu, không tới lượt tao biểu diễn.
– Bà cậu ấy cũng biết rồi?
– Ừ.
– Có chịu được không?
– Bây giờ nhìn vẫn ôn, không thể hiện chút cảm xúc nào, buổi tối Đinh Tễ sẽ nói chuyện với bà sau.
– Được rồi, tuy rằng vẫn để ông bà biết được nhưng cũng coi như là vượt qua rồi. Chuyện đó sớm muộn gì cũng phải nói, chẳng qua thời điểm này làm người ta đau đầu.
– Hôm nào rảnh
tụ tập cái nhỉ.
– Mày xem nhóm lớp đi học thần, Trần Mang đang kêu gọi cả ngày rồi.
Lâm Vô Ngung chuyển sang nhóm lớp, vừa ấn vào đã thấy bọn Trần Mang đang spam.
– Tìm kiếm học thần bị mất liên lạc, người cung cấp tin tức được thưởng 1 nguyên.
– Tìm kiếm học thần bị mất liên lạc, người cung cấp tin tức được thưởng 1 nguyên.
– Tìm kiếm học thần bị mất liên lạc, người cung cấp tin tức được thưởng 1 nguyên.
Lâm Vô Ngung cười, gửi một tin vào trong nhóm lớp.
– Đưa tao tiền.
Trần Mang lập tức gửi lì xì.
Lâm Vô Ngung còn chưa kịp ấn vào, lì xì đã bị cướp sạch.
Trần Mang gửi một icon ôm mặt.
– Bọn mày quyết định thời gian rồi báo cho tao là được.
Kế hoạch của mọi người là tới nhà thầy Lâm trước, sau đó ra ngoài ăn uống chè chén.
Trước đây Lâm Vô Ngung không mấy hứng thú với hoạt động tập thể, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút chờ mong.
Có nhà hay không có nhà, anh vẫn cảm thấy như vậy, không có gì khác biệt.
Nhưng kỳ thực vẫn có điểm khác.
Khả năng ít ỏi chỉ là chút cảm xúc trong lòng.
Ít nhiều gì thì anh vẫn cảm thấy mất mát.
Anh không biết khi Lâm Trạm bỏ nhà ra đi có chút cảm giác giống anh bây giờ hay không… có lẽ là có, dù sao đến bây giờ sự sỡ hãi của Lâm Trạm vẫn chưa tiêu tan.
Lâm Vô Ngung gối đầu lên cánh tay, nhìn trần nhà.
Hơn hai mươi mấy năm nay, bố mẹ anh dùng hết sức để sống, dùng hết sức để yêu, dùng hết sức để hận, còn dùng hết sức để thờ ơ, cũng coi như là một loại cực hạn rồi.
Anh cầm điện thoại lên, nhìn số của Lâm Trạm trong danh bạ. Anh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không gọi, chỉ gửi một tin nhắn.
– Ngày mai em tới nhà bà nội Đinh Tễ đón Tết.
Mấy phút sau, tin nhắn trả lời của Lâm Trạm mới tới.
– Thuận lợi cả chứ?
– Thuận lợi lắm, năm nay anh đón Tết thế nào?
– Đón tết với chó.
Lâm Vô Ngung cảm thấy câu hỏi của mình có hơi ngu ngốc, với tính cách của Lâm Trạm, có lẽ sẽ không đón Tết với ai cả.
Anh còn chưa trả lời, Lâm Trạm lại gửi mấy tấm ảnh của Làm Thế Nào.
Làm Thế Nào mặc bộ áo nhỏ màu đỏ thêu kim tuyến còn có cả cổ áo với đeo một đôi giày nhỏ màu đỏ.
– Đáng yêu quá.
– Đặt theo dáng người đấy.
– Hơi lãng phí nhỉ?
– Không lãng phí, không nói tới việc không mặc gì ra ngoài đi ị sẽ bị lạnh cóng, anh còn phải bế ra ngoài, rất phiền.
“Còn có thể đặt làm quần áo cho chó à?” Bà nội ghé sát vào màn hình điện thoại của Đinh Tễ, “Tinh xảo quá, chất vải rất đẹp.”
“Khi còn nhỏ cháu cũng có một bộ gần giống thế này bà nhỉ?” Đinh Tễ hỏi.
“Có hai bộ, một bộ áo bông, một bộ áo gi lê,” Bà nội nói, “Mặc vào giống như con trai nhà địa chủ, quê mùa không ai dám nhìn.”
Đinh Tễ dựa vào bà nội, cười vui vẻ, ngẫm nghĩ lại cảm khái: “Bây giờ bà cũng không làm được quần áo nữa rồi.”
“Làm đơn giản thì vẫn được,” Bà nội nói, “Tháng trước bà còn may cho ông cái quần cộc.”
“Màu đỏ.” Ông nội nói, “Mặc thoải mái hơn mua ở chợ.”
“Cháu cũng muốn.”
“Quần cộc to, cháu muốn cái gì.” Bà nội nói, “Ông già mới mặc cái đó, cháu mặc nó vào không mặc được quần dài nữa.”
“Vậy cháu muốn kiểu khác.” Đinh Tễ nói.
“Được được, cháu có muốn trăng hay sao bà cũng bê chậu nước cho cháu được,” Bà nội nói, “Muốn gì cũng được, cũng không phải là làm chuyện gì xấu cả, con người sống là phải vui vẻ thoải mái.”
Đinh Tễ cười ha ha.
Khi còn nhỏ cậu hay đòi hỏi với ông bà, muốn cái này cái kia, bà cậu thường xuyên nói chuyện bê chậu nước hứng mặt trăng này.
Bây giờ nghe thấy những lời này, trừ bỏ những hồi ức thơ ấu trong lòng, cậu lại cảm thấy có chút xót xa không thể nói rõ.
Cậu nhéo nhéo mũi mình.
Bà nội thực sự là nói được làm được.
Muốn gì cũng được.
Muốn thế nào cũng được.
Chỉ cần cháu vui vẻ.
Cậu quay đầu qua, áp mắt mình lên vai bà nội.
“Lại khóc rồi.” Bà nội nói.
“Bà chỉ biết chọc vào điểm khóc của nó.” Ông nội vừa uống trà vừa nói.
“Tôi làm thế nào được,” Bà nội cười nói, “Cả người cháu của ông đều là điểm khóc, chỉ tùy tiện chọc một cái thôi là khóc.”
“Cháu xin lỗi.” Đinh Tễ nói nhỏ, “Xin lỗi.”
“Đừng có nói xin lỗi nữa,” Bà nội vỗ tay cậu, “Trên thế giới này lấy đâu ra nhiều lời xin lỗi đến thế, chuyện này cũng xin lỗi, chuyện kia cũng xin lỗi. Không phải chỉ muốn sống là chính mình thôi sao, có gì phải xin lỗi đâu, chẳng ai có quyền nhận câu xin lỗi này của cháu cả.”
“Đây chính là lí lẽ.” Ông nội tiếp tục uống trà.
“Ông bà nội thế nào cũng được,” Bà nội nói. “Nuôi cháu lớn bằng từng này, ông bà chưa từng nghĩ cháu sẽ trở thành người thế nào, dù sao cháu là người thế nào thì cũng là cháu của ông bà, bà cũng có tuổi rồi, không có gì là nghĩ không thông cả.”
“Sắp thành tiên rồi,” Ông nội nói, “Tiểu Tễ cháu nhìn xem…”
“Dạ?” Đinh Tễ quay đầu nhìn ông.
Ông nội vừa đổ nước vừa mới sôi vào trong ấm, vừa thổi hơi nóng bốc lên: “Có nhìn thấy gì không?”
“Nhìn thấy gì ạ?” Đinh Tễ lau mắt.
“Tiên khí.” Ông nội nói, “Tiên khí của bà nội cháu.”
“Sao tôi nghe giống như đang mắng người ấy nhỉ!” Bà nội nói.
Đinh Tễ cười sặc, ngã xuống sô pha: “Cháu đã lớn thế này rồi! Ông có thể dùng cách thức của người trưởng thành để trêu cháu được không ạ, bé Đậu Xanh thấy ông thế này cũng phải thở dài.”
“Cháu lớn được bao nhiêu.” Ông nội nói, “Nhỏ hơn ông tận mấy chục tuổi, cả đời này cháu cũng chẳng đuổi kịp.”
Đinh Tễ nói chuyện với ông bà nội tới mười một giờ hơn, bị ông bà đuổi đi ngủ.
Khi cậu tắm xong đi ra, ông bà nội đã về phòng rồi, cậu đi loanh quanh trong phòng khách hai vòng, quay lại phòng của mình.
Bà nội đã dọn dẹp qua phòng, rất sạch sẽ, ga giường lúc trước đã được thay mới, còn có một chiếc đèn đọc sách ở đầu giường.
Đinh Tễ ngồi bên giường một lúc, đi ra ban công.
Phát hiện ra bên ngoài có tuyết rơi rồi.
Cậu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lâm Vô Ngung.
– Tuyết rơi rồi.
Cùng lúc tin nhắn này được gửi đi, Lâm Vô Ngung cũng gửi một tin nhắn tới.
– Gà con, gà con mau nhìn xem, tuyết rơi rồi.
Đinh Tễ nhìn chằm chằm hai chữ kia, cảm thấy nếu như so sánh, bản thân giống như một tên cặn bã lạnh lùng vô tình.
Vì thế cậu thu hồi tin nhắn ban nãy, gửi lại lần nữa.
– Anh Vô Ngung, tuyết rơi rồi.
Lâm Vô Ngung gọi ngay điện thoại tới, Đinh Tễ vừa ấn nghe đã nghe thấy tiếng cười của anh.
“Cười cái mông ấy,” Đinh Tễ nói, “Cậu ngứa thịt à.”
“Vậy cậu còn phối hợp làm gì,” Lâm Vô Ngung cười nói, “Tôi không thể vui vẻ một chút được hả.”
“Chưa ngủ à?” Đinh Tễ nói.
“Đang chuẩn bị ngủ đây, tới kéo rèm cửa thì nhìn thấy tuyết rơi.” Lâm Vô Ngung nói, “Gọi ngay cậu ra xem.”
“Năm nào chẳng có tuyết,” Đinh Tễ nói, “Mùa đông trước đây cậu không ra khỏi nhà à?”
Lâm Vô Ngung bật cười, giọng nói rất nhẹ: “Đây là một điểm ghi nhớ.”
“Cái gì?” Đinh Tễ hỏi.
“Khi đọc sách tôi sẽ tìm ra điểm như vậy.” Lâm Vô Ngung nói, “Ảnh ngược của tập mở chính là mở…”
“Cái gì?” Đinh Tễ sửng sốt.
“Áo của bạn ngồi bàn trước có màu xanh.” Lâm Vô Ngung nói.
“Hả?” Lúc này Đinh Tễ mới phản ứng lại, “Ồ.”
“Mùa đông năm ấy tuyết rơi đêm hai chín.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi nói qua điện thoại với cậu.”
“Hả?” Đinh Tễ có chút mơ hồ.
“Tôi yêu cậu.” Lâm Vô Ngung nói.