Lâm Vô Ngung không nhận thấy họp lớp có nguy hiểm hay không, nhưng Đinh Tễ ghen lên thì đúng thật là nguy hiểm.
Toàn bộ bữa cơm Lâm Vô Ngung đều có thể nhận được ánh mắt như đao và nội tâm “chậc chậc chậc” như trống vang động trời của Đinh Tễ.
Ăn cơm xong, mấy người bọn họ đi tới khu trò chơi. Lưu Kim Bằng cảm thấy trước khi bắt đầu chăm chỉ đi làm thì bản thân cũng coi như là bá chủ trò chơi xung quanh con phố này, nên hẹn pk với Hứa Thiên Bác.
“Mấy học bá như các cậu đừng nói chơi game với những đứa lăn lộn đầu đường cuối phố như tôi,” Cậu ta ngồi xuống chiếc máy tính trước mặt Hứa Thiên Bác một cách đầy phong độ, ló đầu ra nhìn Hứa Thiên Bác, “Tôi trốn học là để chơi cái này.”
“Chọn nhân vật mau lên.” Hứa Thiên Bác nói.
Lưu Kim Bằng nhìn Hứa Thiên Bác hai mắt đột nhiên phát sáng mà ngẩn người, quay đầu nhìn Đinh Tễ dựa ở bên cạnh: “Cậu ta giỏi lắm hả?”
“Nếu như mày cược tiền, mày sẽ thua luôn cả quần lót.” Đinh Tễ trả lời lạnh lùng.
“Tôi không cần quần lót.” Hứa Thiên Bác cười nói.
Lưu Kim Bằng nhíu mày, dường như đang phán đoán thật hay giả, sau đó vừa hít sâu vừa vẫy tay: “Tới đi, quần lót của tôi hơn một trăm một cái liền!”
“Cậu muốn chơi trò gì?” Lâm Vô Ngung hỏi Đinh Tễ.
“Không chơi.” Đinh Tễ trả lời lạnh lùng.
“Chỉ xem bọn họ chơi thôi hả?” Lâm Vô Ngung lại hỏi.
“Có gì hay chứ.” Đinh Tễ tiếp tục trả lời lạnh lùng.
Lâm Vô Ngung bật cười: “Ban nãy tôi đã từ chối rồi mà?”
“Một phút trước tôi bất chợt nhớ ra,” Đinh Tễ quay đầy qua, “Nghe ý của cô ấy, có phải trường cô ấy rất gần trường của chúng ta không?”
“Thành phố lớn như vậy, phải thế nào mới gọi là gần.” Lâm Vô Ngung nói.
“Hôm cậu tinh tướng ở trên sân thượng cô ấy có mặt không?” Đinh Tễ nói, “Hay là không nghe được? Chuyện lớn như vậy ngay cả bạn tôi cũng biết, cô ấy lại không biết à?”
“Chắc chắn là biết,” Lâm Vô Ngung nói, “Cho nên có lẽ cô ấy thực sự…không có ý kia.”
“Tốt nhất cậu đừng để cô ấy suy nghĩ nhiều,” Đinh Tễ nói, “Tôi đã từng tiếp xúc qua mấy cô gái, cậu chỉ nghĩ mỗi bé Đậu Xanh thử xem, cậu phải biết con gái lợi hại thế nào rồi chứ.”
Lâm Vô Ngung bật cười: “Được, vậy cô ấy có một đống suy nghĩ với tôi, có lẽ là vì tôi quá có sức hấp dẫn…”
“Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ nhìn anh.
“Nhanh lên, cậu cho tôi một đáp án tiêu chuẩn đi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Đáp án tiêu chuẩn cái con khỉ, tôi lấy đâu ra đáp án tiêu chuẩn. Tôi cũng không giống như cậu, suốt ngày có con gái theo đuổi,” Đinh Tễ suy nghĩ, “Cậu nói xem tại sao tôi lại không có nhiều người theo đuổi như vậy?”
“Cậu nhìn thái độ khi họp lớp của cậu xem.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu thử tưởng tượng lại bình thường… hay là sau này cậu mang theo một cái gương bên người, khi gặp bạn nữ nào cậu tự xem cái khuôn mặt ngựa… có suy nghĩ gì với cậu cũng phải nghẹn lại.”
“Mặt cậu mới là mặt ngựa!” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung bật cười, nghiêng đầu cười ra tiếng.
“Thôi bỏ đi,” Đinh Tễ xua tay, “Ngựa thì ngựa, hỏi nữa cậu lại nói tôi mặt gà, cũng không đẹp hơn là bao.”
“Mặt cậu đẹp hơn mặt gà nhiều.” Lâm Vô Ngung nói.
“…Không nói chuyện mặt nữa được không?” Đinh Tễ nói.
“Được, cậu nói là được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Đây là chuyện tôi có thể nói là được hay không được sao?” Đinh Tễ nói, “Trọng tâm là gì?”
“Trọng tâm là cậu ghen rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Nói cái khác đi.” Đinh Tễ thở dài.
“Bằng Bằng thua rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Đậu!” Lưu Kim Bằng bám vào máy tính, nhìn Hứa Thiên Bác ở phía đối diện, “Cậu đánh chiêu đó kiểu gì vậy?”
“Tiếp tục,” Hứa Thiên Bác không thèm nhìn cậu ta, nhìn chằm chằm màn hình, “Cậu chơi rất tốt.”
“Cậu mắng ai đấy?” Lưu Kim Bằng nói.
Đinh Tễ vui vẻ cười ha ha.
“Không phải chứ,” Lưu Kim Bằng nhìn cậu, “Hai người có thể đi sang bên khác chơi được không? Cắm cọc ở đây làm cái gì?”
“Đi.” Đinh Tễ vừa cười vừa vẫy tay với Lâm Vô Ngung.
“Đi đâu?” Lâm Vô Ngung theo sau cậu.
“Gắp thú bông.” Đinh Tễ nói, “Tôi nhìn xem có sao biển nhỏ không.”
“Cậu muốn gắp sao biển nhỏ?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Xem có hay không.” Đinh Tễ nói, “Chúng ta làm đồ đôi.”
“Đi mua luôn một con không được hả?” Lâm Vô Ngung nói.
“Gắp một con vui hơn nhiều!” Đinh Tễ nhìn anh, “Năm mới mà anh.”
“Được rồi.” Lâm Vô Ngung gật đầu, năm mới thì chơi cái gì ngu ngốc đi.
Một loạt máy ghắp thú bông, phong phú đủ loại, ăn uống chơi bời không thiếu thứ gì. Sao biển nhỏ cũng có, nhưng bé hơn cái của Lâm Vô Ngung, bên trên còn có một cái đuôi, trên cái đuôi gắn một ngôi sao biển nhỏ hơn nữa.
“Cái này đáng yêu quá…” Lâm Vô Ngung đứng trước cái máy, “Cũng may là chúng ta có mục tiêu rõ ràng, cũng không bị mắc chứng khó lựa chọn.”
“Không sao, chứng khó lựa chọn đặt vào trường hợp này cũng chẳng khó nổi.” Đinh Tễ nói, “Đây không phải vấn đề lựa chọn cái nào, mà là vấn đề có thể gắp được ra hay không.”
“Cậu có thể gắp được ra không?” Lâm Vô Ngung lấy tiền ra, đặt vào trong tay, “Nếu không đủ tiền thì tôi đi đổi thêm.”
“Bây giờ đông người, có lẽ rất dễ gắp.” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Cậu nhìn giúp tôi xem cái máy nào có người gắp bảy tám lần đều không gắp được, có thể đứng đợi ở đó, người ta đi rồi mình vào luôn.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Có ba máy có sao biển nhỏ, trước máy nào cũng có người.
“Chính là nó.” Đinh Tễ nhảy qua.
“Trong lúc đợi ở đây,” Lâm Vô Ngung nói, “Đi lên cửa hàng đồ lưu niệm ở phía trên có thể mua được một trăm cái.”
Đinh Tễ nhìn anh.
“Tôi biết rồi, biết rồi.” Lâm Vô Ngung cười, “Năm mới mà.”
Đinh Tễ nhét tiền vào, nắm lấy cần điều khiển di chuyển về phía sao biển nhỏ.
“Có thể móc vào cái đuôi của nó.” Lâm Vô Ngung dán lên cửa kính chỉ vào bên trong, “Móc cái đuôi.”
Đinh Tễ nhìn anh, dáng vẻ hiện tại của Lâm Vô Ngung cách xa mười vạn bảy nghìn dặm so với hình tượng học thần đẹp trai chững chạc ngày thường. Giống như một thằng ngốc chưa bao giờ được nhìn thấy thứ này.
Rất hấp dẫn.
“Cái đuôi.” Lâm Vô ngung cường điệu.
Đinh Tễ mặc kệ anh, di chuyển kẹp về phía một ngôi sao biển nhỏ sắp rơi xuống ở tầng hai.
Sau biển nhỏ bị kẹp lấy, lắc lư mấy cái về phía cửa ra nhưng lại rơi xuống.
Lâm Vô Ngung chậc một tiếng.
“Lần nữa.” Đinh Tễ nhét tiền.
“Cái đuôi.” Ngón tay Lâm Vô Ngung khẽ gõ lên kính thủy tinh, “Móc cái đuôi.”
Đinh Tễ vẫn không nghe lời anh, di chuyển kẹp về một ngôi sao biển nhỏ, cảm giác ở góc độ này có thể gắp được lên.
Nhưng vẫn thất bại.
“Đi ra.” Lâm Vô Ngung đẩy cậu ra, nhét tiền ào ào vào trong máy.
“Cậu nhất định muốn móc vào cái đuôi hả?” Đinh Tễ đứng bên cạnh cười hỏi.
“Ám ảnh cưỡng chế,” Lâm Vô ngung từ từ điều khiển kẹp gắp, “Cậu không cảm thấy nó cong cái đuôi lên nhìn vô cùng khó chịu sao?”
“Xuống!” Đinh Tễ nói.
Kẹp di chuyển xuống.
“Móc vào, móc vào, móc vào, móc móc móc…” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào bên trong.
Tiếp theo cái kẹp chạm vào người sao biển nhỏ, sau đó, thực sự móc được vào cái đuôi sao biển.
“Đậu.” Đinh Tễ nói.
“Ha ha.” Lâm Vô Ngung cười.
Đinh Tễ nhìn anh: “Cậu giống như trẻ con tới tuổi nhập học ấy.”
Khi sao biển nhỏ rơi xuống cửa ra, Lâm Vô Ngung quay đầu qua nhìn cậu, “Ha, Ha, Ha, Ha lấy nhanh đi!”
Đinh Tễ cúi người lấy sao biển nhỏ ra, bóp bóp: “Cảm giác được đấy, nhưng mà không dày như của cậu.”
“Mở ra cho thêm ít bông là được.” Lâm Vô Ngung nói.
“Nói như kiểu cậu có thể thêu thùa may vá ấy.” Đinh Tễ nói.
“Có thể thử.” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra, “Chỉ không biết khâu thế nào mới không nhìn thấy đường chỉ…”
“Không được, không được.” Đinh Tễ ấn tay anh lại, “Cậu đừng ham học như vậy, tôi xin cậu đấy, độ dày này rất thích hợp.”
“Cậu thích không?” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Thích.” Đinh Tễ gật đầu.
Gắp được một sao biển nhỏ rồi hai người họ không tiếp tục nữa. Đinh Tễ không hứng thú gì với những con gấu bông này, chỉ muốn gắp sao biển nhỏ chơi chơi thôi. Nhưng mà Lâm Vô Ngung lại rất hào hứng.
Đặc biệt khi nhìn thấy hai máy gắp đồ ăn vặt.
Thậm chí anh còn lấy kính ra đeo, cẩn thận phân biệt các loại đồ ăn vặt trong máy.
“Tôi mua cho cậu.” Đinh Tễ cảm thấy có chút buồn cười.
Lâm Vô Ngung lại nhìn cậu: “Được thôi, tôi bỗng nhiên rất muốn ăn xúc xích, ở trong đây cũng không có.”
“Cậu có dám ăn xúc xích từ đây lăn ra không?” Đinh Tễ kéo cánh tay anh, “Đi, tôi mời cậu ăn xúc xích, uống trà sữa.”
“Có tiền mừng tuổi chống lưng nên mạnh miệng nhỉ.” Lâm Vô Ngung nói.
“Đương nhiên.” Đinh Tễ nói, “Dù sao tôi cũng không phải trả tiền vội, phải quỵt nợ cả đời.”
Khi cầm xúc xích và trà sữa quay lại khu trò chơi, Lưu Kim Bằng vẫn còn đang chơi với Hứa Thiên Bác. Nhưng mà vẻ mặt tràn đầy tự tin đã biến mất, trở thành đủ loại mờ mịt.
“Cậu đánh kiểu gì vậy?” Lưu Kim Bằng hỏi.
Hứa Thiên Bác cách cậu ta cả cái màn hình, còn nghe không được chứ đừng nói là trả lời.
Nhìn qua thì cũng không cần phải trả lời.
“Đậu? Làm sao mà cậu đánh được?” Cậu ta lại hỏi.
Đinh Tễ thở dài.
“Đậu má?” Vẻ mặt Lưu Kim Bằng mờ mịt, “Tôi lại chết rồi sao?”
“Cậu còn mạng không?” Hứa Thiên Bác ở bên kia hỏi.
“Hết rồi, hết sạch rồi.” Lưu Kim Bằng nói, “Cậu thi đại học có được cộng điểm chơi game không?”
Mọi người đều cười, Đinh Tễ vỗ vai cậu ta tỏ vẻ an ủi.
“Ai thắng nhiều người đó mời cơm tối nhé.” Lưu Kim Bằng ló đầu ra nhìn Hứa Thiên Bác.
“Ok.” Hứa Thiên Bác gật đầu, “Cậu thắng được mấy lần?”
“Cậu mắng ai đấy?” Lưu Kim Bằng nói, “Tôi chưa thắng một lần nào, sao nào? Cậu nói gì cơ? Tôi kiêu ngạo hả?”
Hứa Thiên Bác bật cười: “Đi thôi, tôi mời.”
Tất cả các kỳ nghỉ, trừ nghỉ hè, đều có thể khiến người ta cảm thấy thời gian qua nhanh.
Trong khoảng thời gian nghỉ đông ít ỏi. Trừ việc đi thăm họ hàng rồi đi chơi khắp nơi, còn phải giành thời gian để làm bài
tập. Quả thực chưa cảm nhận được kỳ nghỉ, kỳ nghỉ đã kết thúc rồi.
Bà nội sai cô út đi mua vé máy bay, cũng mua luôn cho cả Lâm Vô Ngung.
Lâm Vô Ngung ngồi trong phòng ngủ Đinh Tễ, hơi do dự: “Thật sự không cần đưa tiền hả?”
“Cậu muốn nghe mắng không?” Đinh Tễ nói.
“Nhưng mà…” Lâm Vô Ngung suy nghĩ, “Cậu không trả tiền cũng hơi quá rồi, cậu không phải là anh ruột của bé Đậu Xanh, tại sao cô út lại phải mua vé máy bay cho cậu, còn thêm cả tôi nữa.”
“Nếu như cậu là bạn bình thường của tôi,” Đinh Tễ nói, “Chắc chắn sẽ bắt cậu đưa tiền, bây giờ cậu đã là…”
Lâm Vô Ngung đợi cậu nói xong, nhưng Đinh Tễ không nói gì thêm nữa, cúi đầu thu dọn hành lý.
“Là cái gì?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Là vợ tôi.” Đinh Tễ nói.
“Ồ.” Lâm Vô Ngung bật cười.
“Buồn cười lắm sao?” Đinh Tễ liếc mắt nhìn anh.
“Ừ, đây là nụ cười hạnh phúc của tôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Cuối cùng tôi cũng được gả đi rồi.”
“Cút!” Đinh Tễ nói.
Khi xuất phát, Đinh Tễ không nhờ chú đưa đi. Từ sau khi Lưu Kim Bằng có xe, câu nói nhiều nhất mỗi lần gặp mặt chính là “dùng xe thì gọi tao”, Đinh Tễ còn đề nghị cậu ta đi lái xe thuê.
“Đã lấy hết những đồ mang tặng bạn cùng phòng chưa?” Bà nội hỏi.
“Mang rồi ạ, cô út nhét cho cháu hai túi to.” Đinh Tễ nói, “Một túi để cháu ăn, một túi cho bạn.”
“Đúng, đừng làm sai.” Bà nội nói, “Trong cái gói của cháu có tương thịt bò mà bà làm, chỉ làm hai lọ thôi, cho người khác rồi sẽ không còn để ăn nữa.”
Đinh Tễ cười cười gật đầu: “Cháu biết rồi.”
“Mấy ngày nay bố cháu có tìm cháu không?” Ông nội kéo cậu sang một bên hỏi.
“Không ạ.” Đinh Tễ nói.
“…Vậy thì thôi, cháu cũng giả ngu đi.” Ông nội nói, “Không tìm cháu cũng tốt, sau này nó có muốn nói gì cũng không có lập trường, không thể quản gì cả.”
“Có lẽ là ông ấy không muốn quan tâm.” Đinh Tễ cười.
“Vậy càng tốt.” Ông nội nói, “Mau tới ôm bà đi, nước mắt của bà sắp rơi xuống rồi kìa.”
Đinh Tễ lần lượt ôm lấy bà nội, cô út và bé Đậu Xanh: “Cháu đi đây ạ.”
Chuyến này đi, đặc biệt luyến tiếc.
Có lẽ là trải qua chuyện từ trước tới giờ chưa từng trải qua, năm nay mọi người đón tết với trăm mối cảm xúc, nếu như đã vượt qua được, càng cảm thấy luyến tiếc.
Cảm giác luyến tiếc này dần dần tiêu tán khi quay lại trường học.
Vườn trường ồn ào, âm thanh quen thuộc đến từ mọi nơi, âm nhạc trong radio, tiếng cười nói lướt qua vai, còn cả hình ảnh hành lý để lộn xộn chưa kịp thu dọn trong ký túc xá, nháy mắt kéo cảm xúc của người ta lên.
Tất cả mọi người đều béo lên, kể cả Lâm Vô Ngung cũng tăng cân sau mấy ngày ăn uống no nê.
“Cả kỳ nghỉ đông tôi không luyện tập gì.” Hùng Đại bắt đầu chống đẩy giữa đống thùng giấy và vali, “Cảm giác như cơ bắp đều bị lõm vào.”
“Không bị lõm,” Đinh Tễ nói, “Còn có mỡ đang lồi lên kìa.”
“Mỡ ở đâu!” Hùng Đại gào.
“Mỡ ở bụng,” Hà Gia Bảo nói, “Bụng cậu to lên rồi.”
“Các cậu sao đấy!” Hùng Đại vô cùng không vui.
Cả đám người cười cười nói nói, Lữ Nhạc ôm lấy Hà Gia Bảo: “Tiểu Bảo tại sao cậu cũng học xấu theo Đinh Tễ rồi.”
“Tới đây, mọi người chia đồ ăn đi, cái gì cần để ở bếp thì để, cái nào để tủ thì để,” Ngô Lãng nói, “Chất đống ở đây không đi đường được.”
“Phải nhanh lên,” Lý Thụy Thần nói, “Đừng để lát nữa ai đó tới lại bốc hỏa, nói chúng ta ảnh hưởng tới cậu ta.”
Mọi người chia đồ ăn rồi thu dọn xong, Đinh Tễ ôm một đống đồ vào phòng.
Lâm Vô Ngung cũng đi vào theo, lấy một hộp cổ vịt: “Cái này là mẹ của Tiểu Bảo làm, không để được lâu, bây giờ tôi ăn luôn.”
“Cậu muốn gặm thì gặm đi,” Đinh Tễ nói, “Còn cần nói lí do với tôi sao?”
“Cậu ăn không.” Lâm Vô Ngung nói. “Tôi để lại cho cậu một ít.”
“Để lại hai cái là được, tôi nếm thử.” Đinh Tễ ngồi xuống giường, nhìn đồ đạc trong tủ, “Tại sao lại có cảm giác như ngày hôm qua mới ngồi ở đây nhỉ?”
“Vì nghỉ đông quá ngắn.” Lâm Vô Ngung nói.
“Kỳ thực lần này tôi cũng cảm thấy nghỉ đông rất dài,” Đinh Tễ nói, “Vì trải qua nhiều chuyện đến vậy.”
Lâm Vô Ngung cười cười, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cậu: “Đều đã qua rồi.”
“Ừ.” Đinh Tễ nhìn anh, “Nghĩ lại cũng cảm thấy rất thần kỳ.”
“May là có bà.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu nhớ làm Cừu xinh đẹp cho bà.” Đinh Tễ nói.
“Ngày mai tới thăm Lâm Trạm tôi sẽ hẹn thời gian.” Lâm Vô Ngung nói, “Làm cho bà một cái thật xinh đẹp.”
Nhà Lâm Trạm hoàn toàn không có dấu vết của việc ăn mừng năm mới, không dán câu đối xuân hay gì đó, đều giống như mỗi lần Lâm Vô Ngung tới đây.
“Sao em không nói với anh trước, để anh Miêu tới đó đón em.” Lâm Trạm rót nước cho cả hai.
“Đi tàu điện là tới trường, còn không bị tắc.” Lâm Vô Ngung cười cười, nhào tới bế Làm Thế Nào lên, đặt lên đùi. “Đinh Tễ định tới cùng, nhưng mà lúc sắp đi lại bị Câu lạc bộ gọi đi mất.”
“Hai đứa cùng một Câu lạc bộ mà,” Lâm Trạm nói, “Em không đi hả?”
“Em không.” Lâm Vô Ngung nói.
“Sợ ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện của chúng ta phải không?” Lâm Trạm cầm một miếng cam, đút cho Làm Thế Nào.
Làm Thế Nào ăn rất ngon.
“Nó còn ăn được hoa quả ạ?” Lâm Vô Ngung ngạc nhiên.
“Cái gì cũng ăn, còn ăn cả rau.” Lâm Trạm nói.
Lâm Vô Ngung bật cười.
Lâm Trạm không nói gì, dựa vào ghế nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Anh đón Tết ở đây ạ?” Lâm Vô Ngung do dự nhưng rồi vẫn hỏi.
“Ừ.” Lâm Trạm gật đầu, “Năm nào cũng thế.”
“Anh không ra ngoài chơi sao?” Lâm Vô Ngung lại hỏi.
“Chuyện em với bố mẹ,” Lâm Trạm quay đầu qua, không trả lời câu hỏi của anh, “Đã giải quyết chưa?”
“…Giải quyết rồi.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Vậy được rồi.” Lâm Trạm cũng quay đầu qua, tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng.
Lâm Vô Ngung biết, câu nói lúc trước của Lâm Trạm là thật lòng. Nếu như anh thực sự không thể giải quyết, có lẽ Lâm Trạm sẽ về nhà giải vây cho anh. Bây giờ biết thực sự không phải tới nước đó, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em đón Tết ở nhà Đinh Tễ.” Lâm Vô Ngung nói.
Lâm Trạm xoay ghế lại: “Nhà em ấy chắc vui lắm nhỉ.”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung cười, “Rất vui, đón năm mới có thể làm người ta bớt mệt mỏi.”
“Có ảnh không?” Lâm Trạm hỏi.
“Có, còn cả video nữa, Đinh Tễ dùng điện thoại của em quay không ít.” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra, “Anh có xem không?”
“Xem.” Lâm Trạm đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh anh.
Trước đây Lâm Vô Ngung không thích chụp ảnh nhiều, nhưng Đinh Tễ thực sự rất thích chụp. Cộng thêm cả bé Đậu Xanh đam mê selfie, anh bị kéo đi chụp không ít ảnh.
Lúc trước anh chưa xem kỹ, bây giờ lật từng tấm cho Lâm Trạm xem, anh lại cảm thấy mình như đón năm mới lần nữa.
Sau khi xem tầm mười phút, điện thoại của anh rung lên. Đinh Tễ gửi tin nhắn tới.
Lâm Trạm nhanh chóng quay đầu đi, chơi đùa với Làm Thế Nào ở bên cạnh.
Lâm Vô Ngung mở tin nhắn ra.
Anh sửng sốt.
– Chuyện gì thế? Mất gì rồi?
– Tiền! Lữ Nhạc và Lý Hương Hương đều mất tiền, tiền tôi để trong cặp sách cũng mất mấy trăm.
– Không cần để ý tiền, còn mất gì khác không?
– Không biết, tôi đang kiểm tra lại.