Kiều Nữ Lâm gia

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

Chu thái hậu dụ dỗ xong Lâm Thấm mà kể cả Hoài Viễn Vương đều bó tay chịu thua, vô cùng hài lòng ngoắc gọi Hoài Viễn Vương đến, cười híp mắt nói lại một lời vừa rồi, “... Diệu Linh, cháu cưới tỷ tỷ của a Thấm đi khiến a Thấm lỗ vốn rồi, nên phải nhanh chóng sinh hạ cháu ngoại trai nhỏ, cháu ngoại gái nhỏ để a Thấm kiếm lời về.”

Gương mặt tuấn tú của Hoài Viễn Vương đỏ bừng.

Tương Dương trưởng công chúa vẫn rất nghiêng về cháu, bất bình thay Hoài Viễn Vương, “Mẫu hậu, hôm nay mới là ngày thứ hai Cao Nguyên Diệu tân hôn, da mặt còn mỏng lắm, sao ngài đã lại nói đến chuyện này rồi?”

Chu thái hậu tươi cười rạng rỡ, “Ta đây không phải vì bản thân ta, ta đây đang ra mặt thay tiểu a Thấm mà, tiểu a Thấm cháu nói có đúng không?” Cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Thấm, hôn rồi hỏi.

Lâm Thấm từ trước đến giờ không có người thân vai vế hàng tổ mẫu -- tổ mẫu ruột và bà ngoại ruột đã sớm qua đời rồi, nhũ mẫu của La Thư Lý ma ma ngược lại rất thân với các hài tử, nhưng Lý ma ma thích lải nhải, tiểu Lâm Thấm thấy bà sẽ tránh -- lúc này ngồi bên cạnh Chu thái hậu cảm thấy rất thoải mái, nghe Chu thái hậu hỏi nàng, liền khôn khéo gật đầu, “Dạ, tổ mẫu.”

“Ngài còn rất quang minh chính đại.” Tương Dương trưởng công chúa không khỏi phì cười.

Hoài Viễn Vương hơi do dự cúi người xuống, “A Thấm, tỷ phu ôm muội đi tìm tỷ tỷ được không? Tỷ tỷ nhớ muội.”

Lâm Thấm u oán nhìn hắn một lúc lâu, giơ cánh tay nhỏ ra, “Haizzz, muội vốn rất giận ca, nhưng muội nhớ tỷ tỷ.”

Hoài Viễn Vương không ngờ Lâm Thấm có thể quay về tốt đẹp với hắn nhanh như vậy, mừng rỡ, vội vàng đón lấy Lâm Thấm từ trong ngực Chu thái hậu, “A Thấm ngoan, vậy tỷ phu dẫn muội đi tìm tỷ tỷ.”

Lâm Thấm yên ổn được Hoài Viễn Vương ôm lấy, rất hiểu chuyện nói với Chu thái hậu: “Tổ mẫu, cháu gặp tỷ tỷ nên phải đi nha. Cha cháu không cho cháu tới, cháu nói cháu nhớ tỷ tỷ, phụ thân thấy cháu đáng thương nên mới đồng ý.”

Lâm Phong biết hôm nay trong cung thiết yến, hoàng gia tụ hội, Lâm Thấm lại không thích hợp, nhưng nhìn tiểu nữ nhi lại cảm thấy đáng thương, nên đồng ý cho nàng đi, nhưng mà trước khi đi đã nhiều lần dặn dò nàng, phải đi sớm về sớm.

Trí nhớ của Lâm Thấm đặc biệt tốt, còn nhớ rõ lời của phụ thân, nhớ kỹ về sớm một chút đấy.

“Hài tử hiểu chuyện bao nhiêu.” Chu thái hậu than thở.

“Quỷ linh tinh.” Tương Dương trưởng công chúa nhìn Lâm Thấm hài tử như vậy đã quen mắt.

Đứa nhỏ này quá đáng yêu rồi.

Hoài Viễn Vương ôm Lâm Thấm đến bên tỷ tỷ, Lâm Thấm giơ hai cánh tay nhỏ về phía tỷ tỷ, uất ức dựa sát vào trong ngực tỷ tỷ.

Lâm Đàm trìu mến ôm lấy nàng.

“A Thấm, ngày mai tỷ tỷ sẽ lại mặt rồi.” Lâm Đàm dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, “Ngày mai a Thấm có thể nhìn thấy tỷ tỷ.”

Lâm Thấm khéo léo gật đầu.

Lâm Thấm lúc này có vẻ đặc biệt nghe lời, đặc biệt thuận theo, vừa đáng yêu lại đáng thương.

Làm nũng với tỷ tỷ, Lâm Thấm đã tốt hơn nhiều.

Mặc dù Lâm Phong đã nói kêu nàng về sớm một chút, nhưng một khi nàng vào cung,
Chu thái hậu nào dễ dàng thả người chứ? Kêu nội thị đi Lâm gia, “Nói cho Lâm Thị giảng, La phu nhân, chờ a Thấm chơi đã, để tỷ phu dẫn con bé về.” Giữ Lâm Thấm lại bên người.

Hôm nay trong cung thịnh yến, mới vừa bắt đầu mấy đứa bé Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa còn rất quy củ ngồi trên chỗ ngồi riêng, đợi đến sau khi yến hội bắt đầu, không khí dần dần nóng lên rồi, Cao Nguyên Dục lập tức lặng lẽ chạy đến bên cạnh Chu thái hậu, trêu chọc Lâm Thấm, “Này, không gả tỷ tỷ, lui rồi?”

Lâm Thấm trợn tròn cặp mắt, “Ta lui ngươi người bạn chơi này trước!”

Cao Nguyên Dục lập tức ỉu xìu, “Đừng mà, Lâm Thấm, ta đùa giỡn với ngươi thôi, thật đó.”

Lâm Thấm cho hắn một cái liếc mắt.

Lương Luân cũng thong dong đến rồi, “Tổ mẫu, cháu chơi một lúc với a Thấm được không?”

Chu thái hậu cười, “Có gì mà không được chứ? Hài tử vẫn nên có hài tử đi cùng mới chơi vui vẻ được. Luân nhi, Dục nhi, cùng đi chơi với a Thấm đi, cứ việc chơi, không được đánh nhau đó nha.”

Lương Luân và Cao Nguyên Dục đều nói: “Nhất định không đánh nhau đâu. Chúng cháu làm ca ca, không thể chấp nhặt với muội muội.”

Vừa nói chuyện, cửu công chúa cũng đã rụt rè chạy tới rồi, Lâm Thấm giơ tay nhỏ bé về phía nàng, “A Vi, cùng đi đi.”

Cửu công chúa hưng phấn đến gật đầu liên tục, “Ừ, ừm!” Liên tiếp ừm hai tiếng.

Lâm Thấm rốt cuộc là hài tử, một khi chơi cùng bạn chơi nhỏ, về nhà sớm gì đó đã lập tức quên mất tận ngoài chín tầng mây luôn rồi.

Mấy hài tử chơi trong đại điện không thoải mái, chạy ra ngoài đùa bỡn.

Mấy người Chu thái hậu và Tương Dương trưởng công chúa, Bách phi vội vàng sai cung nhân và bảo mẫu đi theo, dặn dò họ nhất định phải trông coi cẩn thận mấy hài tử, không cho chạy loạn, càng không cho phép gây gổ đánh nhau.

Trong bữa tiệc, Lâm Đàm bái kiến các phi tần tương đối quan trọng của hoàng đế.

Phùng quý phi vốn trông coi lục cung, nhân vật phong vân một cõi, tuy rằng không có cái danh hoàng hậu, nhưng lại là phó hoàng hậu chân thật, chỉ có điều sau ngày hoàng trưởng tử Hoài Viễn Vương này thành thân vào cung triều bái lại không đi An Nhạc cung của nàng mà khách khí hành lễ bái kiến với nàng ở trong bữa tiệc, giống như đám người Hiền phi, Lệ phi. Phùng quý phi đoan trang ngồi đó, chỉ cảm thấy tức giận xông lên, đầu nóng, nhưng mũi chân lại lạnh lẽo, cực kỳ khó chịu.

Bởi vì nàng có xuất thân cao quý, thêm nữa bởi vì hoàng đế lệnh


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện