Kiều Nữ Lâm gia

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cười to rồi, cha con Tề gia và cha con Lâm gia đều cảm thấy tự tại rất nhiều, không câu nệ như mới vừa rồi, lại hàn huyên làm lễ với nhau, mời rượu nhau, thân cận hơn nhiều.

Nếu hôm nay người hai nhà có thể ngồi ở đây đều bởi vì tiểu nữ nhi trong nhà, như vậy một cách tự nhiên đã chuyển đề tài lên trên người các nàng rồi.

“Tiểu nữ còn tấm bé ngây thơ, vẫn còn rất không hiểu chuyện.” Lâm Phong cười nói: “Nếu chỉ riêng ba cha con chúng ta còn được, giờ còn có Tề Tướng quân và Tề lục gia nữa, nào có thể uất ức khách cùng chen chúc trong gian phòng nhỏ này với chúng ta được chứ, quá thất lễ rồi.”

“A Thấm còn nhỏ, không chú ý được như vậy.” Trên khóe miệng Lâm Khai mang theo nụ cười nhẹ vui sướng, “Muội ấy, giao phó cha và ca ca nhất định phải thay mình chiêu đãi tốt cho khách, lại cảm thấy bản thân tiểu chủ nhân đã làm vô cùng tốt rồi, rất chu đáo.”

Mọi người nhớ tới dáng vẻ nhỏ bé đầy nhiệt tình mới vừa rồi của Lâm Thấm, thật sự giống như tiểu chủ nhân, đều mỉm cười.

Trong miệng Tề Tướng quân đầy khích lệ, “Hiện giờ lệnh ái mới tám tuổi, rất giỏi giang rồi. Cũng không phải con bé cho rằng mình đã làm rất tốt rất chu đáo, là con bé quả thật rất tốt rất chu đáo, ta đây làm khách một ngàn hài lòng, một vạn hài lòng, cực kỳ hài lòng.”

Tề Á nhìn quanh bốn phía, “Năm người ngồi đây cũng được rồi, vừa thanh nhã yên tĩnh, cực tốt cực tốt. Không dối gạt các vị, ra ngoài với tiểu muội nhà ta, còn có thể yên ổn mà ngồi, đối với ta mà nói đã quá vui sướng rồi.”

Lâm Khai sinh ra cảm giác tri kỷ, “Còn không phải như vậy sao, tiểu muội nhà ta vốn định để ta đưa con bé tới đây, sau đó đi dạo quanh hứng gió đấy, bây giờ có thể có một gian phòng nhỏ ngồi, thật hài lòng.”

Tề Á mừng rỡ, uống một ly với Lâm Khai.

Hai người tuổi tác tương đương, Lâm Khai lớn hơn hai tuổi, Tề Á gọi hắn là “Sướng Chi huynh”, còn Lâm Khai gọi hắn là “Hướng Cao”, Hướng Cao là tên chữ của Tề Á.

Tề Tướng quân thấy tiểu nhi tử mình và Lâm Khai nói chuyện hợp nhau, lại thấy Lâm Khai phong thái ưu tú, bình ổn thanh nhã, trong lòng sinh lòng yêu tài, “Nói như vậy, năm nay Sướng Chi đã hai mươi tuổi rồi hả? Đã từng nói chuyện hôn nhân chưa?”

Lâm Phong than thở, “Nói đến chuyện này, ta đây làm cha thật sự sầu muộn. Sướng Chi luôn nói vợ chồng đứng đầu ngũ luân, thê tử cần phải là người làm bạn cả đời, nhất định phải hai bên tâm đầu ý hợp mới chịu kết hôn. Do đó, đã hai mươi rồi mà hôn sự còn chưa xác định."

Tề Tướng quân đang rầu rĩ vì Tề lão phu nhân ép hắn chuyện gả con gái, nghe lời này của Lâm Phong, tim đập thình thịch, thử hỏi: “Chuyện này có gì khó chứ? Nếu cưới được người tốt, tự nhiên tất cả đều vui vẻ, nếu cưới người không tốt, lại nạp mấy phòng thiếp thất là được, lại có gì chứ.”

Lâm Phong lắc đầu, “Vậy không được. Bốn mươi tuổi không nhi tử mới được nạp thiếp.”

Tề Tướng quân rất động lòng.

“Nhân tài giống như Sướng Chi huynh, không biết cô nương như thế nào mới xứng đây.” Hắn nhìn Lâm Khai, chậm rãi nói.

Lâm Hàn thiếu niên già trước tuổi này khó có được nói giỡn một lần, “Ngày hôm qua tiểu muội nhà ta còn nói, phải học cưỡi mây đạp gió, lên bầu trời tìm tiên nữ làm thê tử cho đại ca đấy.”

Không phải Lâm Phong và La Thư thuận miệng nhắc tới hôn sự của Lâm Khai sao, Lâm Thấm tiểu cô nương liền lên tinh thần, mặt mày hớn hở, chém gió, “Đại ca, muội thấy nếu ca muốn cưới tức phụ về, còn phải dựa vào muội đó nha. Chờ xem, ngày nào đó muội học xong cưỡi mây đạp gió, lên bầu trời dụ dỗ tiên nữ hạ phàm, gả cho ca!”

“Cưỡi
mây đạp gió, lên bầu trời tìm vợ cho đại ca.” Tề Tướng quân và Tề Á không khỏi cười to.

“Nhưng mà, tiểu nữ nhi nhà ta đây thật sự là một tiểu phúc tinh.” Lâm Phong cười cải chính cho Lâm Thấm, “Rất nhiều việc nhà ta, nhờ có con bé, mới nước chảy thành sông.”

Nếu như Hoài Viễn Vương không gặp được Lâm Thấm khi còn bé, cũng sẽ không nghĩ đến Lâm Đàm chính là tiểu cô nương mà hắn tâm niệm muốn tìm, có lẽ việc hôn sự này sẽ thêm rất nhiều quanh co; nếu không phải Ngôn Yên nhìn thấy tiểu Lâm Thấm quá mức đang yêu, có lẽ đã sớm sai người đuổi La Giản xuống núi, tự nhiên sẽ không nghe hắn nói với tâm sự, suy tính gả cho hắn -- mặc dù Lâm Thấm thích khoe khoang, thường thường sẽ dương dương hả hê tự nhận là người làm mai, nhưng nếu như không có con bé, hai việc hôn sự này thật sự sẽ không thuận lợi như vậy. Lâm Phong sâu sắc cảm thấy, tiểu nữ nhi của hắn không thể không có công.

“Vị Lâm Thị giảng này thật thương yêu tiểu nữ nhi.” Tề Tướng quân động lòng hơn, “Giống như ta vậy.”

Hắn cũng là phụ thân rất thương yêu tiểu nữ nhi.

Nếu không phải bởi vì rất thương yêu tiểu nữ nhi, vậy khi Tề lão phu nhân nhắc đến muốn gả Tề Vân đến Tân gia hắn đã không lập tức nhảy dựng lên phản đối, Tề lão phu nhân cũng sẽ không giận đến mức dội nước rửa chân lên người hắn.

Tề Tướng quân thuận miệng nói đến việc nhà, “Mấy nhi tử lớn nhất của ta đều đã cưới nữ nhi đại tộc Ngạc Tây, vợ chồng tương đắc, rất hòa thuận. Chỉ có tiểu nhi tử và tiểu nữ nhi lại hơi phiền toái, hai hài tử này từ nhỏ đi học theo đại nho, hâm mộ văn hóa Trung Nguyên, sợ rằng muốn kết thân với người Hán.”

Trong lòng Lâm Phong cũng vừa động.

Hai ngày nay hắn đã không ít lần nghe Lâm Thấm khoe khoang, “Dáng dấp Tề tỷ tỷ thật dễ nhìn nha, nói chuyện rất dễ nghe nha, lại còn rất yêu thích con đó!” Khoe khoang Tề Vân đến ba hoa chích chòe.

Lâm Phong rất hiểu Lâm Thấm, tuy rằng Lâm Thấm còn nhỏ, nhưng tầm mắt lại cao, nếu như Tề Vân không phải xuất sắc khác thường, Lâm Thấm sẽ không thể dốc hết sức lực khích lệ nàng, càng sẽ không lấy nàng làm vẻ vang.

“Cô nương Tề gia năm nay vừa mười sáu tuổi, nhị bát niên hoa, rất xứng đôi với a Khai.” Lâm Phong càng nghĩ càng động lòng.

Lâm Khai và Lâm Đàm là huynh muội sinh đôi, hiện giờ đôi long phượng thai của Lâm Đàm cũng đã ba tuổi rồi, nhưng Lâm Khai vẫn còn chưa thành thân, nói Lâm Phong không nóng nảy trong lòng đó là gạt người.

Lâm Phong có tâm sự này, nên cười nói: "Nhìn ta xem, quá thất lễ, hôm nay nếu như Điền phu nhân cũng tới, a Khai và a Hàn là vãn bối, sao có thể không đi ra bái kiến chứ?”

Gõ vách tường, gọi thị nữ vào phân phó: “Đi ra ngoài nói một tiếng, đại công tử và nhị công tử muốn đi ra bái kiến Điền phu nhân.”

Thị nữ vội khom người đáp ứng, “Dạ, lão gia.”

“Tiểu nhi cũng có thể bái kiến La phu nhân.” Tề Tướng quân vội nói.

Thị nữ đi ra ngoài truyền lời.

Trong sảnh lớn rộng rãi bên ngoài, La phu nhân và Điền phu nhân cũng nói chuyện vô cùng hợp ý. Hai nàng một là nữ nhi nhà tướng, một là nữ nhi Thổ Ty Vương, đều không phải kiểu nho nhã thích giả


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện