Kiều Nữ Lâm gia

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

“Ông ngoại, ông ngoại.” Trong miệng Thẩm Minh Họa gọi ông ngoại, giãy giụa định xuống giường.

Nàng có uất ức vô hạn muốn bày tỏ với Tấn Giang Hầu.

Tằng ma ma vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, “Vương phi, không được, thân thể ngài còn yếu, thái y liên tục căn dặn, kêu ngài nằm trên giường nghỉ ngơi...”

Thẩm Minh Họa một tay đẩy bà ta ra, “Nghỉ ngơi cái gì? Ta hiện giờ tinh thần rất tốt, không sao, ta muốn đi gặp ông ngoại của ta!”

Tằng ma ma nào dám để cho Vương phi mới vừa sinh non không lâu xuống giường được chứ? Khổ sở khuyên nàng nằm lại, tất cả chờ dưỡng tốt thân thể rồi lại nói.

“Vương phi, La Hầu gia đến rồi!” Thị nữ Như Linh vẻ mặt vui mừng đi vào bẩm báo.

“Nhanh, mời lão nhân gia đi vào! Mời lão nhân gia đi vào!” Thẩm Minh Họa mừng rỡ, luôn miệng nói.

Như Linh vui sướng hân hoan khom gối, “Dạ, Vương phi.” Vội vàng đi ra ngoài mời Tấn Giang Hầu.

Tấn Giang Hầu không đi hề đi vào gặp Thẩm Minh Họa, chỉ cách màn che, nói mấy câu với nàng, “Ông ngoại là người lãnh binh, lời nói có lẽ hơi thô lỗ, nếu có chỗ nào lỗ mãng, kính xin Vương phi bao dung. Vương phi, bệ hạ cho Tu Đức Vương phong hiệu này, là để cho hắn tu đức dưỡng sinh, nếu như hắn không tu dưỡng, chính là kháng chỉ, Vương phi làm thê tử đừng chỉ làm một vị hiền huệ nhu thuận, khi nên khuyên hắn nhất định phải khuyên, không thể nhu nhược. Nếu có ai dám quyến rũ Tu Đức Vương, càng không thể nương tay.”

“Ông ngoại, Họa nhi nhớ kỹ.” Thẩm Minh Họa kích động tâm thần, dịu hiền một mực đồng ý.

Tấn Giang Hầu nói: “Ông ngoại có chuyện, phải đi. Vương phi bảo trọng.”

Nói dứt lời đã xoay người, nhanh như tia chớp đi ra ngoài.

“Ông ngoại.” Thẩm Minh Họa nóng nảy muốn giữ lại, nhưng mà đã không thấy bóng dáng Tấn Giang Hầu.

Tằng ma ma nở nụ cười, “Vương phi, ngài còn không biết tính tình của Hầu gia sao? Chưa bao giờ dài dòng dây dưa, có chuyện thì nói, xong chuyện rời đi, từ trước đến giờ không chịu dừng lại lâu.”

Như Linh cũng là thị nữ Thẩm Minh Họa mang từ nhà mẹ đến, vào lúc này đang kích động hưng phấn vì hành động vĩ đại của Tấn Giang Hầu, hai mắt lấp lánh nói: “Nô tỳ phải chúc mừng Vương phi đó, các mỹ nhân trong phủ này ngày trước phách lối bao nhiêu, hiện giờ từng kẻ đều đàng hoàng, lui về sau bọn họ còn có thể càng thành thật đấy!”

Thẩm Minh Họa nhếch khóe môi, “Đúng vậy, bọn họ đều sẽ thành thật.”

Đao đều đã muốn gác lên trên cần cổ rồi, còn dám không thành thật sao?

Thẩm Minh Họa sai Như Linh về Thẩm gia báo tin cho La Anh, “... Để đại thiếu phu nhân yên tâm, ta ở đây rất tốt. Có ông ngoại làm chỗ dựa làm chủ, về sau nhất định phấn chấn.”

Như Linh ghi nhớ, cười khanh khách trở về Thẩm gia đưa tin.

“Có Hầu gia ở đây, Vương phi còn lo lắng cái gì chứ?” Tằng ma ma trấn an Thẩm Minh Họa.

Trên hai gò má của Thẩm Minh Họa có huyết sắc, dịu dàng nở nụ cười, “Đúng vậy, có ông ngoại, ta còn lo lắng cái gì chứ? Lão nhân gia sẽ làm chủ cho ta.”

Tấn Giang Hầu ra khỏi phủ Tu Đức Vương, chạy thẳng tới Tử Cấm thành.

Đến ngoài Tử Cấm thành xuống ngựa, quỳ gối trước cửa cung tạ tội, “Thần tự tiện xông vào phủ Tu Đức Vương, thiếu lễ nghi, cầu xin bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc, răn đe cảnh cáo.”

Ông có thân phận gì, thị vệ canh cửa vừa thấy đã tim đập rộn lên, chạy như bay vào bẩm báo.

Từng tầng báo lên, thống lĩnh thị vệ nghe vậy cũng kinh hãi, vội vàng đến Tử Thần điện yêu cầu bái kiến hoàng đế, thận trọng bẩm báo, “La Hầu gia xông vào phủ Tu Đức Vương, hiện giờ đang quỳ trước cửa cung tạ tội.”

Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Còn có chuyện này? Tuyên La Khởi đi vào.”

Tấn Giang Hầu đi vào Tử Thần điện bái kiến hoàng đế, “Thần có tội, bởi vì thần đau lòng cháu gái ngoại, mới tự tiện xông vào phủ Tu Đức Vương...” Nói chuyện mình đã làm ở phủ Tu Đức Vương ra, “... Thần lỗ mãng vô lễ, cầu xin bệ hạ giáng tội.”

Hoàng đế lắng nghe từ đầu tới đuôi, cười lắc đầu, “La khanh, khanh có tội gì? Từng câu từng chữ khanh nói đều không sai, trẫm thật sự kêu Tu Đức Vương ở trong phủ tu đức dưỡng sinh, không phải để cho hắn ăn chơi đàng điếm làm xằng làm bậy. Hắn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, không biết nặng nhẹ, La khanh làm trưởng bối nhắc nhở hắn, có gì không thể.”

“Thần có hiềm nghi can thiệp nội vụ phủ Tu Đức Vương.” Tấn Giang Hầu thành thật nói.

Hoàng đế mỉm cười, “Hai lệnh cấm của La khanh rất tốt. Nếu có ai dám dẫn dụ Tụ Đức Vương ban ngày tuyên dâm, tất nhiên đáng chết; nếu có được Vương phi ra lệnh, cũng nên nghiêm trị. Ban ngày không có hai mặt trời, nhà không có hai chủ, nếu Vương phi ra lệnh mà thị thiếp mỹ nhân của Tu Đức Vương không phục tùng, chẳng phải lộn xộn, bát nháo? Đây vốn là đạo lý dễ hiểu nhất, người trẻ tuổi không hiểu, trưởng giả dạy cho chúng là được.”

Không hề có ý tứ trách cứ Tấn Giang Hầu.

Không chỉ không có ý tứ trách cứ Tấn Giang Hầu, hoàng đế còn lệnh cho Bàng Đắc Tín đỡ Tấn Giang Hầu lên ban thưởng ghế ngồi, tâm sự chút chuyện nhà với ông, “La khanh đây là sau khi hồi kinh đã đến phủ Tu Đức Vương luôn sao? Đã gặp người nhà chưa?”

Tấn Giang Hầu cung kính nói: “Thần có một đôi cháu trai sinh đôi, khi thần ở biên quan vẫn luôn ngày nhớ đêm mong, vì vậy vừa vào kinh đã về nhà trước, gặp đôi cháu trai nhỏ trước.”

Hoàng đế cười nói: “Trẫm nên bất bình thay a Hạo và a Hân nha, đây là chắt ngoại của La khanh đó, hơn nữa còn là long phượng thai, khó được cỡ nào, La khanh lại không vội vã đi gặp hai đứa nó.”

Tấn Giang Hầu vội nói: “Muốn gặp muốn gặp, thần nghe a Thấm nói a Hạo và a Hân đáng yêu cỡ nào, trong lòng đã sớm ngứa ngáy, hận không thể lập tức đi gặp hai hài tử này. Nhưng mà thần nghĩ giải quyết chuyện khó xử lý trước, sau đó trong lòng không có lo lắng, tâm tình thư thái, có thể cẩn thận thưởng thức chỗ đáng yêu của hai hài tử.”

Hoàng đế cười lớn, “Thì ra là như vậy.”

Hoàng đế lệnh cho Bàng Đắc Tín đến phủ Tu Đức Vương truyền khẩu dụ của hắn, “Tất cả mỹ nhân trong phủ Tu Đức Vương, cho dù là trắc phi, phu nhân hay thị thiếp, tỳ nữ, dám can đảm quyến rũ Tu Đức Vương ban ngày tuyên dâm, chém; người dám can đảm không nghe chỉ thị của Tu Đức Vương phi, chém.”

Bàng Đắc Tín ghi nhớ khẩu dụ của hoàng đế, rời cung đi phủ Tu Đức Vương.

Tuy rằng lời nói hành vi của Tấn Giang Hầu có vẻ lỗ mãng chút, nhưng ông nói đều có lý, không phải cố ý gây sự quấy nhiễu.

Ông yêu cầu ban ngày các mỹ nhân của Tu Đức Vương không được hầu hạ Tu Đức Vương, đây tuyệt đối đúng lý hợp tình, không có một chút nghi vấn.

Phải biết rằng, từ trước đến giờ ban ngày tuyên dâm rất bị người chỉ trích kiêng kỵ, cho dù nhà nào nói ra đều là chuyện mất mặt.

Về phần ông yêu cầu buổi tối thị tẩm do Vương phi làm chủ an bài, vậy càng lý lẽ đương nhiên rồi, đây vốn chính là quyền lợi của chính thê. Đừng nói bình dân bách tính, quan lại nhân gia, kể cả hoàng đế cũng giống vậy, nếu như hoàng hậu vẫn còn đây, cũng là sau khi lật bảng hiệu phi tần có người đặc biệt báo cho hoàng hậu, hoàng hậu an bài phi tần thị tẩm.

Đáng thương cho Phùng quý phi khi nhận được tin thì khẩu dụ của hoàng đế đã hạ xuống rồi, nàng không có cả cơ hội cầu xin tha thứ.

Hoàng đế không để ý đến chuyện phủ Tu Đức Vương quá lâu, sau khi lệnh cho Bàng Đắc Tín đi truyền khẩu dụ đã không hề nhắc đến nữa, ngược lại nói đến a Hạo và a Hân cho Tấn Giang Hầu, “Hễ thái hậu nhìn thấy hai hài tử này lại miệng cười thường mở, trẫm vừa mừng lại lo, La khanh, trẫm đã từng nói hễ chọc thái hậu cười sẽ có thưởng, cứ thế mãi, trẫm sẽ nghèo mất, thưởng không nổi.”

Hoàng đế hoàn toàn là giọng đùa giỡn, Tấn Giang Hầu cũng không nghiêm
chỉnh đứng đắn nữa, mỉm cười nói: “Giống như a Hạo và a Hân, chính là một nụ cười ngàn vàng, cười một tiếng khuynh thành như trong truyền thuyết đi?”

Hoàng đế cực kỳ vui mừng.

Hoàng đế lưu Tấn Giang Hầu ở lại nói chuyện nhà một lúc, lại ban thưởng chút trái cây mới mẻ phía nam tiến cống rồi mới để cho Tấn Giang Hầu rời cung.

Phùng quý phi cầu kiến hoàng đế, hoàng đế cự tuyệt.

Hắn rất bận, không có thời gian dài dòng với Phùng quý phi, chỉ sai nội thị đi qua, nói đạo lý của hai lệnh cấm này cho Phùng quý phi nghe, “Ban ngày tuyên dâm là đại kị, quyền quản lý trong Vương phu vốn thuộc về Vương phi.” Nếu như ngay cả điều này cũng không hiểu, người hồ đồ như vậy, hoàng đế cũng không thích tốn nước miếng.

Phùng quý phi giận đến mặt vàng vọt, không gặp được hoàng đế, nên đi gặp thái hậu, “Cho dù lời Tấn Giang Hầu nói có đạo lý, nhưng ông ta làm thần tử lại tự tiện xông vào phủ Tu Đức Vương cũng cần nghiêm trị, tập tục này không thể để nó phát triển lên.”

Chu thái hậu kinh ngạc, “Phùng quý phi, nếu như ai gia có một nhi tử kém cỏi, thông gia có thể giúp đỡ quản giáo, ai gia nhất định sẽ mừng rỡ đến thế nào cũng được, ngươi lại vẫn còn bất mãn như vậy. Ai gia hỏi ngươi, có phải ngươi muốn để cho Tu Đức Vương giống như trước không, không phân ngày đêm trêu ghẹo đám nữ tử diêm dúa lòe loẹt, sống mơ mơ màng màng?”

Phùng quý phi uất ức, “Dĩ nhiên không muốn. Thần thiếp cũng nguyện ý Tu Đức Vương tỉnh lại, thay đổi hành động...”

Chu thái hậu vỗ bàn, “Vậy không phải được rồi sao? Bây giờ có người giúp đỡ ngươi quản giáo hắn, khuyên hắn đi chính đạo, chẳng lẽ còn không được sao?”

Phùng quý phi sắp rơi nước mắt xuống rồi, run giọng nói: “Nhưng mà, nhưng mà Vĩ nhi thiếu chút nữa bị Tấn Giang Hầu hù dọa, Tấn Giang Hầu vung roi bay lượn bên người hắn, suýt chút nữa đánh lên trên người hắn...”

“Cũng chỉ suýt chút nữa đánh lên trên người hắn, chứ nào có đánh lên.” Chu thái hậu thở dài không thôi, “Ai gia coi như hiểu được rồi, người nhà mẹ đẻ muốn làm chỗ dựa cho các nữ hài nhi, không chỉ có tâm là được, còn phải có lực! Giống như Tấn Giang Hầu, nếu không phải công phu của ông ấy rất tốt, bản lĩnh rất tốt, vậy có thể làm được một bước này sao? Không thể đâu. Haizzz, nuôi nữ nhi không dễ dàng, quá khó khăn rồi.”

Phùng quý phi bị Chu thái hậu phản bác lần nữa, trong lòng tức khổ.

Nàng cũng biết chuyện Tu Đức Vương ăn chơi đàng điếm, nàng cảm thấy vận khí của Tu Đức Vương không được tốt, muốn nạp mỹ nhân lại không nạp được, còn trời xui đất khiến bị giáng tước, tâm tình tự nhiên không được tốt, cần giải quyết. Trêu chọc chơi đùa giải sầu với mỹ nhân trong phủ, đây cũng không phải sai lầm lớn gì.

Tu Đức Vương là nhi tử của nàng, là con rể Thẩm gia, nàng không để ý, Thẩm gia cũng không để ý, sao lại đột nhiên chạy ra một Tấn Giang Hầu xen vào việc của người khác chứ? Chẳng qua chỉ là ông ngoại nhà đằng gái thôi, duỗi tay dài như vậy làm gì, thật khiến người ghét.

Chu thái hậu vẫn rất thương yêu các cháu, kể cả bà đều không hướng về Tu Đức Vương rồi, thật sự khiến Phùng quý phi mặt ủ mày chau.

Chẳng lẽ Tấn Giang Hầu lớn lối xông vào Vương phủ của nhi tử nàng, cuối cùng lại không phải nhận lấy một chút trừng phạt nào sao? Phùng quý phi không cam lòng, không phục. Huống chi, tâm tình của Tu Đức Vương hiện không được tốt, Phùng quý phi cũng lo lắng nếu như quản hắn quá nghiêm, có thể khiến cho hắn càng thêm tâm tình tích tụ, buồn lo sinh bệnh không.

Phùng quý phi không thể bái kiến hoàng đế, cũng không có cách nào ở trước mặt Chu thái hậu, trong cung không nghĩ ra được cách gì, không thể làm gì khác hơn đành thương lượng với huynh đệ nhà mẹ nàng Phùng Quốc Thắng.

Phùng Quốc Thắng cũng rất tức giận, “Nhi tử của bệ hạ và quý phi, cháu ngoại Phùng gia, con rể Thẩm gia mà cần ông ta ra mặt dạy dỗ sao! Đây coi là gì chứ!” Cảm thấy Tấn Giang Hầu bao biện làm thay, nực cười.

Phùng quý phi cau mày, “Chính là như vậy. Nếu như ông ta thật sự đau lòng cháu gái ngoại, sai người đến cầu khẩn Phùng gia chúng ta cũng được, thương lượng với Thẩm gia cũng được, sao lại trực tiếp xông đến phủ Tu Đức Vương chứ? Quá không cho Vĩ nhi mặt mũi rồi! Chính là đánh lên mặt Phùng gia và Thẩm gia!”

Phùng Quốc Thắng tức giận chốc lát, nói: “Dù sao bị đánh mặt không chỉ có Phùng gia chúng ta, còn có Thẩm gia đó, nghe thử xem Thẩm gia nói như thế nào đi.”

Thẩm Minh Họa là cháu gái Thẩm Tướng, cháu gái ngoại Tấn Giang Hầu, hiện giờ làm ông nội chưa nói một câu, ngược lại ông ngoại can thiệp vào rồi, người làm ông nội có thể vui mừng sao.

“Cũng đúng, chúng ta không ra mặt, tự nhiên sẽ có người làm khó dễ ông ta.” Phùng quý phi thoáng nghĩ thấy cũng phải, tán đồng gật đầu.

Huynh muội Phùng gia không đoán sai, Thẩm gia thật sự bởi vì chuyện này mà cảm thấy rất khó chịu, cũng không phải tức giận bình thường.

Thẩm Tướng còn tốt, cũng chỉ sắc mặt âm trầm, nhàn nhạt nói một câu, “La Hầu gia tuổi tác đã cao, tính khí lại vẫn lớn như thế.”

Trịnh thị lại giận đến không thôi, chửi ầm lên, “Cho dù Tu Đức Vương bị giáng tước cũng vẫn là một vị Quận Vương, ông ta là người làm thần tử có thể quở trách dạy dỗ sao? Có bệ hạ và quý phi, có Thẩm gia, có Trịnh gia, có Phùng gia, nào đến lượt ông ta đến dạy Tu Đức Vương? Thật không biết trời cao đất rộng! Có phải mấy năm nay ông ta đánh thắng trận nhiều, váng đầu, quên mất mình rốt cuộc họ gì rồi không?” Càng mắng càng giận, càng tức càng mắng, toàn thân phát run.

Suy nghĩ của Thẩm Ung lại không giống với bà, trái lại rất bội phục Tấn Giang Hầu, “Nhạc phụ làm chuyện ta muốn làm mà không dám làm. Là nên có người ra mặt giáo huấn Tu Đức Vương, để cho hắn học được tôn trọng Vương phi, tôn trọng Họa nhi.” Hắn đã khuyên Trịnh thị mấy lần, nhưng đều bị Trịnh thị chửi rủa phủ đầu, nên định ngậm miệng không đề cập đến.

Mặc dù ngậm miệng không đề cập đến, nhưng hắn vẫn tự mình đi phủ Tấn Giang Hầu một chuyến, định ngay mặt nói lời cảm tạ Tấn Giang Hầu.

Tấn Giang Hầu không có trong phủ, La Giản ôm đôi nhi tử sinh đôi trong ngực, Tiêu Kính Sinh như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau, vui vẻ ra ngoài nói cho hắn biết, “Em rể, cha không có ở nhà, lão nhân gia ngài đến phủ Hoài Viễn Vương thăm hai chắt ngoại rồi.”

Thẩm Ung hơi thất vọng, “Anh rể, tiểu đệ tới nói cám ơn nhạc phụ.”

La Giản cười cười, “Cha đã nói, Thẩm gia không hận ông thì tốt, cảm kích và biết ơn cái gì, không dám trông cậy vào, không dám trông cậy vào.”

Thẩm Ung rất quẫn bách.

Trịnh thị cảm thấy Tấn Giang Hầu làm mất hết mặt mũi Thẩm gia và Trịnh gia,


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện