Một gian khách điếm dưới chân núi Ngọc Chân Am——
Tôn trắc phi, vẻ mặt tối tăm, đi tới đi lui trong phòng, Duyệt Hòa quận chúa cùng Tống Khởi Vu mặt đều không có chút máu.
Mấy tỷ muội Ninh Diệu mắt to trừng mắt nhỏ, không rên một tiếng.
Lúc này Phương ma ma đi vào, Tôn trắc phi lập tức tiến lên: “Tìm được rồi sao?”
Phương ma ma xanh mặt: “Không có.”
Tôn trắc phi đặt mông ngồi ở trên ghế, mặt trắng như tờ giấy. Từ giữa Ngọ đến bây giờ đã là buổi tối, Ninh Khanh đã mất tích sáu canh giờ! Cho dù nàng không bị thương, lấy dung mạo của nàng, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều! Cho dù có cứu được trở về, thân mình đã ô uế, nàng làm sao giao đãi với Tống Trạc?
Lần này ra cửa, là nàng tự mình an bài người, còn có Duyệt Hòa đi theo, nếu là Duyệt Hòa không đi cùng còn dễ nói, cố tình nàng lại ở đây!
Tống Trạc có bao nhiêu sủng ái Ninh Khanh, nàng chính là rõ ràng nhất, hắn đều hận không thể đem tất cả đồ tốt dọn đến Mộng Trúc Cư!
Hiện tại người lại ở dưới mí mắt của nàng mất tích! Hắn không giận chó đánh mèo mới là lạ!
Tìm không thấy người, ít nhất phải tìm được nguyên nhân đi! Đem lửa giận của hắn dời đi mới được!
“Con ngựa kia đâu, có tìm được không?”
“Không có.” Phương ma ma lắc đầu.
“Duyệt Hòa, Vu Nhi, các ngươi có biết vì sao đột nhiên sẽ kinh mã?”
Duyệt Hòa quận chúa cùng Tống Khởi Vu đều lắc đầu, ánh mắt Tôn trắc phi sắc bén đảo qua ba tỷ muội Ninh Diệu, Ninh Tố và Ninh Xảo đều lập tức lắc đầu: “Chúng ta không biết gì hết.”
Ninh Diệu cúi đầu, nắm chặt tay có chút giãy giụa, khi ánh mắt Tôn trắc phi chiếu tới, nàng ta khẩn trương, lập tức cũng nói: “Ta cũng không phát hiện……”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ của Ninh Diệu liền trắng vài phần. Nàng kỳ thật là thấy…… Thấy cái người kêu Vạn Tuyết Mai mờ ám! Nhưng nàng không xác định! Nàng mới không dám nói năng bậy bạ, nếu không oan uổng người ta thì làm sao? Nàng cũng không phải là tâm tư ác độc bao che cho phạm nhân hại Ngũ nha đầu! Cho dù không tìm được Ngũ nha đầu… Cũng không liên quan tới nàng! Là Ngũ nha đầu xui xẻo mà thôi!
Nghĩ như vậy, tâm trạng thấp thỏm áy náy của Ninh Diệu lại trở nên hưng phấn!
Tôn trắc phi xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, rồi kêu tất cả mọi người tan.
Mấy người Ninh Diệu như được đại xá, nhẹ nhàng thở ra, trở lại một phòng khác.
Trong phòng, Ninh Tố lo lắng nói: “Các ngươi nói, Ngũ tỷ tỷ hiện tại như thế nào?”
Ninh Xảo có chút sợ hãi nói: “Nếu như tìm không được thì làm sao bây giờ?”
Ninh Diệu nhíu mày, nàng ta nhìn tỷ muội Ninh Tố vậy mà lo lắng cho Ninh Khanh, chính mình lại âm thầm có chút vui vẻ, giống như mình thật ác độc, liền âm dương quái khí hừ một tiếng: “Nếu nàng không trở lại, nói không chừng hai người các ngươi có thể thay thế vị trí của nàng!”
“Thay thế cái gì?” Ninh Tố, Ninh Xảo khó hiểu.
“Ngũ nha đầu là tổ mẫu đưa tới, nếu Ngũ nha đầu mất tích, dù sao cũng phải đưa người khác a! Các ngươi đoán xem, sẽ là ngươi, hay là ngươi?” Vừa nói vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉ Ninh Tố và Ninh Xảo.
Ninh Tố Ninh Xảo ngẩn ra, nếu có thể ở lại nơi này mà nói…… Ngẫm lại sinh hoạt của Ngũ tỷ tỷ là thế nào đi! Một cái sân liền bằng ba cái sân của tỷ muội các nàng, mặc vàng đeo bạc, khoác lăng la tơ lụa, kim nô bạc tì…… Còn có thế tử điện hạ kim tôn ngọc quý…
Các nàng một chút cũng không dám nghĩ đến, nhưng ẩn ẩn, các nàng đều cảm thấy không chờ mong nghe được tin tức tốt từ Ninh Khanh.
Ninh Diệu cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nhưng nói xong, trong lòng nàng lại muốn nhảy dựng. Muốn nói trong ba tỷ muội các nàng, người xinh đẹp nhất đương nhiên là mình, tuổi cũng là thích hợp nhất!
Nhưng nàng đã đính thân, hơn nữa nàng mới không cần làm thiếp cho người ta đâu! Nàng là phải làm chính thê! Nhưng…… Nếu thế tử một hai phải lưu nàng lại …… Vậy cũng không có biện pháp a! Nàng bất quá là tiểu dân chúng mà thôi, sao có thể địch nổi quyền quý như vậy! Đến lúc đó Triệu gia cũng không dám lên tiếng đi, khi đó, nàng đành phải
cố mà làm!
Nghĩ vậy, khóe miệng Ninh Diệu khẽ nhếch lên một nụ cười cao ngạo khinh thường.
Nhưng mà thực mau, ba người Ninh Diệu liền hoàn toàn thất vọng, bởi vì không đến mười lăm phút, Phương ma ma chạy tới nói: “Các biểu cô nương, không cần lo lắng, ngũ tỷ tỷ của các cô đã tìm được rồi.”
“A.” Ninh Tố Ninh Xảo nói không nên lời là cảm giác gì, vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời, lại có chút thất vọng.
Ninh Diệu chỉ cảm thấy trong lòng chua chua: “Ngũ muội muội đã trở về, ở nơi nào? Chúng ta đi gặp.”
Phương ma ma cười nói: “Biểu cô nương xin yên tâm, Ngũ muội muội của cô bị ngã trật chân, được một thôn phụ hảo tâm cứu giúp, trắc phi sợ nàng bị thương, đã an trí ở tạm trong thôn trang của người quen gần đấy. Chờ nàng khỏe hơn, các biểu cô nương lại đi nhìn.”
Phương ma ma vừa đi, Ninh Diệu quay đầu lại nói: “Các ngươi tin sao?”
Ninh Tố Ninh Xảo hai mặt nhìn nhau: “Vì cái gì không tin?”
Ninh Diệu hừ lạnh một tiếng, thầm mắng một tiếng đồ con lợn.
Phương ma ma trở lại trong phòng Tôn trắc phi, tươi cười trên mặt liền suy sụp, trong phòng chỉ có Tôn trắc phi cùng Duyệt Hòa quận chúa.
“Đều thông tri tốt rồi sao?” Tôn trắc phi vô lực nói.
“Vâng.” Phương ma ma nói: “Vạn phu nhân bên kia cũng đã thông tri tốt.”
Người, vẫn chưa tìm được! Nhưng Tôn trắc phi nhất định phải giữ gìn danh tiết của Ninh Khanh! Mất tích đã khiến thanh danh không tốt, nếu như còn ở bên ngoài qua một đêm, cho dù nàng nguyên vẹn trở về, thanh danh vẫn là bị hủy!
“Không cần dùng người trong phủ.” Tôn trắc phi khẽ cắn môi, “Vận dụng tất cả quan hệ của chúng ta đi tìm đi!”
Mấy người Tuệ Bình cũng được báo rằng người đã bị tìm được rồi, đang được an trí dưỡng thương.
Tuệ Bình cùng Sơ Nhụy đều nhẹ nhàng thở ra, mừng quá mà khóc, chỉ có Vũ Tình Đồng Nhi liếc nhau, trên mặt đều là biểu tình cao hứng, nhưng trong bụng đều không tin!
Bởi vì sau khi Ninh Khanh mất tích không lâu các nàng đã sớm âm thầm thông tri cho người của Tống Trạc, người của Tống Trạc đều không có tin tức, Tôn trắc phi làm sao có thể tìm được!
Đoàn người của Tống Trạc đang phi ngựa đuổi tới kinh thành.
Hắn rời kinh được năm ngày, sự tình mới chỉ xử lý được một nửa.
Hôm nay là ngày pháp hội đầu tiên ở Ngọc Chân Am, hắn vẫn luôn nhớ thương tiểu cô nương nhà mình, không biết nàng ở Ngọc Chân Am có buồn hay không, nhịn không được lên phố vơ vét một đống đồ chơi nhỏ, đang muốn sai người ra roi thúc ngựa đưa đến Ngọc Chân Am cho nàng giải buồn, ai biết mới về chỗ ở, Thanh Hà liền tới báo, nói là nàng mất tích!
Tống Trạc không chút nghĩ ngợi liền đem sự tình giao cho quan viên ban sai cùng hắn, mang theo Thanh Phong Thanh Hà cùng mấy người thân tín khác một đường phi ngựa hồi kinh.
“Có biết phát sinh chuyện gì không?” Tống Trạc trầm giọng nói.
“Biểu cô nương đang cùng đám người quận chúa đi Ngọc Chân Am, trên đường đột nhiên kinh mã.” Thanh Phong nói.
“Vì sao chỉ có một mình nàng xảy ra chuyện? Chẳng lẽ nàng ngồi một mình một chiếc xe?”
Thanh Hà nói: “Vũ Tình nói biểu cô nương tự mình cưỡi ngựa……”
Tống Trạc bị Ninh Khanh làm cho tức giận đến thở hổn hển: “Ham chơi như vậy sao? Thật là cái…… nha đầu đáng giận!” Ngữ khí kia vừa hận vừa sủng nịch.