Tống Trạc tiến cung liền trực tiếp đi gặp Thái Hậu.
Thái Hậu là mẹ đẻ của Nguyên Đức Đế, Thần Vương cùng đại trưởng công chúa, phong hào là Kính Nhân Thái Hậu.
Con cháu của Kính Nhân Thái Hậu cả đích cả thứ tính lên có hơn hai mươi cái, duy độc đau nhất đứa cháu do vợ cả của con thứ Thần Vương sở sinh, là Tống Trạc.
“Tôn nhi tham kiến hoàng tổ mẫu.” Tống Trạc quỳ xuống hành lễ.
“Mau đứng lên.” Kính Nhân Thái Hậu đã hơn sáu mươi tuổi, gương mặt phúc hậu hiền từ, vừa thấy Tống Trạc liền cười mị mắt. “Hôm nay chơi đến vui vẻ chứ?”
“Vâng, cũng được.” Tống Trạc cùng Kính Nhân Thái Hậu thân cận, từ trước đến nay không nói lời khách sáo. “Cũng chính là yến hội mà thôi.”
“Ban ngày cũng liền như vậy, ai gia đã hướng Hoàng thượng xin chỉ thị, đêm nay Trạc Nhi liền lưu tại trong cung qua đêm.” Kính Nhân Thái Hậu cười nói. Tôn tử mà mình thương yêu nhất khai trai, bà đương nhiên muốn đích thân an bài mỹ nhân hầu hạ.
Tuy rằng Tuyết Nghiên Oánh Nhã ở bên người Tống Trạc, nhưng Thái Hậu trước sau cảm thấy vẫn là chính mình lại an bài những người này mới thỏa đáng chút.
“Tiến vào.” Thu ma ma bên người Thái Hậu nói.
Một người thái giám lãnh mười thiếu nữ đi vào. Đều là tư dung xuất chúng, yến gầy hoàn phì, phong cách không đồng nhất, tùy quân lựa chọn!
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Trạc cương một chút, liếc mắt nhìn qua những nữ nhân đó một cái, chỉ cảm thấy cách ứng cùng phản cảm. Hắn vốn là không muốn ngủ lại trong cung, nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới chính mình cảm quan phản ứng sẽ lớn như vậy.
“Tôn nhi tạ hoàng tổ mẫu hậu ái. Nhưng tôn nhi cũng không phải hài đồng mười hai mười ba tuổi, muốn chính mình an bài.” Tống Trạc cung kính mà nói.
Tươi cười trên mặt Kính Nhân Thái Hậu bỗng cứng đờ, Thu ma ma bên người nàng tưởng nói chuyện, Kính Nhân Thái Hậu lại xua xua tay, ngăn trở nàng. Cười nói: “Là tổ mẫu làm điều thừa, nếu Trạc Nhi có chính mình an bài, liền không cần lưu cung.”
“Tạ hoàng tổ mẫu.” Tống Trạc cười.
Tống Trạc bồi Kính Nhân Thái Hậu hàn huyên ước chừng một canh giờ, mới cáo từ li cung.
Thu ma ma nói: “Nương nương……”
“Ngươi nha, còn không biết hắn.” Kính Nhân Thái Hậu khi nói đến Tống Trạc giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa tự hào: “Hắn từ trước đến nay là cái có chủ kiến, cũng không chịu người sắp đặt. Hơn nữa, làm hắn giữ mình mười tám năm là chủ ý của ai gia, lúc ấy hắn nhiều phản cảm nha! Nhưng vẫn là hiếu thuận mà nghe theo ai gia nói, vốn là lúc trước ai gia làm chuyện hổ thẹn với hắn. Hiện tại hắn có thể thoát khỏi ước thúc, ai gia nơi nào còn có mặt mũi cưỡng bức hắn.”
“Nương nương đừng nói như vậy, điện hạ nhất định biết nương nương dụng tâm lương khổ.” Thu ma ma nói.
“Nguyên nhân chính là vì hắn biết, cho nên ai gia mới không thể làm rét lạnh tâm hắn. Hắn nếu không muốn, tội gì còn phải làm ra chuyện khiến hắn không thoải mái?” Kính Nhân Thái Hậu cười, lắc lắc đầu, “Ai gia làm hắn lưu cung, bất quá là cho hắn nhiều một ít lựa chọn mà thôi. Hắn nói đều có an bài, như vậy tùy hắn đi.”
Thu ma ma vội vàng nói đúng, lại khen Kính Nhân Thái Hậu một hồi, mới hầu hạ Thái Hậu nghỉ ngơi.
Sau khi Tống Trạc ra cung, Thanh Phong chạy tới nói nhận được lời mời của Tiểu Mặc quận vương, nói là đi Phượng Vũ Lâu nghe khúc, Tống Trạc xua xua tay, từ chối.
Tuy rằng hôm nay Tống Khoa nói với hắn một đống lớn những câu đều là có lý. Nhưng hắn Tống Trạc, cũng không phải người dễ dàng chịu ảnh hưởng, hắn biết chính mình đang làm gì, cũng biết chính mình phải làm gì.
Khi trở lại Thần Vương phủ đã gần giờ Tý.
Mỗi lần Tống Trạc ra ngoài, hồi phủ trước tiên chính là tới Mộng Trúc Cư, lần này cũng không ngoại lệ.
Đi vào Mộng Trúc Cư, liền thấy Ninh Khanh ghé vào trên bàn đá trong đình hóng gió.
Trên bàn bày vài bình rượu cùng một ít dưa và trái cây.
“Cô nương, mau trở về ngủ đi?” Tuệ Bình ở một bên khuyên.
“Không muốn không muốn, người ta phải đợi biểu ca……” Ninh Khanh uống lên rất nhiều rượu, say mơ màng.
Tuệ Bình bất đắc dĩ mà thở dài: “Cô nương, thế tử bị Thái Hậu tuyên tiến cung, đêm nay sẽ không trở về.”
Thái Hậu lúc này đem thế tử tuyên tiến cung, mục đích quá rõ ràng! Tự nhiên là quan ái thế tử, tự mình an bài mỹ nhân hầu hạ thế tử.
Khi Ninh Khanh biết được Tống Trạc bị tuyên tiến cung, cả người đều phát ngốc! Nàng đề phòng Tuyết Nghiên, đề phòng Oánh Nhã! Lại như thế nào cũng không đề phòng Thái Hậu sẽ ra một tay như vậy!
Nhất thời đau lòng đến tựa như đao cắt, ghé vào trên bàn liền khóc.
Ở hiện đại, ai cũng không thể cam đoan cùng ngươi nhất sinh nhất thế, giữ thân mình sạch sẽ vì ngươi. Kiếp trước Ninh Khanh không có yêu cầu này, ai không có chuyện cũ? Ai không có gặp qua tra nam tra nữ? Ai có thể cam đoan người trước mắt chính là người nắm tay đến cuối cùng kia? Không cầu ngươi là người thứ nhất, chỉ cầu ngươi là người cuối cùng ……
Nhưng hiện tại, Ninh Khanh nghĩ đến Tống Trạc muốn chạm vào nữ nhân khác, thương tâm khó
chịu đến độ vô pháp hô hấp, cầm lấy bình rượu trên bàn liền rót.
Một say, liền say tới lúc này.
“Cô nương, không cần như vậy, thế tử hôm nay không trở lại, ngài…… Thế tử!” Sơ Nhụy đang nói đột nhiên nhìn thấy Tống Trạc, tràn đầy là không dám tin tưởng.
Tống Trạc đi qua, nhìn đến Ninh Khanh uống thành mèo say, bất đắc dĩ cười khổ, duỗi tay sờ sờ đầu nàng.
“Biểu ca……” Ninh Khanh như bị kích thích, khi nhìn thấy đúng là Tống Trạc liền nước mắt lưng tròng.
Tống Trạc thấy nàng khóc đến thở dốc, tâm đều mềm nhũn, một tay đem nàng bế lên, đi trở về phòng ngủ của nàng.
“Biểu ca! Người ta đau đầu……” Ninh Khanh chỉ cảm thấy đầu ong ong vang lên, đau đến nỗi nhắm thẳng trên người Tống Trạc cọ cọ.
Thân hình non nớt của nàng đã bắt đầu phát dục thành thiếu nữ, dán ở trên người hắn, làm hắn khắc sâu cảm giác dáng người lồi lõm linh lung ẩn hiện kia.
Hô hấp của Tống Trạc trở nên gấp gáp, tay đã chạm tới phần lưng bóng loáng tinh tế của nàng, nhưng nghe thấy nàng kêu đau đầu, lại luyến tiếc nàng khó chịu: “Mang canh giải rượu tới.”
Vì làm chính mình không cần khó chịu như vậy, Tống Trạc tưởng đem nàng thả lại trên giường. Nhưng mới đẩy nàng ra, nàng lại phác đi lên, gắt gao ôm hắn liền khóc: “Biểu ca, huynh chạy đi đâu?”
Tuy rằng say đến lợi hại, nhưng trong tiềm thức nàng còn nhớ chuyện Tống Trạc hôm nay muốn khai trai, bị Thái Hậu tuyên tiến cung.
“Không đi đâu hết.” Tống Trạc bắt lấy tay nhỏ tác loạn của nàng, “Khanh Khanh ngoan, nằm yên nào.”
“Không muốn không muốn.” Ninh Khanh nói nói liền khóc, cánh tay ngọc vòng lấy cổ hắn: “Biểu ca nơi nào cũng không chuẩn đi…… trong sạch của biểu ca là của ta!”
Tống Trạc ngạc nhiên, nằm mơ cũng không thể tưởng được Khanh Khanh thẹn thùng của hắn sẽ nói ra lời kinh bạo như vậy!
Tống Trạc kinh ngạc than cười rồi liền ứng: “Được, trong sạch của biểu ca là của Khanh Khanh.”
Nói xong, Tống Trạc hung hăng mà nhẹ nhàng thở ra. Nhưng hắn lại không rõ ràng lắm, chính mình vì sao phải thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ biết là, hắn Tống Trạc một lời nói một gói vàng, cũng sẽ không nuốt lời.
“Ừ ừ.” Ninh Khanh thật cao hứng, hung hăng than ra một hơi, gắt gao ôm hắn, chôn ở trong lòng ngực hắn, thấp thấp mà lẩm bẩm: “Biểu ca…… Huynh chừng nào thì cưới ta?”
Tống Trạc ngơ ngẩn, đầu óc trống rỗng, chỉ ôm Ninh Khanh không nói một lời.
Lúc này Đồng Nhi đem canh giải rượu lại đây, Tống Trạc cầm lấy, muốn cho Ninh Khanh uống: “Tới, uống chút canh giải rượu.”
“Ưm…… Không cần……” Ninh Khanh lại quay đầu, nắm vạt áo hắn lẩm bẩm: “Huynh chừng nào thì cưới ta…… Không cưới ta, liền không cần bắt lấy ta. Ta không làm thiếp……”
Nói xong liền thấp thấp khóc lên, lẩm bẩm một ít lời nói thật không minh bạch.
Đồng Nhi ở một bên nghe được hãi hùng khiếp vía, nàng sắc mặt xanh trắng đứng ở trong góc liền thở mạnh cũng không dám, giương mắt trộm ngó Tống Trạc.
Tống Trạc nhấp môi không nói, sắc mặt kia, Đồng Nhi hình dung không ra, dù sao, nàng cảm thấy thực đáng sợ.
“Ngoan, uống canh đã được không?” Thanh âm của hắn vẫn cứ thấp nhu, mang theo chút hương vị cầu xin.
Hắn cầm lấy canh giải rượu liền hướng cái miệng nhỏ của nàng rót, canh giải rượu vừa vào miệng, Ninh Khanh liền cau mày quay đầu: “Đắng!”
Phanh một tiếng, Tống Trạc đột nhiên ném canh giải rượu tới bên chân Đồng Nhi, rét căm căm mà nhìn chằm chằm Đồng Nhi: “Chẳng lẽ không biết cô nương sợ đắng sao? Lăn xuống đi lãnh ba mươi bản tử!”
“Tạ thế tử thưởng phạt!” Đồng Nhi run bần bật dập đầu, lui đi ra ngoài.
Ninh Khanh không biết khi nào đã lại ngủ, hô hấp thanh thiển. Cánh tay Tống Trạc buộc chặt, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, hai mắt nhắm lại thật sâu, vùi vào hõm vai thơm mềm của nàng.