Editor: Trà Xanh
Mảnh ruộng này của A Kiều ở gần thôn Chu Khẩu, Diệp gia sống trong thôn Chu Khẩu.
Đầu thôn có một hồ nước, quanh hồ trồng đủ loại đào và liễu, lúc này cành liễu xanh biếc, hoa đào nở rộ, người lớn bận rộn trồng trọt, bọn nhỏ chơi đùa bên cạnh hồ, rất có không khí điền viên.
A Kiều và Triệu Yến Bình đã hiểu rõ tình hình trồng trọt trên ruộng nên dẫn bọn nhỏ tới hồ nước chơi.
Quách Hưng bị A Kiều phái đi tìm hiểu tình hình nhà cửa của Diệp gia trong thôn, hỏi thăm nhiều chút về Diệp gia và Diệp Thường Thắng. Liên quan đến muội muội của mình, Quách Hưng đương nhiên quan tâm, đặc biệt là hôn sự trước đây của Diệp Thường Thắng, nhà gái đã gả người khác, nhưng rốt cuộc tình cảm của Diệp Thường Thắng đối với vị hôn thê cũ thì thế nào, là do lời mai mối thuần túy, hay là hai người tự tìm hiểu?
Những điều này cần được hỏi rõ ràng.
Quách Hưng đi vào thôn. Triệu Yến Bình ôm nữ nhi ngồi cạnh hồ nước đếm vịt và xem cá bơi, Mạnh Chiêu ngoan ngoãn đứng bên cạnh, A Kiều và Thúy Nương trải chiếu dưới cây đào, ngồi đó nghỉ ngơi.
Thúy Nương bẻ vài cành liễu, cúi đầu đan mũ bằng nhành liễu cho tiểu Sơ Cẩm.
A Kiều nhìn Thúy Nương cười.
Lần đầu tiên gặp mặt, Thúy Nương là một tiểu cô nương mười hai tuổi, gọi nàng là A Kiều tỷ tỷ một cách thân thiện, bây giờ Thúy Nương đã mười chín tuổi, làn da mịn màng như mật, đôi mắt to và đôi môi anh đào, thanh tú xinh đẹp. Nhan sắc Thúy Nương trên mức trung bình, nhưng vóc dáng của Thúy Nương rất tốt, cao gầy và lanh lợi, nấu ăn rất ngon, nam nhân nào cưới được Thúy Nương là rất có phước.
“Vị trí của thôn này khá tốt.” A Kiều nhìn một vòng khắp nơi và trò chuyện với Thúy Nương, “Em nhìn kìa, đi mười mấy dặm về phía tây là huyện thành, càng gần kinh thành, đi chỗ nào cũng tiện.”
Thúy Nương ngẩng đầu nhìn theo phu nhân, ậm ừ hai tiếng rồi tiếp tục đan mũ bằng nhành liễu.
A Kiều mỉm cười, bởi vì phải đợi tin của Quách Hưng, nàng tạm thời không lấy Diệp Thường Thắng để trêu Thúy Nương.
Thúy Nương đan mũ xong, đi tìm tiểu Sơ Cẩm.
Quách Hưng còn chưa quay về, Diệp Thường Thắng thở hồng hộc chạy tới từ phía ruộng, trên tay cầm con diều của tiểu Sơ Cẩm bị gió thổi bay. Khi hắn dừng trước mặt A Kiều, A Kiều thấy trên mặt và trên cổ hắn đẫm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển như con trâu mới cày xong mấy chục mẫu đất.
“Chỉ một con diều thôi mà, mất cũng không sao, khiến ngươi mệt như vậy, đuổi theo rất xa phải không?” A Kiều nhìn bụi bám trên giày Diệp Thường Thắng, cảm thấy người này đủ thành thật.
Diệp Thường Thắng thở gấp, không nói nên lời, chỉ đỏ mặt lắc đầu, lén nhìn Thúy Nương sau lưng A Kiều.
Hắn biết Thúy Nương là nha hoàn của Triệu gia, vừa rồi con diều bay đi, nàng gấp như thế, có phải lo lắng chủ tử sẽ trách móc nàng vì con diều hay không? Diệp Thường Thắng không biết chuyện gì xảy ra, nghĩ đến cảnh nàng sẽ bị mắng bởi vì con diều này, hắn lập tức đuổi theo, chạy một mạch tám dặm mới lấy được con diều trên cây về, lo lắng Triệu gia sẽ mau chóng rời đi, hắn không dám nghỉ ngơi, chạy một mạch về lại.
May mắn thay, Triệu đại nhân còn chưa đi.
Thúy Nương thấy mồ hôi của hắn rơi như mưa, nhất thời mềm lòng, gỡ cái khăn bên hông đưa cho hắn: “Mau lau đi, nếu biết diều bay xa vậy, không cần ngươi đuổi theo.” Một con diều chẳng đáng giá bao nhiêu tiền.
Diệp Thường Thắng ngại ngùng, thấy khăn của nàng màu vàng mơ, sạch sẽ, thậm chí có mùi hương của nữ hài tử, Diệp Thường Thắng không đành lòng dùng khăn lau mồ hôi, xua tay liên tục: “Không cần, không cần, ta, ta quay lại trồng trọt, phu nhân có gì dặn dò thì phái người đi kêu ta.”
Nói xong, Diệp Thường Thắng để con diều xuống đất, xoay người chạy đi.
Khi hắn quay lưng lại, A Kiều và Thúy Nương mới phát hiện sau lưng hắn đã ướt đẫm, áo vải thô dán sát vào lưng, theo bước chân chạy vội của hắn, đường cong của cơ thịt sau lưng hắn đã bị xiêm y phác hoạ rõ ràng.
A Kiều đột nhiên nghĩ tới một vài hình ảnh của nàng và Triệu Yến Bình khi ở bên nhau.
Nhắc mới nhớ, khi Triệu Yến Bình còn làm bộ đầu cũng cường tráng như Diệp Thường Thắng, sau khi vào kinh thì gầy một chút, tuy vẫn khỏe mạnh nhưng nhìn không thấy mạnh mẽ như vậy. Vóc dáng của Diệp Thường Thắng rắn chắc như vậy, nếu Thúy Nương gả cho hắn, không nói đến chuyện khác, cuộc sống phu thê nhất định không tồi.
Thu hồi ánh mắt, A Kiều lén nhìn Thúy Nương.
Thúy Nương ngơ ngác nhìn bóng dáng Diệp Thường Thắng, người này nhiều mồ hôi ghê!
—-
Ngay sau khi Diệp Thường Thắng rời đi, Quách Hưng đã trở lại.
A Kiều đuổi Thúy Nương đi đếm vịt với nữ nhi, một mình nàng nghe Quách Hưng kể chuyện.
Quách Hưng tìm người trong thôn hỏi rất nhiều về Diệp gia, thậm chí còn tìm hiểu rõ ràng ba thế hệ của Diệp gia. Các trưởng bối của Diệp gia được đánh giá rất tốt, ngày thường hàng xóm cần gì mà họ có thể giúp được thì sẽ giúp nhưng không phải là người hiền như cục đất. Từng có tá điền lười biếng nên dùng mánh khóe, không lo trồng trọt, còn muốn cầu xin Diệp trang đầu giúp che giấu qua mặt chủ ruộng, Diệp trang đầu rất thẳng thắn, trực tiếp thu lại nhà tá điền đó.
Về phần hôn sự trước đây của Diệp Thường Thắng, nhà gái ở thôn khác, Diệp Thường Thắng mỗi ngày ở nhà trồng trọt, chỉ lúc đi coi mắt mới gặp nhà gái một lần, không có quan hệ riêng tư nào. Sau khi nhà gái hủy hôn rồi gả cho người khác, Diệp Thường Thắng vẫn đi trồng trọt như thường ngày, thỉnh thoảng bị mọi người trong thôn trêu chọc tức phụ đã bỏ chạy, hắn chỉ cười, không thấy vẻ đau khổ.
Quách Hưng nói một hơi mới phát hiện dưới đất bên cạnh có một con diều.
A Kiều cười nói: “Vừa nãy Diệp Thường Thắng nhặt về, chạy đi chạy về hết mười sáu dặm, hắn chỉ mất ba mươi phút, thật có sức chạy.”
Quách Hưng tuy cười nhưng nghĩ thầm, mười sáu dặm thì tính là gì, nếu để hắn chạy, hắn có thể chạy hai mươi dặm!
Mặt trời dần lên cao, cả nhà A Kiều lên đường về nhà.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, A Kiều khen Diệp Thường Thắng với Triệu Yến Bình, chủ yếu là khen hai chuyện nàng thấy hôm nay: con người thành thật, thân thể cường tráng.
Khen thì cứ khen đi, nàng còn lắm miệng thêm một câu, nói rằng cơ thể của Diệp Thường Thắng giống Triệu Yến Bình 5 năm trước.
Ban ngày ban mặt, tuy hai vợ chồng nằm trên giường, nhưng Triệu Yến Bình không định làm gì với A Kiều, cho đến khi nghe A Kiều nói vậy.
“Nàng chê ta hiện tại không đủ cường tráng?” Triệu Yến Bình quay đầu nhìn A Kiều hỏi.
Ánh mắt của hắn nhìn là lạ, A Kiều vội nói: “Không có, ta nhớ bộ dáng trước kia của chàng.”
Triệu Yến Bình đè lên người nàng, trầm giọng hỏi: “Trước đây và hiện tại có gì khác nhau?”
Mặt A Kiều bị hắn đè đỏ bừng.
Có gì khác nhau? Khác nhau chính là 5 năm trước Triệu Yến Bình mỗi ngày muốn ngủ dưới đất, đợi nàng mở miệng thì hắn mới lên giường đè nàng, hiện tại hắn đã thay đổi, hở chút là đè nàng.
“Chàng xuống đi, ta đang nói chuyện đứng đắn với chàng.” A Kiều đẩy hắn.
Triệu Yến Bình không cho rằng việc tiểu thê tử khen một nam nhân khác cường tráng trước mặt hắn là chuyện đứng đắn.
Hắn càng muốn nàng hiểu rõ, cường tráng chỉ là bề ngoài, không liên quan trực tiếp đến thể lực của nam nhân.
Phải nói rằng giường đất ở phương bắc rất tiện, Triệu Yến Bình trực tiếp ôm A Kiều lên, không cần lo lắng đụng đầu vào đầu giường.
Tội nghiệp cho A Kiều, buổi trưa hôm nay không được nghỉ ngơi.
—
Cuối tháng bảy, có một trận mưa to ở kinh thành, không những mưa mà gió cũng lớn, đậu phộng trong đất thì không sao, bắp bị đổ rạp, đặc biệt là vùng ngoài cùng.
Khi mưa gió ngừng, A Kiều để bọn nhỏ ở nhà, nàng dẫn Thúy Nương và Quách Hưng ngồi xe ngựa đi kiểm tra ruộng nhà mình.
Một nửa trong 30 mẫu ruộng trồng đậu phộng, một nửa trồng bắp, khi xe ngựa chưa dừng lại, A Kiều vén rèm nhìn bên ngoài, thấy vài tá điền phái người đến, cố gắng nâng những cây bắp bị gió thổi ngã đứng dậy, không cứu được thì đành phải thu hoạch trước, bắp non có thể bán để nấu, bắp hư thì mang về nhà, phơi khô làm củi.
Diệp trang đầu và Diệp Thường Thắng cũng có mặt, hai cha con đang đỡ bắp của nhà mình, đồng thời giám sát các tá điền giao số bắp được thu hoạch trước, chờ đem vào thành cho chủ tử quyết định để ăn hay là bán lấy tiền.
Diệp trang đầu xuống ruộng làm việc, Diệp Thường Thắng khom lưng bước ra khỏi ruộng, phát hiện xe ngựa của Triệu gia.
Hắn lập tức chạy tới.
Quách Hưng dừng xe ngựa, Thúy Nương vén rèm muốn xuống xe trước, Diệp Thường Thắng nhìn đôi giày thêu sạch sẽ của nàng, vội vã nói: “Mặt đất lầy lội, cô nương và phu nhân có gì cần hỏi thì ở trên xe hỏi, đừng xuống dưới.”
Thúy Nương cúi đầu nhìn, lần này phát hiện trên giày và ống quần của Diệp Thường Thắng dính đầy bùn, bao gồm ca ca mới nhảy xuống, mũi giày cũng dính toàn bùn.
Thúy Nương lui
vào xe, giải thích tình huống cho phu nhân.
A Kiều quyết định không xuống xe, bảo Thúy Nương vén màn lên, ngồi bên trong hỏi Diệp Thường Thắng những tổn thất của bắp.
Diệp Thường Thắng cười nói: “Phu nhân đừng lo, bắp của chúng ta trồng sát nhau chỉ bị đổ một chút ở vòng ngoài, không tổn thất bao nhiêu, loại bắp này nếu trồng xen kẽ với đậu phộng, mỗi mảnh đất trồng bắp mà tổn thất vòng ngoài mới gọi là thảm.”
Bắp sợ gió, mỗi năm cha hắn sẽ tổ chức cho các tá điền trồng bắp sát nhau, đến cuối vụ thu hoạch các tá điền chỉ trồng bắp và đậu phộng sẽ trao đổi một ít, như thế các tá điền có lương thực và dầu ăn, gia đình địa chủ được hưởng lợi nhiều nhất.
Lúc này, Diệp trang đầu cũng đi tới và trấn an A Kiều.
A Kiều rất hài lòng với cha con Diệp gia.
Để hai cha con tiếp tục làm việc, A Kiều trao đổi ánh mắt với Quách Hưng trước, sau đó buông rèm xuống, hỏi nhỏ Thúy Nương: “Em thấy Diệp Thường Thắng thế nào?”
Thúy Nương ngơ ngác: “Thế nào chuyện gì?”
A Kiều cười nói: “Làm tướng công của em.”
Thúy Nương hoàn toàn không ngờ phu nhân có ý định này, nàng đỏ mặt, vừa mắc cỡ vừa nói gấp: “Ta không gả chồng, ta đã nói sẽ hầu hạ ngài và quan gia cả đời!”
A Kiều thở dài, đợi Thúy Nương không kích động nữa mới nhỏ nhẹ giải thích: “Gả chồng chứ không phải muốn đuổi em đi, em đã mười chín tuổi, đâu còn nhỏ nữa. Nhân lúc em còn trẻ, ta tìm một người tướng công đáng tin cho em, sau khi kết hôn em vẫn tiếp tục sống với chúng ta. Nhà chúng ta còn hai gian đảo tọa phòng, sẽ thu xếp một gian cho vợ chồng son các em. Ban ngày hắn đi vào thôn làm việc hiếu kính cha mẹ hắn, buổi tối về nhà với em, như vậy em có tướng công tốt mà không cần rời bỏ chúng ta.”
Thúy Nương suy nghĩ một chút, chu miệng nói: “Tốt thì tốt, nhưng vì sao ta phải gả cho hắn, ta chẳng thân với hắn.”
A Kiều hỏi nàng: “Ta cũng muốn tìm người quen cho em, nhưng em nói cho ta biết, em thân với ai.”
Thúy Nương không trả lời được.
Nhiều năm trôi qua, bên cạnh nàng chỉ có hai nam nhân, một người là quan gia, một người là ca ca ruột, còn lại là những gã sai vặt gặp vài lần của các phủ khác, nếu tính cẩn thận, Diệp Thường Thắng coi như là người tương đối quen thuộc. Hơn nữa, nếu nàng gả cho gã sai vặt của một phủ nào đó, vậy thành người ngoài, chỉ có gả cho Diệp Thường Thắng, hai vợ chồng mới đồng lòng làm việc cho quan gia và phu nhân.
Nghĩ như vậy, Thúy Nương đột nhiên nhận ra rằng, hoặc là nàng không gả, nếu không Diệp Thường Thắng là sự lựa chọn thích hợp nhất lúc này.
Thúy Nương nhưng không muốn làm gái lỡ thì cả đời, quan gia đối với phu nhân rất tốt, ca ca đối với tẩu tử cũng tốt, Thúy Nương cũng muốn có một nam nhân đối xử tốt với nàng.
Diệp Thường Thắng có được không?
Thúy Nương thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn phải nhìn trái, thấy Diệp Thường Thắng đang đứng trên mặt đất cách đó không xa.
Nhìn thấy nàng, Diệp Thường Thắng đứng tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi phát hiện Thúy Nương cứ nhìn mình chằm chằm, Diệp Thường Thắng mới rờ đầu, đắn đo chạy tới, lo lắng hỏi: “Phu nhân muốn dặn dò điều gì hay sao?”
Đây là lần đầu tiên Thúy Nương nghiêm túc đánh giá Diệp Thường Thắng, thấy hắn cao lớn, ngoại hình cũng không tệ, Thúy Nương hơi vừa ý, chỉ không bỏ được sĩ diện, trừng mắt nói: “Ai kêu ngươi, lo chuyện của ngươi đi, đừng lười biếng.”
Diệp Thường Thắng đỏ mặt, có trời đất chứng giám, hắn thật sự không hề có ý lười biếng!
Thúy Nương chẳng quan tâm hắn, buông rèm xuống, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
A Kiều cười và chỉ vào mặt nàng: “Hung dữ quá, coi chừng dọa người ta chạy mất.”
Thúy Nương hừ: “Chạy thì cho chạy, đâu phải không phải hắn thì không được.”
A Kiều lắc đầu, tính tình nhỏ nhen này của Thúy Nương, không biết Diệp Thường Thắng chịu nổi không.
Hoa màu không bị tổn thất lớn, A Kiều yên tâm trở về. Vào buổi chiều, Diệp trang đầu và Diệp Thường Thắng đánh xe lừa đến, trên xe lừa có chở vài sọt bắp được thu hoạch sớm bởi vì trận mưa gió này.
Bán cũng không đáng bao nhiêu tiền, A Kiều bảo Diệp Thường Thắng và Quách Hưng chuyển một nửa vào nhà, để dành cho nhà mình và bà con nấu ăn, số còn lại để Diệp trang đầu mang về chia cho các tá điền.
Diệp trang đầu thay mặt các tá điền cảm tạ chủ nhân, sau đó chuẩn bị cáo lui.
A Kiều bảo hai cha con chờ một chút, nàng kêu Quách Hưng đến, đuổi Đông Trúc đi ra ngoài, lúc này mới nói rằng nàng có ý tác hợp Diệp Thường Thắng với Thúy Nương.
Diệp Thường Thắng vừa nghe thấy thì lộ rõ sự vui mừng, giống như bị cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập trúng.
Diệp trang đầu cũng rất vui, Thúy Nương là thân tín bên cạnh chủ nhân, chủ nhân bằng lòng gả Thúy Nương cho nhi tử của ông, đây là cho nhà ông thể diện.
Hắn lập tức quỳ xuống nói cảm tạ.
A Kiều đỡ hờ hắn và nói: “Ngươi đừng vội, có chút chuyện ta muốn nói rõ ràng trước. Sau khi kết hôn Thúy Nương sẽ ở lại phủ chúng ta làm việc, đặc biệt là buổi sáng, trời chưa hửng sáng phải dậy chuẩn bị cơm sáng. Các ngươi ở ngoài thành, nếu Thúy Nương ở nhà các ngươi, chạy qua chạy lại quá vất vả, cho nên ta muốn thu dọn một gian đảo tọa phòng cho hai vợ chồng son, để Thường Thắng chạy hai bên, ban ngày đi vào thôn buổi tối trở về lại, ngày lễ và ngày tết thì Thường Thắng đưa Thúy Nương trở về.”
Diệp trang đầu cười một cách cứng nhắc.
Diệp Thường Thắng thấp thỏm nhìn phụ thân.
A Kiều hiểu ý Diệp trang đầu, cười nói: “Các ngươi về thương lượng trước, nếu chấp nhận được thì chúng ta kết thân, nếu thấy khó xử, coi như ta chưa đề cập chuyện này, ngươi tiếp tục làm trang đầu cho chúng ta.”
Diệp trang đầu cảm thấy không thành vấn đề, chỉ lo lắng lão nương và tức phụ không vui vì trưởng tử ở bên ngoài, cho nên sẽ về nhà bàn bạc.
Xác định rằng chủ nhân không giận vì ông do dự, Diệp trang đầu dẫn nhi tử cáo lui.
Quách Hưng đi ra ngoài đưa hai cha con, sắc mặt nhìn bình thường với thái độ khách khí.
Diệp Thường Thắng ngồi trên xe lừa, thấy đại cữu tử của người mình thích đóng cửa với gương mặt vô cảm, hắn chợt lạnh lòng, quay đầu nói với lão tử: “Cha, con muốn cưới Thúy Nương.”
Diệp trang đầu nhìn ra được điều này.
Thật ra nhi tử không hài lòng lắm về cuộc hôn nhân trước. Bởi vì trưởng bối càm ràm rằng hắn đã tới tuổi, nhi tử mới miễn cưỡng đồng ý, còn lần này, không nói đến việc Thúy Nương rất đắc dụng trong nhà Triệu đại nhân, ngoại hình xinh đẹp hơn nữ tử kia nhiều, nhi tử không thích mới là lạ.
Nếu là ông, ông cũng đồng ý, đáng tiếc ông không có phước như nhi tử!