Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 177


trước sau

Editor: Trà Xanh

Vào lúc hoàng hôn, trước khi Triệu Yến Bình tan việc, tiểu lại mà hắn phái đi hỏi thăm tình hình của Vương gia đã trở lại.

Ba thế hệ đầu của Vương gia đều mở cửa hàng bán ngọc, nam nhi trong nhà am hiểu các loại ngọc thạch và phỉ thúy, cũng rất thành thạo đá cờ bạc. Khi Vương Ngộ An còn trẻ, gia đình sống trong tòa nhà lớn ngũ tiến. Ngọc Hạp Ký nằm trên đường Xương Thịnh là cửa hàng bán ngọc rất nổi tiếng ở kinh thành, nhưng Vương Ngộ An dần dần sa sút do nhiều năm không có con, nghiện cờ bạc, mất hết tài sản, của cải, đồng ruộng, hiện tại chỉ còn một tòa nhà cũ tam tiến và cửa hàng trên đường Xương Thịnh.

Càng thua càng đánh bạc, năm ngoái Vương Ngộ An vay chủ nợ một đống bạc, đến kỳ sau cả vốn lẫn lời phải trả một ngàn lượng.

Vương Ngộ An cầm số bạc đã vay đến khu sản xuất ngọc để mua nguyên liệu thô, hy vọng sẽ cắt ra được một mẻ ngọc tốt, kết quả hắn nhìn sai, tất cả nguyên liệu thô đều cắt, chỉ có một ít ngọc không lẫn tạp chất, giá trị không đáng bao nhiêu. Vương Ngộ An bán số ngọc này được mấy chục lượng, về lại kinh thành chui vào sòng bạc đi đánh bài, thua sạch, sau đó bị chủ nợ bắt đi.

“Đại nhân, Vương gia tìm ngài vì muốn lừa tiền, ngài đừng để bọn họ lừa. Chúng ta không biết nhà bọn họ có bạc tiết kiệm hay không, nhưng tòa nhà tam tiến và cửa hàng trên đường Xương Thịnh có thể bán ít nhất là năm trăm lượng, nếu bọn họ thật sự muốn mượn, mượn ngài năm trăm lượng cũng được, muốn một lần một ngàn lượng, chẳng qua là coi tiền ngài như rác.”

Tiểu lại nói một cách tức giận, điêu dân khinh người quá đáng.

Triệu Yến Bình không có biểu cảm gì, đưa bức thư trên bàn cho tiểu lại “Ngươi đến Hàn Lâm Viện, giao phong thư này cho Mạnh biên tu.”

Tiểu lại cầm thư bằng hai tay, đi ra ngoài làm việc.

Triệu Yến Bình dọn dẹp bàn một chút, soạn thảo một công văn rồi bỏ vào trong ngực, sau đó đi ra khỏi chỗ làm, cưỡi ngựa đến Vương trạch một mình.

Tòa nhà tam tiến mà Vương gia đang sinh sống có giá trị tương đương với tòa nhà tam tiến trong ngõ Sư Tử của Triệu gia, không phải là nhà mới nhưng bởi vì vị trí khá tốt nên có thể bán hai ba trăm lượng bạc.

Triệu Yến Bình bước tới gõ cửa, Vương Ngộ An và Trâu thị vội vàng chạy ra đón.

Thấy hắn đến một mình mà Mạnh Chiêu không tới, Vương Ngộ An không khỏi thất vọng. Từ đầu đến cuối Trâu thị biết Chiêu nhi của hắn sống ở Triệu gia, Chiêu nhi đậu Thám Hoa cưỡi ngựa dạo phố Trâu thị cũng lén đi coi, Vương Ngộ An không biết chuyện gì cả, thậm chí chưa gặp được nhi tử ruột của mình.

Sau khi về nhà, Vương Ngộ An lại đánh Trâu thị một trận, hai bên mặt Trâu thị đều sưng vù.

Vương Ngộ An đã từng hơi sợ vợ, cho dù Trâu thị làm hại rất nhiều nha hoàn nhưng Vương Ngộ An chưa hề nói gì, chỉ dám giận dỗi phá tài sản, dùng cách này để trả thù Trâu thị. Hiện giờ biết được chuyện Trâu thị đã làm, xuýt nữa làm hại hương khói duy nhất của Vương gia, Vương Ngộ An không bao giờ sợ Trâu thị nữa.

Trâu thị tự biết mình sai, không dám cãi lời trượng phu, chỉ muốn nhanh chóng lấy một ngàn lượng bạc từ chỗ Triệu gia, giữ được tòa nhà và cửa hàng.

Vẻ mặt Triệu Yến Bình lạnh lùng, có vẻ quan uy không nhỏ, Vương Ngộ An cẩn thận hỏi một câu “Sao Chiêu nhi không tới?”, Triệu Yến Bình không để ý đến hắn, đi thẳng vào trong viện, Vương Ngộ An không dám lắm lời.

Vào thính đường, Triệu Yến Bình thản nhiên ngồi ghế chủ vị, phu thê Vương Ngộ An và Trâu thị lo lắng đứng trước mặt hắn.

“Đưa Phương ma ma đến đây, bản quan có chuyện hỏi nàng.” Không đụng vào nước trà mà tiểu nha hoàn bưng lên, Triệu Yến Bình lạnh lùng nói.

Trâu thị lập tức sai tiểu nha hoàn đi kêu tỳ nữ Hạnh Phương tới. Hạnh Phương là tên thật được dùng khi còn trẻ, hiện giờ đã hơn 40 tuổi nên gọi là Phương ma ma.

Trước khi đi cản đường hai cha con Triệu Yến Bình và Mạnh Chiêu, Trâu thị đã chuẩn bị đầy đủ, căn dặn Hạnh Phương nhiều ngày, Hạnh Phương đã thuộc lòng những lời đó. Năm xưa cha mẹ của nha hoàn Bình Nhi ẵm Mạnh Chiêu tới đây, Trâu thị lấy bạc để đổi nhi tử, sau khi đổi xong đã sai Hạnh Phương đi ra ngoài tìm chỗ vứt đi, Hạnh Phương đưa hài tử đến chùa Linh Sơn. Biết hài tử được một cặp lão nông ôm đi, Trâu thị đã sai Hạnh Phương kiểm tra nhiều lần, A Kiều nhận nuôi không bao lâu thì Trâu thị cũng biết.

Biết Triệu Yến Bình là ai, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Trâu thị còn tặng Hạnh Phương ngoài 40 tuổi một vật để Hạnh Phương tự mình phá tấm thân xử nữ.

Trâu thị, Vương Ngộ An và Hạnh Phương cẩn thận sắp xếp cả ngày, ba người cảm thấy họ có thể đối phó được.

Về động cơ, Trâu thị là vì tiền, Vương Ngộ An không muốn nhi tử biết hắn đã cưỡng ép một nha hoàn mới có con, còn Hạnh Phương, vì lòng trung thành đối với Trâu thị, cũng muốn nhặt một nhi tử là Thám Hoa lang, chỉ cần nhận con thành công, nàng sẽ trở thành di nương chính thức của Vương gia, nửa đời sau có thể hưởng phúc.

Hạnh Phương tới, một ma ma với dung mạo bình thường và dáng người mập mạp.

Triệu Yến Bình đánh giá Hạnh Phương một lúc, bảo phu thê Vương Ngộ An và Trâu thị đi ra trước.

Hai vợ chồng không dám từ chối.

Sau khi hai người lui ra, Triệu Yến Bình bảo Hạnh Phương “Đóng cửa lại.”

Hạnh Phương vốn dĩ đã lo sợ dưới ánh mắt sắc bén của Triệu Yến Bình, lại đóng cửa, thính đường mờ tối, Đại Lý Tự Khanh ngồi nghiêm chỉnh giống như Diêm Vương sống, đôi chân Hạnh Phương mềm nhũn, nơm nớp lo sợ quỳ xuống, lợi dụng tư thế dập đầu để tránh ánh mắt Triệu Yến Bình “Đại nhân, tiểu quan gia thật sự là do nô tỳ sinh, nô tỳ còn nhớ rõ lúc nô tỳ đưa hắn đến chùa Linh Sơn, tuyết mới ngưng chưa bao lâu. Nô tỳ sợ hài tử đông lạnh nên bọc nhiều lớp chăn cho hắn, còn tìm một đống cỏ khô lót phía dưới, nô tỳ tận mắt nhìn thấy hắn được người ta nhặt mới rời đi.”

Triệu Yến Bình hỏi nàng “Năm đó ngươi là đại nha hoàn bên cạnh Trâu thị, ngươi đột nhiên xin nghỉ nửa năm, Trâu thị không hề nghi ngờ? Nửa năm đó ngươi ở đâu, lúc sinh hài tử có mời bà đỡ không?”

Hạnh Phương thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tất cả đều là những câu hỏi mà thái thái đã kêu nàng chuẩn bị.

Đã được chuẩn bị, Hạnh Phương chậm rãi trả lời, lúc đầu còn rất căng thẳng, càng về sau càng trôi chảy “…… Ta không dám mời bà đỡ, tự mình trốn trong núi sinh, sau khi sinh cho bú vài ngày, ta sợ tiếp tục cho bú sẽ lưu luyến nên vội vàng đem hắn ra ngoài.”

Không có cách nào điều tra chuyện bên ngoài Đại Lý Tự, chuyện trong Vương gia đã trôi qua hai mươi năm, hạ nhân Vương gia đã thay đổi vài lần, đặc biệt là sau khi Vương gia dần dần suy sụp, hạ nhân cũng không biết nàng lúc trước có rời nửa năm hay không.

“Ngươi bỏ hài tử rồi lập tức trở về Vương gia?”

“Đúng vậy.”

Triệu Yến Bình hỏi tiếp “Phụ nhân sau khi sinh sẽ có sữa, sữa xuống sẽ rất khó cai, ngươi đã cai sữa bằng cách nào?”

Hạnh Phương hoảng hồn.

Nàng chưa từng sinh hài tử, làm sao biết cai sữa kiểu nào?

Khi một người căng thẳng hoặc hoảng sợ rất dễ quên mọi thứ, vào lúc khác, Hạnh Phương còn có thể nhớ rằng nàng đã hầu hạ Trâu thị, Trâu thị đã trải qua chuyện này, nhưng lúc này bị Đại Lý Tự Khanh thẩm vấn, trong đầu Hạnh Phương toàn là câu nói “tiêu đời rồi”, Đại Lý Tự Khanh nghi ngờ nàng nói dối phải không?

Mồ hôi vã ra cùng với sự căng thẳng, rơi lộp độp xuống đất, Hạnh Phương lau một cái, cuối cùng nhớ tới Trâu thị, lắp bắp trả lời vấn đề này.

Triệu Yến Bình chỉ muốn thử nàng, ngay lúc Hạnh Phương đọc thuộc lòng đáp án giống như đang kể chuyện năm xưa, Triệu Yến Bình đã nghi ngờ, sau đó những phản ứng của Hạnh Phương đã cho hắn đáp án.

Triệu Yến Bình tin rằng Mạnh Chiêu là máu mủ của Vương Ngộ An, nhưng hắn cần điều tra rõ mẹ ruột của hài tử là ai.

“Ngươi có biết, ngỗ tác rờ xương có thể biết được một nữ tử đã từng sinh hài tử hay chưa?” Triệu Yến Bình thản nhiên nói.

Hạnh Phương đột nhiên ngẩng đầu, có chuyện như vậy à?

Triệu Yến Bình nhìn chằm chằm nàng “Bây giờ ngươi thú nhận sự thật, ta sẽ không truy cứu ngươi tội lừa dối, nếu đến Đại Lý Tự, một gia nô như ngươi dám cấu kết với người khác để lừa mệnh quan triều đình, có ý giả làm mẹ ruột của quan viên, chắc chắn tội chết.”

Hạnh Phương nghe xong thì run như cầy sấy, giải thích đầu đuôi câu chuyện, khóc lóc cầu xin Triệu Yến Bình tha mạng “Đại nhân, đây là do thái thái nhà ta ép buộc ta, cầu xin đại nhân thương xót, cho ta một con đường sống!”

Triệu Yến Bình muốn mạng của nàng cũng vô ích, bảo Hạnh Phương đi xuống, kêu Vương Ngộ An vào.

Hạnh Phương khóc sướt mướt đi ra ngoài, thấy nàng khóc như vậy, Vương
Ngộ An và Trâu thị biết chuyện không xong rồi.

Khi Vương Ngộ An bước vào, mặt không còn chút máu, hắn quỳ gối thật mạnh trước mặt Triệu Yến Bình, tự khai rằng hắn không muốn Mạnh Chiêu hận hắn nên mới nghe theo kế hoạch của Trâu thị, khóc lóc kể lể rằng mọi chuyện là lỗi của Trâu thị, nếu năm đó Trâu thị để hài tử ở trong phủ, hắn nhất định sẽ là một phụ thân tốt, sẽ không sa sút như hôm nay.

Triệu Yến Bình cười lạnh “Trâu thị có lỗi của nàng, nhưng nếu Trâu thị không ngăn chặn kịp thời, năm đó nha hoàn Bình Nhi bị ngươi sỉ nhục sau khi say rượu đã sớm treo cổ tự sát.”

Vương Ngộ An không nói nên lời, xấu hổ quỳ rạp dưới đất.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Triệu Yến Bình hỏi hắn “Nếu Chiêu nhi lớn lên ở vương phủ, ngươi thật sự sẽ làm một phụ thân tốt?”

Vương Ngộ An lập tức nói “Sẽ! Hắn là máu mủ duy nhất của Vương gia, ta nhất định sẽ bồi dưỡng hắn, để hắn……”

“Để hắn học cách phân biệt ngọc, học cách quản lý cửa hàng, làm một thương nhân bán ngọc giống như ngươi?” Triệu Yến Bình ngắt lời hắn.

Vương Ngộ An nghĩ như vậy.

Triệu Yến Bình hỏi hắn “Vậy ngươi cảm thấy, hiện tại hắn tiếp tục làm quan ở Hàn Lâm Viện sẽ có triển vọng hơn, hay là trở về thay ngươi kiếm tiền trả nợ sẽ có tương lai hơn?”

Sắc mặt Vương Ngộ An thay đổi rõ rệt, cả ngày nay hắn chỉ nghĩ đến chuyện Vương gia có người nối dõi, không hề nghĩ đến tương lai của nhi tử.

Triệu Yến Bình cho hắn thời gian để hắn suy nghĩ.

Dân không đấu với quan, Vương Ngộ An nghĩ đến một chiến lược hai mũi “Chiêu nhi đã được đại nhân và phu nhân cực khổ nuôi lớn, Chiêu nhi có được hôm nay là nhờ đại nhân bồi dưỡng. Thảo dân, thảo dân không có mặt mũi nào để nhận hắn, chỉ hy vọng tương lai hắn có gia đình sinh con, nếu có hai nhi tử, có thể cho một đứa thừa kế Vương gia. Đại nhân yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, thảo dân sẽ làm việc chăm chỉ, dành lại một phần sự nghiệp của gia đình, tuyệt đối không để hài tử tới Vương gia chịu khổ.”

Thật là một thương nhân khôn khéo, Triệu Yến Bình tức giận “Nếu ngươi tự biết không có mặt mũi nào nhận hắn, vì sao còn có mặt mũi bảo hắn đem con ruột giao cho ngươi nuôi nấng, để hắn gánh chịu nỗi đau phụ tử ly biệt? Vương Ngộ An, ngươi có biết, phu thê bản quan đã tìm được một mối hôn sự tốt cho Chiêu nhi, cuối tháng sẽ gặp nhau, nhưng bị phu thê các ngươi gây chuyện, Chiêu nhi mất hết mặt mũi, mối hôn sự này có lẽ sẽ bị huỷ hoại, ngươi còn nghĩ đến chuyện muốn con của Chiêu nhi làm tôn tử?”

Vương Ngộ An nghe vậy, vừa hối hận vừa hoảng sợ, nhưng cũng bi thương “Đại nhân muốn Vương gia chúng ta chặt đứt hương khói hay sao?”

Triệu Yến Bình nói “Ngươi đã có người ở rể, chặt đứt hương khói chỗ nào? Ngươi trẻ trung khoẻ mạnh, nạp thiếp sinh con cũng còn kịp. Bản quan chỉ nhắc nhở ngươi, muốn làm phụ thân tốt thì đừng kéo Chiêu nhi xuống nước và gây thiệt hại cho cả hai, trừ khi ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, không hy vọng Chiêu nhi trở nên nổi bật.”

Vương Ngộ An vừa rơi nước mắt vừa lắc đầu, nhi tử đậu Thám Hoa khi còn đang đi học, giỏi biết bao, làm sao hắn lại kéo vào vũng bùn được? Nếu không phải mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nếu không phải do Trâu thị tự chủ trương không cho hắn cơ hội suy nghĩ thấu đáo, hắn sẽ tìm Triệu gia để lén thương lượng, tuyệt đối không gây chuyện đến nỗi mọi người đều biết.

“Chiêu nhi sẽ không nhận ngươi, hắn giữ lễ pháp và thanh cao, ghét kẻ ức hiếp nam nữ nhất.” Triệu Yến Bình làm Vương Ngộ An hoàn toàn từ bỏ ý định nhận người thân.

Vương Ngộ An cúi đầu, ngay khi sự thật được tiết lộ, hắn đã đoán được kết quả này.

“Nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội sửa đổi để làm lại cuộc đời.” Triệu Yến Bình lấy ra tờ công văn, đưa Vương Ngộ An xem.

Vương Ngộ An cầm công văn bằng hai tay, chỉ thấy dòng chữ cao vút uy lực, kèm theo sự ngay thẳng chính trực.

Triệu Yến Bình đưa ra một thỏa thuận với Vương Ngộ An.

Hắn cho Vương Ngộ An mượn một ngàn rưỡi lượng bạc, Vương Ngộ An lấy tòa nhà tam tiến và cửa hàng trên đường Xương Thịnh để thế chấp. Ba năm sau, nếu Vương Ngộ An có thể trả hết Triệu Yến Bình 1500 lượng, khế thư sẽ bị vô hiệu, hai nhà sẽ sống trong hòa bình không có gì. Nếu Vương Ngộ An không thể trả hết nợ trong vòng ba năm, Triệu Yến Bình sẽ tịch thu tòa nhà của Vương gia, gia đình Vương Ngộ An sống hay chết cũng không liên quan gì đến Triệu gia và Mạnh Chiêu, nếu Vương gia tiếp tục dây dưa, Triệu Yến Bình sẽ dùng khế thư này để đưa 4 người nhà Vương gia vào ngục.

Vương Ngộ An đọc xong công văn, vẻ mặt phức tạp.

Triệu Yến Bình giải thích “Dù gì ngươi cũng là cha ruột của Chiêu nhi, hôm nay ngươi nghèo như vậy, lại gây ầm ĩ chuyện nhận người nhà, danh dự của Chiêu nhi đã bị tổn hại. Nếu ngươi có thể khôi phục sự nổi tiếng của Vương gia năm xưa bằng chính bản lĩnh của mình, sẽ được mọi người ca tụng câu chuyện kinh doanh, nếu ngươi phát đạt, Chiêu nhi sẽ không bị chế nhạo quá mức.”

Mối quan hệ huyết thống giữa phụ tử là một sự thật không thể thay đổi, Mạnh Chiêu chưa từng gặp cha ruột, bị nói là không nhận người thân cũng không quá khó nghe, nhưng nếu Vương Ngộ An thật sự bị chủ nợ hành chết, hoặc là Vương Ngộ An nghèo rớt mùng tơi và trở thành ăn mày, nếu Mạnh Chiêu tiếp tục ngồi yên không quan tâm, chắc chắn sẽ bị các bá tánh lên án là bạc bẽo vô tình.

Chỉ khi Vương Ngộ An phục hồi thể diện, ảnh hưởng của việc này đối với Mạnh Chiêu mới giảm đến tối thiểu.

Triệu Yến Bình nhìn Vương Ngộ An nói “Nếu ngươi đồng ý, ngày mai bản quan đem ngân phiếu và người làm chứng đến đây, cùng ngươi trao đổi hai tờ khế nhà.”

Vương Ngộ An bật khóc vì xấu hổ.

Hắn nhiều lần nghe nói về hoàn cảnh của Triệu gia. Triệu đại nhân là thanh quan, mua tòa nhà lớn của tiên đế hết sạch tiền dành dụm, cuộc sống khá khó khăn, Triệu đại nhân lượm giấy nháp ở chỗ làm để luyện chữ. Sau đó tiên đế thưởng Triệu gia một ngàn lượng, nhưng không bao lâu sau Triệu đại nhân về quê chịu tang, mấy năm nay có thể tiết kiệm được bao nhiêu bổng lộc, lại vừa gả cho nữ nhi, 1500 lượng này có thể là toàn bộ số tiền tiết kiệm của Triệu đại nhân.

Nhưng vì Chiêu nhi, tận 1500 lượng bạc, Triệu đại nhân nói cho hắn mượn là đưa liền mà không cần chớp mắt.

Cha ruột hay dưỡng phụ thì có quan hệ gì, có phụ thân như Triệu đại nhân, nhi tử không nhận hắn, hắn cũng phục!

“Đại nhân yên tâm, trong vòng ba năm thảo dân nhất định sẽ xuất hiện, khi thảo dân trả hết bạc cho ngài, thảo dân sẽ đưa cả nhà rời khỏi kinh thành, sẽ không chặn đường ngài và Chiêu nhi!”

Triệu Yến Bình đã điều tra bản lĩnh khi còn trẻ của Vương Ngộ An trước khi đưa ra quyết định này. Vương Ngộ An có thể làm được thì đương nhiên quá tốt, Vương Ngộ An không làm được, hắn và Chiêu nhi sẵn sàng bỏ ra 1500 lượng để giúp Vương Ngộ An, coi như hết lòng hết dạ, không ai có thể vu oan Chiêu nhi nửa chữ “bất hiếu”, đến lúc đó hắn sẽ cho thuê tòa nhà của Vương gia, sớm muộn gì cũng có thể trả lại bạc cho Tuyên Hoà đế, bù đắp tài khoản của gia đình.

Lấy một đống bạc để đổi sự yên bình cho Chiêu nhi rất đáng giá.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện