Editor: Trà Xanh
Hoa mẫu đơn trong vườn còn chưa tàn, Vĩnh Gia công chúa lại muốn theo Ninh Vương về kinh.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Một ngày trước khi khởi hành, Vĩnh Gia công chúa mượn tên của Ninh Vương ca ca gọi Mạnh Chiêu vào hành cung, hỏi Mạnh Chiêu muốn làm quan ở chỗ nào.
Đã bày tỏ tình cảm, sau này Mạnh Chiêu phải về kinh chờ làm phò mã, Vĩnh Gia công chúa suy nghĩ chu đáo, nàng hỏi trước Mạnh Chiêu thích đi nơi nào, sau khi về kinh sẽ cầu xin phụ hoàng cho tiện, đến lúc đó có công văn chuyển nhượng chính thức của Lại Bộ là đẹp cả đôi đường.
Mạnh Chiêu nghĩ rằng, về kinh là điều tất nhiên. Thay vì để Vĩnh Gia công chúa cầu xin Tuyên Hoà đế cho hắn đến một nơi mà con cháu thế gia tranh nhau vỡ đầu muốn đến, tự hắn sẽ đề cập đến một nơi mà hắn muốn, với thân phận Thám Hoa lang của hắn và kinh nghiệm làm tri huyện ba năm cũng có tư cách để đi, không sợ mất công bằng. Cho nên, Mạnh Chiêu nói chức quan “Đại Lý Tự bình sự” chính thất phẩm.
Năm đó phụ thân được thăng quan lần đầu tiên sau khi vào kinh lập công, là làm Đại Lý Tự tả bình sự.
Mạnh Chiêu từ nhỏ đã kính trọng và ngưỡng mộ phụ thân phá án như thần. Mỗi lần gặp vụ án lớn hay vụ án khó, phụ thân bận rộn đi sớm về trễ, thậm chí nhiều ngày không về, nhìn gương mặt lo lắng của mẫu thân, Mạnh Chiêu âm thầm thề trong lòng, sau này lớn lên hắn nhất định phải làm việc ở Đại Lý Tự, san sẻ với phụ thân, cũng để mẫu thân bớt lo lắng.
Vĩnh Gia công chúa nghe hắn nói chỉ cần chức quan nhỏ thất phẩm, nhíu mày nói: “Huynh là Thám Hoa lang, trước khi ra ngoài làm việc thì làm biên tu ở Hàn Lâm Viện, có thể gặp phụ hoàng theo định kỳ, tiếp tục làm biên tu ở Hàn Lâm Viện còn có tương lai hơn là đến Đại Lý Tự. Đại Lý Tự cả ngày đối phó với những kẻ tình nghi của các vụ án, phá án xong thì không có phần thưởng gì, giải quyết không được thì bị phạt, coi như tốn công vô ích. Huynh, huynh sợ sau khi phụ hoàng tứ hôn huynh cho ta, người ngoài phê bình huynh hưởng hào quang của ta, cho nên cố ý né tránh phải không?”
Vĩnh Gia công chúa thật sự không hiểu, Hàn Lâm Viện bị các bá tánh đùa là ổ của các lão, hầu như toàn bộ các lão đều xuất thân từ Hàn Lâm Viện, Mạnh Chiêu đậu Thám Hoa lang bằng bản lĩnh thật sự, vì sao rõ ràng có lựa chọn tốt hơn lại nhất định đến Đại Lý Tự làm khổ sai?
Tuy hai người đã đồng ý kết hôn nhưng mối quan hệ chưa sâu đậm, chưa hiểu rõ về nhau, lần này sự thay đổi về chức quan được coi như điểm khác biệt đầu tiên giữa hai người.
Mạnh Chiêu giải thích với Vĩnh Gia công chúa lý do hắn muốn đến Đại Lý Tự, ngoài ra nhắc nhở Vĩnh Gia công chúa: “Công chúa, công việc ở Đại Lý Tự rất bận rộn, có thể thường xuyên đi ra ngoài để điều tra các vụ án, nếu ngài gả cho ta, thời gian ta dành cho ngài rất hạn hẹp. Công chúa, hôn nhân không chỉ là tình yêu đôi bên, còn có những chuyện vụn vặt củi gạo mắm muối thường ngày sau khi cưới. Rất nhiều cặp phu thê ngưỡng mộ nhau trước khi thành thân, sau khi kết hôn lại càng lúc càng xa bởi vì cách đối nhân xử thế khác nhau. Công chúa, ngài có chắc đã suy nghĩ rõ ràng chuyện gả cho ta sao?”
Vĩnh Gia công chúa không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ biết mình muốn gả cho Mạnh Chiêu, chỉ cần nhìn thấy Mạnh Chiêu, tâm tình nàng đặc biệt vui vẻ, ngày mưa cũng như ngày nắng.
Nghĩ đến đây, Vĩnh Gia công chúa lại nhìn Mạnh Chiêu, đối diện với khuôn mặt tuấn tú tựa trích tiên, Vĩnh Gia công chúa cảm thấy ngọt ngào trong lòng, cúi đầu, vừa nắm chặt khăn vừa đỏ mặt nói: “Nghĩ kỹ rồi, huynh thích làm gì thì cứ làm, huynh đi ra ngoài điều tra các vụ án, ta sẽ đi theo huynh, dù sao cũng có thị vệ bảo vệ ta, huynh yên tâm làm việc, không cần lo lắng cho ta gì cả, chúng ta mỗi ngày có thể gặp nhau là được. Sau khi thành hôn, nếu có gì bất đồng, trong hai ta ai có lý thì nghe người đó, ta sẽ không cãi nhau với huynh.”
Nàng là công chúa, ăn chơi thoải mái, vàng bạc rủng rỉnh, nàng muốn gì thì được nấy, ngay cả những lễ pháp trói buộc nữ tử khuê các cũng bị nàng vứt sang một bên, không ai có thể làm gì được nàng, hiện tại nàng chỉ muốn tìm một phò mã hợp ý mình. Hơn nữa, nếu có thể đi theo Mạnh Chiêu đến nhiều nơi để phá án, trải nghiệm phong tục địa phương, sẽ thú vị hơn quanh năm sống ở kinh thành phải không?
Suy nghĩ theo hướng này, Vĩnh Gia công chúa đặc biệt ủng hộ Mạnh Chiêu đến Đại Lý Tự.
Mạnh Chiêu nhìn thấy trong mắt công chúa tràn ngập hình ảnh của mình.
Hắn cảm thấy bất đắc dĩ vì có lẽ công chúa vẫn còn tính tình của hài tử, căn bản không hiểu hôn nhân là chuyện thế nào, nhưng thấy ngọt ngào trước tình cảm trong sáng và chân thành của công chúa.
“Trước khi Hoàng Thượng tứ hôn, công chúa có thời gian để đổi ý, nếu công chúa hối hận, hạ quan sẽ không trách công chúa, nếu công chúa vẫn nguyện ý gả cho ta, suốt cuộc đời này Mạnh Chiêu sẽ không để công chúa chịu bất cứ uất ức gì.”
“Huynh, đây là lời huynh nói đó, ta sẽ nhớ kỹ, tương lai huynh dám nuốt lời, đừng trách ta không khách khí đối với huynh.”
“Hạ quan không dám.”
“Sao lại là hạ quan, không cho huynh nói như vậy……”
—
Giữa tháng 5, Vĩnh Gia công chúa trở về kinh thành với tâm trạng ngọt ngào chờ ngày được gả.
Trong lúc nàng rời kinh, có một chuyện náo nhiệt liên quan đến Mạnh Chiêu ở kinh thành.
Kể từ lúc Triệu Yến Bình cho Vương Ngộ An mượn 1500 lượng bạc để trả nợ và làm ăn buôn bán, nhiều thương nhân và bá tánh ở kinh thành đều nhìn chằm chằm Vương gia, muốn xem thử Vương Ngộ An rốt cuộc có bản lĩnh vực dậy công việc kinh doanh ngọc của nhà mình hay không. Về phần Vương Ngộ An, hắn trả nợ một ngàn lượng bạc trước, sau đó cầm năm trăm lượng đến khu sản xuất ngọc để chọn nguyên liệu.
Năm đó, Vương Ngộ An không được may mắn lắm, hơn nữa không đủ tiền vốn, chỉ cắt một lô ngọc trung phẩm, đem về kinh bán, không tính tiền vốn và tiền đi lại, chỉ lời hơn 300 lượng.
Năm ngoái Vương Ngộ An chạy tới một khu sản xuất ngọc ở phía nam, khi trở về kéo theo một xe nguyên liệu thô, tất cả nguyên liệu thô đều được cắt ra và trúng toàn bộ, kém nhất cũng là ngọc trung phẩm, ngày cắt ra đã được các gia đình phú quý ở kinh thành tranh mua không còn một miếng nào cả, bán được hơn 5000 lượng. Trong tay có bạc, Vương Ngộ An đến Triệu phủ trả cho Triệu Yến Bình hơn 1600 lượng bạc tính cả vốn lẫn lời, phần còn lại, Vương Ngộ An để một phần dùng trong gia đình, rồi dẫn người đi mua nguyên liệu thô.
Khi Vĩnh Gia công chúa đang vui vẻ thưởng thức “mẫu đơn” ở Lạc Dương, Vương Ngộ An đã trở lại, lần này hắn cắt ra ngọc có chất lượng tốt hơn, trong đó có phỉ thúy thượng hạng cỡ bắp cải trắng. Vương Ngộ An tự tay ôm bắp cải phỉ thúy tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời đến trước cửa Triệu phủ, quỳ xuống cầu kiến Triệu phu nhân, muốn đưa bắp cải phỉ thúy cho Triệu phu nhân, đền đáp tấm lòng của Triệu phu nhân đã nuôi nấng Mạnh Chiêu thành tài.
A Kiều kiên quyết không nhận, Vương Ngộ An cũng nhất định không chịu mang về, ném khối phỉ thúy lớn vào cửa Triệu gia như thể đó là bắp cải hư.
A Kiều bảo Quách Hưng ôm bắp cải phỉ thúy đuổi theo, các bá tánh vây xem đã xôn xao khuyên nàng nhận. Đợi các bá tánh xem náo nhiệt tản đi, Quách Hưng đem phỉ thúy đến Vương gia, thấy Vương Ngộ An chỉ huy gia phó khuân vác hành lý, cả nhà sắp rời khỏi kinh thành.
Cuối cùng, bắp cải phỉ thúy vẫn ở lại Triệu gia.
Trong lúc nhất thời, chuyện này trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng trong dân gian, các bá tánh khen Triệu phu nhân là người nhân hậu nên được đền đáp, cũng khen Vương Ngộ An có mắt chọn ngọc, nếu không cưới phải độc phụ ghen tuông như Trâu thị, có lẽ Vương Ngộ An lúc trước sẽ không nghèo túng tơi tả. Về phần mẹ ruột của Mạnh Chiêu, các bá tánh cũng không biết sự thật, cho nên không có ai mắng Vương Ngộ An say rượu khinh người.
Sóng gió Vương Ngộ An đã qua, xuất thân của Thám Hoa lang không có gì khó xử.
Các bá tánh càng chú trọng lợi ích thực tế, chỉ cần nghĩ đến Vương Ngộ An đã để lại bắp cải phỉ thúy cho Triệu gia, họ không khỏi nóng lòng muốn gả nữ nhi nhà mình cho Thám Hoa lang, chung sống với khối phỉ thúy thật lớn đó.
Các quý nhân quan lớn đương nhiên sẽ không vì một khối phỉ thúy lớn mà quên hoàn toàn xuất thân của Mạnh Chiêu, nhưng Mạnh Chiêu có thanh danh tốt, Vương Ngộ An đã vực dậy cơ nghiệp nên chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho Thám Hoa lang. Những gia đình khác không biết, phu nhân và Lý cô nương của Lý ngự sử hối hận đến xanh ruột, nếu biết như thế, bọn họ nên cắn răng đánh cuộc một phen!
Về lại kinh thành, Vĩnh Gia công chúa nghe những lời đồn trên phố nhưng nàng không để trong lòng.
Ngay từ đầu nàng không quan tâm cha ruột của Mạnh Chiêu là ai, Vương Ngộ An có vực dậy được hay không cũng không quan trọng.
“Phụ hoàng, người đã hứa, chỉ cần Mạnh Chiêu thích con, người sẽ tứ hôn cho hai đứa con.” Vĩnh Gia công chúa tươi cười đi tìm phụ hoàng đòi quà.
Tuyên Hoà đế biết rất rõ nữ nhi đã làm gì ở Lạc Dương, điều hắn hài lòng là, Mạnh Chiêu không quên lễ pháp mặc dù có được tình cảm của nữ nhi, ngoại trừ ngày nghỉ đưa nữ nhi đi dạo thành Lạc Dương, ngày thường Mạnh Chiêu vẫn làm tròn trách nhiệm của một tri huyện, làm rất tốt mọi việc.
“Con vừa đi Lạc Dương
mà trẫm lập tức tứ hôn cho hai đứa, chẳng phải là tuyên bố cho bá tánh biết hai đứa có gì ở Lạc Dương à. Cứ chờ, đầu xuân sang năm, trẫm sẽ hạ chỉ tuyển phò mã cho con, đến lúc đó để Mạnh Chiêu trúng tuyển bằng bản lĩnh.”
“Dạ được, phụ hoàng đừng làm khó dễ hắn đó. Nếu người gạt con, sắp xếp phò mã khác cho con, con sẽ không bao giờ bỏ qua cho người!”
Tuyên Hoà đế ừ một tiếng với gương mặt vô cảm.
Lưu công công ở bên cạnh, lòng thầm đổ mồ hôi giùm cho phò mã gia tương lai, đã chiếm được trái tim của tiểu công chúa rồi, Hoàng Thượng thích phò mã gia mới là chuyện lạ!
—
Mạnh Chiêu làm tri huyện ở Lạc Dương hai năm rưỡi, được triệu về kinh thành vào tháng chạp để gia nhập Đại Lý Tự.
A Kiều đã nghe Quý Phi nương nương nói về chuyện của nhi tử và Vĩnh Gia công chúa. Biết lần này nhi tử về kinh để chờ thành thân, A Kiều cảm thấy, nhi tử và Vĩnh Gia công chúa đều rất tốt, nàng chỉ tò mò hai người vừa ý nhau như thế nào, tiểu tử Mạnh Chiêu này vậy mà luôn giấu nàng, không tiết lộ nửa lời.
Mạnh Chiêu không phải là Sơ Cẩm, hắn không cách nào nói ra những rung động ẩn sâu tận đáy lòng.
Thấy hắn đỏ mặt không chịu nói, A Kiều cười nói: “Thôi, hai đứa bằng lòng là được rồi.”
Trò chuyện xong, A Kiều sai người lấy bắp cải phỉ thúy tới, kêu nhi tử nhìn: “Một khối lớn như vậy, nương chuẩn bị đưa cho con để làm lễ hỏi, tương lai coi như đồ gia truyền.”
Mạnh Chiêu biết mẫu thân có ý tốt, nhưng hắn không cần: “Nương làm túi tiền cho con còn có ý nghĩa hơn thứ này làm đồ gia truyền.”
Người ngoài cho đồ quý giá bao nhiêu cũng không có giá trị bằng những năm tháng mà phụ thân và mẫu thân dành cho hắn, đặc biệt là mẫu thân.
“Nếu nương không ngại, giao chuyện này cho con xử lý nhé.” Lần đầu tiên Mạnh Chiêu chủ động xin mẫu thân một tài sản giá trị như thế.
A Kiều đương nhiên đồng ý.
Mạnh Chiêu bán bắp cải phỉ thúy cho cửa hàng châu báu lớn nhất kinh thành, được hơn một ngàn lượng bạc, hắn quyên tặng toàn bộ cho nhà kho của Đại Lý Tự, dùng làm tiền trợ cấp của triều đình cho những người bị xử án oan ức.
Hắn làm hai việc đều kín đáo, không muốn công khai, nhưng không biết tin tức rò rỉ ở đâu, không bao lâu sau bá tánh toàn thành đều biết, sôi nổi khen ngợi Thám Hoa lang có lòng lo cho bá tánh, khen Triệu đại nhân và Triệu phu nhân biết dạy con.
Các bá tánh biết, các quý nhân trong cung cũng biết. Trên triều, Tuyên Hoà đế khen cha mẹ đã mất sớm của A Kiều vì bị một vụ án oan liên lụy, khen Mạnh Chiêu, khen nam nhi Mạnh gia nhân nghĩa song toàn, sau đó phong Mạnh Chiêu làm Trung Nghĩa bá, ban thưởng Trung Nghĩa bá phủ, để Mạnh Chiêu thừa kế Mạnh gia.
Các đại thần ngẩn ra, quyên tặng vài ngàn lượng bạc là có thể đổi được tước vị?
Các bá tánh lại cho rằng Hoàng Thượng ban thưởng đúng đắn, quan tốt một lòng vì dân nên được thưởng, còn hơn để tham quan đi tham ô!
Chỉ có Quý Phi nương nương, Triệu Yến Bình, A Kiều và một số ít biết nội tình, đoán được Tuyên Hoà đế chuẩn bị cho công chúa xuất giá. Tòa nhà của Triệu gia trong ngõ Cát Tường tuy lịch sự tao nhã, nhưng để một công chúa ở chung với cả nhà cha mẹ chồng thì có vẻ chật chội, Tuyên Hoà đế thương nữ nhi cho nên ban thưởng cho con rể một tòa bá phủ, còn nói là để thừa kế Mạnh gia, như thế, hai vợ chồng Triệu Yến Bình và A Kiều có muốn dọn đến đó ở cũng thấy ngại ngùng.
A Kiều không muốn dọn đến bá phủ, nàng chỉ lưu luyến hai vợ chồng trưởng tử sống ở bên ngoài, giống như nàng không cần trưởng tử nữa.
Ngược lại Triệu Yến Bình cảm thấy Chiêu nhi là người được lợi nhất với sắc lệnh này của Tuyên Hoà đế.
“Nàng nghĩ lại xem, biết bao huynh đệ ruột thịt cùng họ sẽ dọn ra riêng sau khi có gia đình và lập nghiệp, chúng ta coi Chiêu nhi như máu mủ ruột thịt, Sơ Cẩm và Phưởng nhi cũng coi hắn là ca ca ruột, nhưng khi chúng ta ra đi, huynh muội ba đứa cũng ra đi, huynh đệ cháu chắt có còn thân thiết giống hiện tại không? Đến lúc đó một phủ có hai họ khẳng định sẽ gây ra mâu thuẫn, bây giờ tách ra, sau này vẫn coi nhau là người thân và quan tâm lẫn nhau, có ít kẽ hở hơn.”
A Kiều siết tay hắn: “Chàng suy nghĩ chuyện lâu dài.”
Triệu Yến Bình ôm nàng nói: “Ta cũng vì muốn tốt cho nàng. Nàng quen tiết kiệm, công chúa thì khác, mẹ chồng và nàng dâu ở chung một thời gian sẽ khó tránh khỏi ngứa mắt nhau, tách ra ở riêng, hai người không bực mình, từng người làm chủ gia đình mình.”
A Kiều trừng hắn: “Chàng nói cứ như ta sẽ là một bà bà ác độc!”
Triệu Yến Bình cười: “Nàng không làm bà bà ác độc được đâu, ta sợ nàng gặp phải con dâu hung dữ.”
Công chúa là cháu gái, Triệu Yến Bình thích thì thích, nhưng hắn cũng sợ ở chung nhà với cháu gái công chúa, muốn quản cũng không dám quản, không dám quản thì kìm nén trong lòng, hại thân!
“Chàng cẩn thận một chút, công chúa nghe được những lời này sẽ bực.”
“Được, không nói nữa, ngủ đi.”
Triệu đại nhân ra vẻ đạo mạo, tuy miệng nói ngủ nhưng tay lại mò vào bên trong trung y của phu nhân.
—
Vào tháng 3, Trung Nghĩa bá phủ mới của Mạnh Chiêu đã được sửa sang và đổi mới hoàn toàn, có thể dọn vào ở, Tuyên Hoà đế trong cung cũng muốn tuyển phò mã cho Vĩnh Gia công chúa.
Phò mã của triều đại này có thể vào triều làm quan, Vĩnh Gia công chúa được Tuyên Hoà đế yêu thương, vô cùng có khả năng là tỷ muội ruột của hoàng đế kế tiếp, đám quan viên đều hy vọng nhi lang nhà mình có thể lọt vào mắt công chúa.
Vĩnh Gia công chúa tuyên bố rằng mình thích tài tử. Tuyên Hoà đế muốn chọn phò mã trong số những cử nhân, tiến sĩ, quan văn trẻ tuổi có ngoại hình tuấn tú ở kinh thành, cuối cùng chọn được 45 người tài hoa với dung mạo đoan chính, trong đó có con cháu xuất thân nhà nghèo và danh môn.
Những người tham gia cuộc tuyển chọn phò mã đã đến đông đủ, Vĩnh Gia công chúa đeo khăn che mặt xuất hiện, yêu cầu mọi người vẽ một bức tranh mỹ nhân ngắm hoa trong vòng một nén nhang, và đính kèm bài thơ của mình, người có bức tranh và bài thơ mà nàng thích nhất sẽ là phò mã của nàng.
Sau khi tuyên bố yêu cầu, Vĩnh Gia công chúa ngồi xuống bên cạnh Tuyên Hoà đế.
Các cung nhân đã chuẩn bị văn phòng tứ bảo, Lưu công công đốt hương, 45 vị tài tử lập tức cầm bút vẽ tranh.
Ánh mắt của Vĩnh Gia công chúa luôn rơi vào Mạnh Chiêu đang đứng ở hàng đầu tiên, đúng là càng nhìn càng tuấn tú.
Tuyên Hoà đế thấy dáng vẻ này của nữ nhi, hắn kiên quyết nhắm mắt ngủ.
Hoàn toàn là làm cho có lệ, không có gì hồi hộp về người được chọn là phò mã.
Bức tranh của người trúng tuyển phải được trưng bày để thuyết phục đám đông. Các tài tử khác thấy bức tranh của Mạnh Chiêu có mỹ nhân, có bài thơ và có một bụi hoa, hoa mẫu đơn lá xanh lại bị mờ, tựa như cảnh tượng trong làn mưa bụi mờ mịt, có tài tử không phục, lịch sự hỏi Vĩnh Gia công chúa thích bức tranh này ở điểm nào.
Vĩnh Gia công chúa mỉm cười nhìn Mạnh Chiêu: “Mạnh đại nhân, ngài hãy giải thích trước, vì sao ngài vẽ hoa mẫu đơn như vậy.”
Mạnh Chiêu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tuyên Hoà đế, giống như một con rồng hung dữ đang nhìn chăm chú.
Mạnh Chiêu nghiêm nghị, công chúa đã vì hắn mà chiến tranh lạnh với Hoàng Thượng hai năm, tại sao hắn không dám bày tỏ cõi lòng trước mặt Hoàng Thượng?
Hắn đi đến trước mặt đế vương và công chúa, hành lễ, sau đó hơi rũ mắt, cất giọng rõ ràng: “Quân tử giữ lễ nghĩa, không nên tùy ý nhìn trộm mỹ nhân, nếu có nữ tử có thể khiến hạ quan nhìn thật lâu, nàng nhất định nghiêng nước nghiêng thành, đẹp nhất thiên hạ, trong mắt hạ quan chỉ có mỹ nhân nên không thấy rõ hoa lá.”
Vừa dứt tiếng, Tuyên Hoà đế khịt mũi thật mạnh.
Các tài tử nghe vậy cũng bắt chước đế vương khinh thường Mạnh Chiêu miệng lưỡi.
Dưới khăn che mặt, Vĩnh Gia công chúa cười cong khóe miệng, không giấu được vui mừng hỏi: “Vậy bản công chúa có phù hợp với mỹ nhân trong lòng ngài không?”
Nói xong, nàng tháo khăn che mặt, mỉm cười nhìn Thám Hoa lang trước mặt.
Trong lúc các tài tử kinh ngạc và hâm mộ, Mạnh Chiêu cũng mỉm cười nhìn công chúa, ấm áp nói: “Mỹ nhân trong lòng hạ quan chỉ có một mình công chúa.”
—