Kiều Phi Bị Tráo Đổi

111: Từ Gia Thanh Chương


trước sau


Ở nơi cách xa kinh thành Mạc Phong Thành nhận được tin của Mạc Ảnh Quân là khi đã lên đường trở về, hắn đã đi được nửa đường cũng đã gần tới Vĩnh Châu.

Mạc Phong Thành khác với Mạc Ảnh Quân, Mạc Phong Thành không bị chặn đường, bởi vì kẻ địch trong bóng tối kia vốn không để tâm vào Mạc Phong Thành cho lắm.

Vậy nên một đường này của Mạc Phong Thành không gặp quá nhiều trở ngại, hắn đi đường chính không đi đường vòng, cây cầu duy nhất khi Mạc Ảnh Quân đi qua bị hỏng, đến Mạc Phong Thành thì cầu đã được sửa lại chắc chắn.
Từ Tu Kiệt thúc ngựa tiến lên nhắc nhở Mạc Phong Thành: “ Lục Vương gia, Vĩnh Châu chỉ cách 50 dặm nữa thôi! Thần nghĩ là địch quốc cũng đã nhận được tin tức về đoàn quân của chúng ta, nếu như hiện tại tiếp tục tiến lên không phải cách tốt!” Còn chưa biết trong thành có bao nhiêu binh lính của địch, hơn nữa huynh đệ họ cũng cần nghỉ ngơi.
Hiện tại bên cạnh Mạc Phong Thành chỉ có 1 vạn bộ binh, thêm 5 nghìn kỵ binh, có quá ít so với trận chiến mà họ sẽ phải đối đầu.

Từ thành Vĩnh Châu đến Trấn Vũ Thuỷ đã có mười mấy tòa thành bị chiếm đóng, toàn bộ Mạc Hi chỉ còn duy nhất phía Nam nơi con đường vòng Mạc Ảnh Quân trở về là còn bình yên.

Nếu Từ Tu Kiệt đoán không nhầm thì Mạc Ảnh Quân muốn chia quân vây giáp ba mặt, còn hắn sẽ đánh vào giữa trung tâm, chờ khi nhánh của Mạc Phong Thành có thể chiến thắng đánh tới thì họ sẽ hội họp, công đánh trực tiếp về Trấn Vũ Thuỷ, không cho địch quốc cơ hội trở tay.
Kế hoạch thì đơn giản nhưng để thực hiện thì khó vô cùng, bởi vì chia quân như vậy, thì mỗi một hướng không có bao nhiêu người.

Còn bên kẻ địch có bao nhiêu quân, mạnh yếu thế nào vẫn chưa biết được.


Quân bọn họ chỉ có một ưu điểm duy nhất là họ thông thuộc địa hình.
“ Từ công tử cậu nói xem chúng ta nên làm như thế nào?”
Mạc Phong Thành từng được Mạc Phong Nhiên nhắc nhở, Từ gia không thể lôi kéo tuyệt đối cũng không thể đắc tội.

Mạc Ho Quốc trừ những đại gia tộc lâu đời thì có hai gia tộc tuyệt đối không thể đắc tội.

Một là Ly Sơn học viện Đường gia, hai là Thanh Chương Từ gia, Đường gia Ly Sơn tín ngưỡng của toàn bộ học trò của Mạc Hi, Đường gia không tham gia triều chính nhưng hơn nửa quan văn trên triều đều xuất thân từ Học viện Ly Sơn.
Mà Từ gia khác biệt hoàn toàn, từ khi Tiên đế tại vị đã rút lui về ở ẩn, Tiên đế trực tiếp mở lời mới chịu làm Thái phó cho các vị hoàng tử, nhiều người vẫn cho rằng Từ gia không còn trọng lượng gì trong triều nữa, chỉ có một Đại học sĩ Từ Vĩ Ân không có giao lưu gì với các quan lại khác.

Mạc Phong Nhiên lại nói nếu như Từ gia xuất đầu nhiều người hơn, thì Hoàng tộc Mạc gia sẽ phải dè chừng, vì thành viên Từ gia không có một người nào đơn giản cả.

Nếu Từ gia tham gì triều chính, thì sẽ là cái gai trong mắt của Hoàng đế, không tham gia cũng khiến Hoàng đế không yên lòng.
Lần này Từ gia để Từ Tu Kiệt ra mặt, Mạc Phong Thành đoán là vì thê tử Mạc Ảnh Quân, cháu gái của Từ thái phó.

Từ Tu Kiệt rất thu mình, không quá nổi bật nhưng mỗi lần hắn đưa ra ý kiến đều khiến người ta ngỡ ngàng.
Từ Tu Kiệt nhìn vào bản đồ trước mặt, ngẫm nghĩ một lúc mới mở miệng: “ Vương gia nếu muốn chiến thắng ngay tối nay chúng ta phải tiến công!”
Các tướng lĩnh sau khi nghe xong đều tỏ ra ngờ vực trước kế hoạch này của Từ Tu Kiệt, các vị tướng lĩnh nhìn nhau trong mắt đều là không tin tưởng.

Đều là người theo Mạc Ảnh Quân nhiều năm đối với Mạc Phong thành chỉ có tôn kính chứ không có tin phục, Mạc Ảnh Quân để họ đi theo một phần là giúp đỡ, còn một phần là phải khuyên ngăn những quyết định cửa Mạc Phong Thành mà họ cho là sai trái.
Phó soái lớn tuổi nhất không đợi Mạc Phong Thành lên tiếng mà ngay trực tiếp phản đối ý kiến của Từ Tu Kiệt: “ Từ công tử cậu nói tiến công đơn giản như thế sao? Trong thành có bao nhiêu quân địch, mạnh yếu thế nào,

gần đây có bao nhiêu viện binh của họ, Từ công tử không phải ta nghi ngơg cậu, mà là quân chúng ta không có nhiều người, chúng ta không thể mạo hiểm sinh mạng của huynh đệ mình!”
Mạc Gia quân không lo thua trận chỉ lo sợ sẽ mất đi huynh đệ kề vai sát cánh, vì lo sợ mất đi huynh đệ của mình nên Mạc gia quân luôn phải chắc chắn trước mọi chuyện, và phải chiến thắng một cách nào đó để thương vong ít nhất cho quân mình.

Mạc Ảnh Quân tin Từ Tu Kiệt nên họ cũng tin Từ Tu Kiệt, nhưng cách này quá mạo hiểm.
Tiếng xì xào lớn nhỏ vang lên đều là nghi ngờ cách này của Từ Tu Kiệt, còn hắn lại chẳng nói gì cả, Từ Tu Kiệt chỉ âm thầm nhìn Mạc Phong Thành.


Mạc Phong Thành gõ nhẹ lên bàn hai tiếng ngắt đứt sự ồn ào trong phòng, mọi người đồng loạt nhìn về phía Mạc Phong Thành.
“ Từ công tử có thể nói một chút vì sao lại phải tiến công ngay không?”
Từ Tu Kiệt hướng Mạc Phong Thành gật đầu một cái, sau đó đưa tay mời mọi người đến trước bản đồ quân doanh.

Hắn dùng cờ đỏ đánh dấu tất cả những nơi mà đã bị địch chiếm đóng, cờ màu xanh cho quân mình….
“ Tình theo thời điểm hiện tại, chúng ta đã bị chiếm toàn bộ phía Tây và Phía Đông, Phía Bắc Kinh thành bây giờ cũng không còn bao xa nữa địch sẽ tiến vào nếu như chúng ta không cứu viện kịp thời, như Mạc Đông truyền tin tới, ba nước đã bắt tay nhau vậy nên chúng ta đang ở thế bị động.

Điều chúng ta cần làm là biến bị động thành chỉ động!”
“ Chủ động như thế nào chứ?”
“ Nếu như đổi vị trí giữa các vị vào địch quốc, thì bây giờ các vị sẽ đặt vị trí trọng yếu và binh sĩ nhiều nhất ở đâu?”
Mạc Phong Thành cùng các phó soái nhìn theo hắn phân tích đột nhiên hiểu ra, nếu như họ là địch quốc thì sẽ tập trung vào ba điểm quan trọng nhất là ba điểm gần kinh thành, vậy nên những điểm khác sẽ ít quân lĩnh hơn, theo số quân sĩ của ba nước cộng lại chỉ chênh hơn Mạc Hi 10 vạn quân, chia toàn bộ cho số tòa thành bị chiếm đóng, thì mỗi tòa thành trừ số tập trung đánh ở Kinh thành cũng chỉ còn khoảng hai hoặc ba vạn đó là chưa kể số quân sĩ đã hy sinh trước đó.

Tập trung quân mạnh ở đâu, để quân yếu ở chỗ nào điều rõ ràng trước mắt.

( Tui không hiểu về đánh trận lắm đâu, viết bừa nên đừng ném đá!)
Sở dĩ bọn họ có thể ngang nhiên như thế vì Mạc Ảnh Quân bị trói chặt chân bởi sát thủ và tử sĩ, còn phải đi đường vòng, tin tức không thể tới, đến lúc Mạc Ảnh Quân thoát ra thì Kinh Thành đã bị chiếm đóng, địch quốc lúc đó sẽ chia đều quân Mạc Ảnh Quân muốn đánh tới cũng phải dè chừng.
“ Địch quốc đã nhận được tin tức nhưng để đưa quân chi viện tới gần đây nhất sẽ mất khoảng, một ngày đi đường, nếu họ hàng quân trong đêm thì ngay ngày mai chúng ta sẽ hết cơ hội chiến thắng!” Từ Tu Kiệt chỉ nói một nửa nhưng người có mặt điều hiểu toàn bộ.
Mạc Phong Thành hỏi: “ Vậy theo Từ công tử chúng ta nên đánh vào thời điểm nào?”

“ Đêm nay! Chúng ta cần đánh nhanh thắng nhanh, bọn chúng sẽ tưởng chúng ta thăm dò trước vậy nên sẽ lơ là phòng ngự, chúng ta cần ít nhất chiếm lại được ba thành trong nửa tháng tới, để hội họp cùng nhánh quân của Vân Triệt, như thế mới không làm loạn kế hoạch của Thần Vương!”
*Lời của tác giả: Cảm ơn các bạn có tên nick, cảm ơn đã vote cho mình.

Gửi tặng các bạn 5 chương này nhé.

Xin lũi vì tới trễ.

Các nàng ơi comment sôi nổi lên, vote đi tui hứa sẽ chăm chỉ hơn
Trần Thị Minh Tâm
Triệu Lệ Dĩnh
Kiêuoanh200594 Nguyên
Ngốc Lỳ
Suri


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện