Kiều Phi Bị Tráo Đổi

115: Tàn Tật Trí Tuệ


trước sau


Hoa phi như phát điên chạy tới lay người của nàng: “ Tại sao chứ? Rõ ràng trước đó ngươi có thể cứu thằng bé mà, chỉ một lần nữa thôi xin ngươi Thần vương phi, thằng bé mới chỉ chín tuổi thôi.....” Hoa phi vừa gào vừa khóc chỉ mong có thể nàng có thể nói là có thể cứu.

“ Thần vương phi ta quỳ xuống đây cầu xin ngươi, ta có thể đảm bảo chỉ cần thằng bé khỏe mạnh thôi, sẽ không tranh giành gì cả, Đức phi nương nương, nương nương nói giúp ta một tiếng đi mà....”
“ Thần Vương phi, không còn cánh nào nữa sao?” Ngày đó mọi người đều nhìn thấy tất cả thái y đều nói không thể cứu, nhưng Thần vương phi lại có thể nhặt lại cho Cửu hoàng tử một mạng.
Đối diện với ánh mắt trông mong của Đức phi và mọi người, Hứa Quân Dao cũng rất đau đầu, nàng muốn cứu nhưng nàng cũng lực bất tòng tâm.
“ Lần trước ta có thể cứu là bởi vì Cửu hoàng tử còn sống, nhưng bây giờ Cửu hoàng tử không còn hơi thở nữa rồi, ta không có thuật tái sinh.” Sau mười lăm phút khi người bị đuối nước được cứu lên, không sơ cứu thì không có khả năng cứu sống nữa.
Nghe nàng nói như vậy những người có mặt như chết lặng, dẫu đã biết sinh mạng trong Hoàng cung như cỏ rác, nhưng khi một đứa trẻ ra đi thì lòng trắc ẩn ít ỏi trong mỗi người đều không khiến họ vui vẻ chút nào cả.

Hoa phi như chết lặng nàng ta gào lên trong vô vọng, tại sao nàng ta lại tin vào đám thái y vô dụng đó làm lỡ thời gian tốt nhất để cứu con của mình chứ.
Hứa Quân Dao quay mặt tránh đi, cảm giác tồi tệ bao trùm cả trái tim khiến nàng không thở nổi.

Tiếng khóc thê lương của Hoa phi và tiểu công chúa càng làm cho không khí nặng, nề đè nặng lên tâm trí của Hứa Quân Dao, nàng tới nơi này đã chuẩn bị tinh thần sẽ có chuyện như vậy xảy ra nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy vẫn không chịu nổi, một đứa trẻ chín tuổi vì mưu đoạt hoàng vị mà mất mạng trước mắt nàng.


Cảm xúc của Hứa Quân Dao không thể nào bình thường trở lại, Mạc Phong Tức cùng Thái Hậu tới chủ trì đại cục, nhìn gương mặt giả tạo của hắn khiến nàng buồn nôn.

Tên khốn mất hết tính người, giờ còn ở đây hát tang cho đứa trẻ bị hắn giết chết sao? Thật đáng cười, kể cả hắn không phải người trực tiếp ra tay thì cũng là hắn dung túng cho hung thủ cả thôi, không phải Mạc Phong Tức thì cũng là Lương quý phi và cả người luôn đội lốt thánh mẫu Thời Tịnh Kỳ.

Dẫu sao thì súc vật thì làm gì có nhân tính, thật khiến người ta kimh tởm làm sao?
Mạc Phong Tức nhớ mãi trước lúc Hứa Quân Dao rời đi, ánh mắt đó của nàng khi nhìn hắn.

Là khinh bỉ, là ghê tởm, còn có cả hận thù, không hề nghi ngờ mà nàng khẳng định cái chết của Cửu hoàng tử là do hắn gây ra, không cho hắn cơ hội giải thích trực tiếp khẳng định.

Mạc Phong Tức đúng là có biết kế hoạch của Lương Quý phi và sự giúp đỡ của Thời Tịnh Kỳ, nhưng hắn không hề nhúng tay vào.

Vậy nên Mạc Phong Tức cảm thấy cực kỳ oan ức và tức giận khi bị nàng dùng ánh mắt phán xét đó nhìn mình, hăn bức bối nên chẳng thể nào cho ai sắc mặt tốt cả: “ Đức phi nương nương, phụ hoàng đang bệnh nặng, trong cung lại xảy ra chuyện lớn như vậy có phải người nên cho tất cả mọi người một câu trả lời không?”
“ Thái tử đây không phải lời ngươi có thể nói đâu.” Thái hậu nên tiếng nhắc nhở lời nói quá phận của Mạc Phong Tức, Hậu cung này vẫn là của Hoàng đế, dù có là Thái tử cũng không có quyền can thiệp.
“ Vậy con nên nói gì? Người chết là đệ đệ của con đó!” Mạc Phong Tức lại bắt đầu bày ra vẻ mặt bi thương, làm một hoàng huynh đúng nghĩa.

Nếu Hứa Quân Dao còn ở đây thì chắc chắn sẽ không nhịn nổi, mà chạy tới cào vào mặt hắn mất, nàng đã cố gắng bằng hết sức mới có thể kiềm chế một lúc đó thôi.
Trở về Hiên Vịnh Cung Hứa Quân Dao mặt trắng bệnh đi vào phòng ngồi yên không nói gì cả, nàng không cho Đông Ca theo cùng, cũng dặn dò

không cần gọi nàng dùng cơm tối.

Hứa Quân Dao ngồi thu lại một góc để bản thân chìm vào vòng tối, nàng ôm gối gục đầu xuống, nàng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nàng muốn ngủ nhưng cứ nhắm mắt, lại thấy hình ảnh Cửu Hoàng tử một thân đen tím cả người lạnh ngắt, không còn hơi thở.

Mà nàng niềm hy vọng duy nhất của Hoa phi, người mẹ đang khóc ngất lên vì con trai của mình, chỉ bất lực nói không thể cứu.

Dẫu cho biết rằng không thể trách bản thân, nhưng Hứa Quân Dao chẳng thể nào thuyết phục mình không khó chịu cả.


Nàng cũng làm mẹ rồi, nên có thể hiểu vì sao Hoa phi lại đau lòng đến thế.
Một canh giờ sau, dưới sự giúp đỡ của Lạc Cơ, Hứa Quân Dao thay đổi y phục đến dự tang lễ của Cửu hoàng tử.

“ Xuân Đào đâu rồi?”
Lạc Cơ ấp úng né tránh ánh mắt của nàng: “ Vương phi, Xuân Đào tỷ tỷ….”
Lạc Cơ chưa nói xong thì Đông Ca đã đi vào: “ Vương phi, Thất Vương phi chờ người ở bên ngoài.”
“ Thời Tịnh Kỳ?”
Thời Tịnh Kỳ nói muốn cùng nàng đi tới cung của Hoa phi, còn nói rất nhiều với nàng như là nàng ta(Thời Tịnh Kỳ) đã đau buồn như thế nào, Hứa Quân Dao đến mở lời cũng không thèm.

Hứa Quân Dao đang nhịn để không xúc động, nàng sợ mình sẽ nhào tới xé nát cái khuôn mặt giả tạo của Thời Tịnh Kỳ mất.

Hứa Quân Dao nhếch miệng: “ Thời Tịnh Kỳ chân ngươi bị tật sao, đi một đoạn đường thôi mà cũng đi lâu như vậy.

Ngươi muốn khóc tang thì đợi một lát nữa đi, nếu không tới nơi lại chẳng rơi ra nổi giọt nước mắt cá sấu nào đâu, đến lúc đó sẽ ngại ngùng lắm đấy!”
Thời Tịnh Kỳ ngạc nhiên đến ngơ ngác thậm chí quên mất thu lại biểu cảm trên khuôn mặt mình.


“ Ngươi!”
“ Làm sao? Muốn đánh ta hả, nếu muốn thì ra tay đi, thêm một thời gian nữa ta lo lắng con quỷ trong người ngươi, sẽ biến ngươi trở thành kẻ tàn tật trí tuệ, không đủ năng lực để động tới ta đâu?”
“ Thời Quân Dao ngươi dám!” Thời Tịnh Kỳ bị nàng mắng tới không kịp suy nghĩ, thanh âm không kiềm chế có chút lớn, Thời Tịnh Kỳ ngay lập tức nhìn xung quanh, nàng ta liền thở phào một hơi vì xung quanh không có ai cả.

“ Thời Quân Dao ngươi muốn chọc tức ta để ta mất kiểm soát sao? Ngươi đừng mơ, ngươi nên nhớ ngươi đang ở trong cung, ngươi có thể hống hách bao lâu!” Không có ai hết vậy nên Thời Tịnh Kỳ cũng chẳng kiêng kỵ gì cả, Hoàng đế đã là đèn cạn dầu, nàng ta cũng sắp được phong Thái tử phi.

Thời Quân Dao ngươi còn mong ta nhịn sao?
Trái lại với những gì Thời Tịnh Kỳ mong muốn không thấy được bộ dạng phát điên của nàng.

Thời Tịnh Kỳ chỉ thấy Hứa Quân Dao đưa tay lên lấy khăn che miệng thở dài: “ Cháu dâu ngươi đã vào cung, cũng đã theo Đức phi học quy củ vậy mà một chút cũng không học được! Điều cơ bản nhất là tôn trọng trưởng bối ngươi còn chẳng nhớ nữa mà, ta thật sự muốn tìm Thái hậu nói một câu, Thái tử phi không nên là người thiếu quy tắc như thế này đâu!”
Nói xong Hứa Quân Dao cười khẩy rồi rời đi trong sự tức giận của Thời Tịnh Kỳ, cơn giận qua đi Thời Tịnh Kỳ mới bắt đầu cảm thấy lo lắng, từ trước tới giờ Thái hậu điều rất yêu quý Thời Quân Dao nếu như thật sự Thái hậu nghe lời Thời Quân Dao vậy không phải bao nhiêu sự cố gắng trước giờ của nàng ta sẽ bỏ không sao?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện