Nhận lấy bái thiếp, Hứa Quân Dao lật mở bên trong vỏn vẹn một dòng chữ, nói 5 ngày sau mời nàng tới trợ giúp tiên sinh khảo thi.
“ Khảo thi sao?” Nếu là kiến thức hiện đại thì nàng còn tự tin đôi chút nhưng kiến thức cổ đại nàng có thể làm gì chứ mà khảo thi.
Nàng không hiểu cái này cho lắm, liền đặt qua một bên muốn chờ bao giờ Mạc Ảnh Quân về sẽ hỏi hắn.
Hình như đại ca nàng cũng là học trò trong Ly Sơn học viện thì phải.
Tối đến Hứa Quân Dao đi dạo tiêu thực xong về đổi y phục.
Nàng theo thói quen mỗi ngày ngồi đọc sách, Hứa Quân Dao phát hiện kiến thức cổ đại thật sự rất hay ho.
Đọc được nửa canh giờ nàng hơi mỏi mắt dừng lại một chút, Hứa Quân Dao qua cửa sổ nhìn lên trời.
Lúc đầu tới đây một thế giới không có Internet, không có thú vui công nghệ giải khuây.
Chỉ nghĩ tới thôi nàng cũng cảm thấy chán muốn chết rồi.
Nhưng từ ngày nàng tới đây lại chẳng rảnh rỗi tí nào, giải quyết hết việc trong phủ, thôn trang tài sản của Mạc Ảnh Quân thật sự rất nhiều.
Riêng sổ sách coi cũng mất nửa ngày rồi, quản lý chi thu người tài vật….
Ở nơi không có điện thoại, không có sự phồn hoa tấp nập của đô thị ngược lại con người ta lại có thời gian để quan tâm gia đình, tình cảm nhiều hơn.
Nếu như không có ganh đua….
Hứa Quân Dao yếu ớt cười một tiếng, làm gì có nơi nào không có ganh đua chứ.
Chỉ cần là nơi có con người tồn tại thì đều sẽ có ganh đua.
Đã là con người làm gì có ai thật sự vô dục vô cầu, tham sân si đều tránh không được, chỉ là có ít hay nhiều thôi.
Thư phòng.
“ Vương gia, đây là toàn bộ chứng cứ.
Thái tử từ ba năm trước đã bắt đầu thu gom lương thực, bí mật rèn luyện binh mã.
Cắt xén, ăn bớt lương thảo cũng không chỉ có thành Lăng Chi, Lệnh Quốc Công cùng mấy vị quan dưới trướng thái tử tham ô ăn chặn tiền công vậy nên có thể nói việc làm của Thái tử, Hoàng hậu và Lệnh Quốc công đều không tránh được liên can.”
Mạc Đông âm thầm gạt mồ hôi lạnh, Thái tử luôn tỏ vẻ yếu ớt vô năng, rụt rè không làm nên việc lớn.
Làm một Thái tử quá vô danh trong mắt người đời nhưng ai mà ngờ cho được, một Thái tử như vậy lại âm thầm tạo ra cho mình một lực lượng như vậy.
Nghĩ tới dân chúng bị ép, uy hiếp rời bỏ nơi ở của mình nhường chỗ cho họ luyện binh, thật đáng hận.
Mạc Ảnh Quân đọc tín báo, tức quá hoá cười.
Hảo Thái tử, đối với binh sĩ lương thảo quan trọng như thế nào chứ? Vậy mà Thái tử có thể vô tư cắt xén ăn bớt như vậy.
Công bộ thị lang hai năm trước cắt xén tiền công xây dựng đê chống lũ, sử dụng những thứ kém chất lượng khiến hơn hai vạn dân huyện Tê Hà mới qua một năm yên bình nay lại phải chịu cảnh chìm trong bão lũ.
Tất cả đám người này, hắn sẽ thanh lý một lần.
Hoàng đế bắt đầu từ ba năm trước sức khỏe đã có dấu hiệu đi xuống, có lẽ vì vậy nên Thái tử mới bắt đầu tâm tư dục dịch.
Tuy hắn không ở trong kinh thành nhưng việc trong triều lại biết không ít, hoàng đế luôn không vừa lòng Thái tử lại không ít lần tỏ ý với trọng Thất vương gia.
Mạc Ảnh Quân biết, hoàng huynh của hắn làm vậy là để cân bằng thế lực trong triều, bảo toàn cái ngôi vương của mình.
Nhưng liệu hoàng đế có ngờ rằng chỉ vì hành động này của mình đã khiến bao nhiêu người chịu khổ rồi không.
“ Vương gia, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào!”
“ Để lộ một ít thông tin tham ô của Lệnh quốc công cho Vệ quốc công, còn Thái tử….” Mạc Ảnh Quân dừng một chút rồi nói tiếp: “ Tiết lộ thông tin cho Thái tử rằng Thất vương đã biết hành động của hắn rồi!” Thái tử đổ nhưng kẻ như Thất vương cũng không thể ngồi lên.
Mạc Đông giật mình, nhìn theo bóng lưng Mạc Ảnh Quân rời đi, vương gia đây là muốn thả mồi cho long tranh hổ đấu sao?
Lúc Mạc Ảnh Quân về tới Sương viên phòng trong vẫn sáng đèn.
Hắn vào trong thì thấy Hứa Quân Dao đang dựa trên bàn nhỏ ngủ, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang an tĩnh ngủ của nàng, tâm trạng không tốt của hắn liền như bóng bay xì hơi biến mất sạch sẽ.
Hắn nhẹ nhàng gỡ quyển sách trên tay nàng đặt qua một bên, ôm nàng về phía giường ngủ.
Chỉ nói đùa một chút không nghĩ tới nàng thật sự chờ mình.
Nếu Hứa Quân Dao biết suy nghĩ này của hắn nhất định sẽ ngay lập tức nói, đại ca anh hiểu lầm rồi tôi là đọc sách chuyên tâm rồi ngủ quên thôi nhé.
Thời gian nhoáng cái trôi qua đã tới trung thu, Hứa Quân Dao thay cung trang cùng Mạc Ảnh Quân vào cung dự thu yến.
Mạc Ảnh Quân thấy khuôn mặt không tình nguyện của nàng liền cười hỏi: “ Hình như nàng không thích vào cung!” Duy chỉ lần đầu tiên sau đại hôn hai người cùng vào cung nàng tỏ vẻ tò mò vui vẻ đôi chút.
Sau này lần nào vào cung cũng nhăn nhó, thậm chí là nghe thấy thôi cũng nhíu mày khó chịu.
Hứa Quân Dao nhìn hắn bẹp bẹp môi nói: “ Mỗi lần vào đây ta đều cảm thấy khó chịu! Không thể thoải mái được.”
“ Chịu khó một chút, lát liền có thể trở về rồi!” Mạc Ảnh Quân xoa đầu Hứa Quân Dao nhẹ giọng nói.
Hai người ân ái chói mắt không thể không khiến người khác ghen tị.
Hứa Quân Dao luôn có cảm giác có một ánh mắt bất hảo nhìn về phía mình, nhìn một chút thì lại thấy Nhàn phi bên cạnh hoàng đế đang nhìn mình.
Có lẽ là nàng thần hồn nát thần tính đi.
Nói cũng lạ xưa nay chỉ có hoàng hậu được ngồi ngang hàng với hoàng đế nhưng hôm nay Nhàn Phi lại ngồi ngay bên trái hoàng đế, Quý phi cũng phải ngồi dưới nàng.
Xem ra vị Nhàn phi này cũng không phải không nhiễm khói lửa bụi trầm