Mạc Phong Thành bị người lừa tới căn phòng này, vừa vào liền phát hiện ra có vấn đề còn chưa kịp ra ngoài thì nàng đã đi vào, cửa bị đóng chặt.
Bên trong còn đốt hương tình, hiển nhiên là nhằm vào hai người, Mạc Phong Thành có kiềm chế cỡ nào thì trước mặt cũng là người hắn ngày nhớ đêm mong, Mạc Phong Thành có chút nhịn không được vươn tay muốn chạm vào nàng….
“ Mạc Phong Thành, ngươi tỉnh táo lại…đừng dọa ta…Mạc Phong Thành ngươi đừng lại đây!” Loại hương này không có mấy tác dụng với nữ nhân nhưng với nam nhân thì lại có tác dụng cực lớn.
Mạc Phong Thành sắp không khống chế nổi mình nữa, từng bước từng bước lại gần nàng….
Ngay lúc Mạc Phong Thành nghiêng người tới, Hứa Quân Dao quả quyết rút xuống một cây trâm hướng hắn đâm tới, nàng run rẩy nói: “ Trách ra…đừng lại đây…Mạc Phong Thành…đừng lại gần ta….” Cây trâm xượt qua má trái Mạc Phong Thành khiến hắn thanh tỉnh phần nào nhìn nàng đang co ro run rẩy, Mạc Phong Thành liền đau lòng.
Muốn lại gần nhưng lại sợ mình kìm chế không được, hắn nhặt cây trâm kia lên tự đâm mạnh vào vai mình, cố giữ mình thanh tỉnh.
Lúc này cửa sổ đột nhiên phát ra tiếng động… Mạc Xuyên cùng Hàn Anh hôm nay có việc không theo bảo hộ nàng, lúc xong việc lập tức chạy tới Lệnh Quốc Công phủ.
Mạc Xuyên thấy Vũ Nương, Miên Miên nhưng lại không thấy nàng.
Liền nhân lúc vắng người túm Miên Miên tới hỏi, sau khi biết liền thấy có vấn đề nhanh chóng chạy tới, vừa tới liền nghe thấy tiếng Vương phi nhà họ kêu.
“ Mạc Xuyên…Hàn Anh… ta ở trong này….ta ở trong này….cứu ta…” Hứa Quân Dao nghe tiếng Mạc Xuyên liền nhanh chóng hô lên.
Nàng nhanh chóng được cứu ra ngoài, sau đó Mạc Phong Thành sắp xếp nàng đi qua phòng bên cạnh với Từ Tiên Nhi.
Còn lại vì sao hai người Mạc Phong Tức ở trong phòng, thì Hứa Quân Dao không biết cũng không muốn biết.
Quay lại hiện thực Hứa Quân Dao thẫn thờ ngồi trong vòng tay của Từ Tiên Nhi, hoàn toàn không còn dáng vẻ oai phong lúc nãy.
“ Tất cả là tại ta… Dao Nhi muội bình tĩnh lại không sao rồi ổn rồi!” Từ Tiên Nhi cố gắng nhẹ nhàng an ủi nàng.
Hứa Quân Dao im lặng không nói gì cả, tới tận khi về tới phủ.
Miễn cưỡng gượng cười chào tạm biệt Từ Tiên Nhi, sau đó như mất hồn đi vào trong phủ.
Khi nàng còn chưa thoát khỏi cảm xúc tệ hại này thì một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng…
Cảm xúc vỡ oà, Hứa Quân Dao lặng lẽ bước gần về phía người kia ôm chầm lấy hắn lặng lẽ rơi nước mắt.
“ Mạc Ảnh Quân…”
Miên Miên cùng Vũ Nương phía sau cũng rơi nước mắt theo nàng.
Vương gia về rồi sẽ không để Vương phi nhà các nàng ủy khuất nữa.
“ Sao vậy, nương tử thấy bản vương trở về mừng tới khóc luôn sao?”
Hứa Quân Dao không nói gì vẫn tiếp tục khóc, Mạc Ảnh Quân nhận ra có gì không đúng lắm.
Nhìn khuôn mặt trắng nhợt của nàng, cùng thêm biểu cảm lúc này cho hắn biết đã xảy ra chuyện rồi.
Nhưng nàng cái gì cũng không nói, hắn biết cũng chẳng thể hỏi được gì lúc này…
Mạc Ảnh Quân ôm chặt lấy nàng, thấp giọng an ủi: “ Không sao, ta về rồi! Nương tử ngoan!”
Khóc mãi một lúc lâu, Hứa Quân Dao thiếp đi vì mệt, Mạc Ảnh Quân đặt nàng lên giường quay đi muốn hỏi chuyện, nhưng bàn tay nhỏ của nàng nắm chặt áo hắn không buông.
Ngủ nhưng mày vẫn nhíu chặt, Mạc Ảnh Quân nhìn nàng khó chịu mày cũng nhíu chặt.
Thả mành xuống ngồi bên cạnh giường, gõ ám hiệu để Mạc Xuyên cùng Hàn Anh vào.
“ Ở Lệnh Quốc Công phủ hôm nay xảy ra chuyện gì?”
Mạc Xuyên với Hàn Anh đồng loạt quỳ xuống cúi đầu không giám nhìn lung tung đem toàn bộ chuyện hôm nay kể hết ra.
“ Thuộc hạ không làm tròn trách nhiệm bảo vệ Vương phi, thỉnh Vương gia trách tội!”
Mạc Ảnh Quân không nói gì, quay đầu nhìn nàng vẫn đang co quắp trên giường mi tâm nhíu chặt.
Mạc Xuyên cùng Hàn Anh, bị sát khí của hắn đánh tới máu chảy ra từ khoé miệng nhưng vẫn không giám hé nửa lời.
Sát khí nồng đậm như vậy, mấy năm nay rồi vẫn là lần đầu thấy Vương gia mất khống chế như vậy.
“ Tới quân doanh mỗi người nhận 50 trượng hình!”
“ Tạ Vương gia ân điển!” 50 trượng hình chỉ mất nửa cái mạng thôi, tĩnh dưỡng lại vẫn còn có thể sống.
Hai người biết tội của hai người đáng lý xử theo quân pháp thì mất mạng cũng không thể kêu, Vương gia đã khai ân rồi.
Hai người ra ngoài, Mạc Ảnh Quân thu lại sát khí trên người mình.
Nhẹ nhàng đưa tay xoa dịu đôi lông mày đang cau lại của nàng kia, hắn nhớ lại hôm nay vừa về tới liền chạy vào phủ tìm nàng.
Còn chưa ai biết hắn đã trở về rồi đâu, nhưng hắn vẫn là về trễ để nàng lâm vào nguy hiểm.
Còn khiến nàng sợ hãi như vậy….
“ Đừng…Mạc Phong Thành…đừng dọa ta….đừng lại đây….” Hứa Quân Dao mơ màng hét, giọng nói đầy bất lực, thê lương khiến lòng hắn thắt lại.
Mạc Ảnh Quân vội vàng nằm xuống ôm nàng vào lòng.
“ Không sao rồi, hôm nay nương tử của ta đã rất dũng cảm! Chúng ta về nhà rồi, ngoan không sợ.
Ngủ đi, ta giúp nàng.” Lệnh Quốc Công phủ, Hoàng Hậu, Thái tử…… Nếu đã không muốn sống thì cũng không cần tiếp tục sống nữa.
Tới lúc Mạc Ảnh Quân tỉnh lại bên ngoài trời cũng đã tối đen, vậy mà hắn lại ngủ thiếp đi.
Mấy hôm liền chạy đường dài về phủ không nghỉ ngơi tử tế, Mạc Ảnh Quân cũng đã mệt mỏi không ít.
Bên cạnh Hứa Quân Dao Vân còn ngủ, hắn nhẹ nhàng cố gắng không kinh động nàng xuống giường.
Ra bên ngoài Miên Miên cùng Vũ Nương vẫn quỳ ở sảnh không đứng dậy, họ không thể bảo vệ chủ tử quỳ cũng chẳng hết tội.
Mạc Ảnh Quân không phạt không có nghĩa là họ vô tội.
“ Đứng dậy đi, chăm sóc nàng cho tốt.
Đợi nàng tỉnh sẽ phạt các ngươi sau.” Bây giờ nàng cần người chăm sóc vậy nên hắn sẽ không phạt hai người.
“ Tạ Vương gia.”
Mạc Ảnh Quân cũng không định rời đi chỉ ra bên ngoài dặn