Hứa Quân Dao nào biết mình đang được người ta nhớ mong như thế, bởi nàng sớm đã cùng Mạc Ảnh Quân rời đi rồi, trước khi đi còn dặn dò nếu Trình ma ma mà gian lận thì ngày hôm sau sẽ phạt gấp đôi.
Thời Vân Triệt âm thầm lau mồ hôi.
Muội muội có phu quân đúng là dữ mà, tổ mẫu cũng không nói lại muội muội.
Phu phụ Thời Khiêm còn muốn giữ hai người ở lại ăn cơm trưa, nhưng Mạc Ảnh Quân khéo léo từ chối.
Lúc Hứa Quân Dao chuẩn bị lên xe thì có một nô tỳ đi tới hành lễ với nàng nói: “ Vương phi, tứ cô nương nhờ nô tỳ chuyển thư cho người.” Hứa Quân Dao gật đầu cầm thư nói: “ Ngươi chuyển lời tới tứ tỷ, thời gian này mẫu thân bất tiện có một số việc bên tổ mẫu nhờ tứ tỷ chu toàn.
Việc ta hứa với nàng sẽ không quên.” Thời Tịnh Nam là người khéo léo, sẽ biết nên làm gì, có nàng ta chấn nàng cũng bớt lo lắng hơn.
Tuy nói nàng ta không nhấc lên được sóng gió gì nhưng về mặt mưu kế thì vẫn sài được, chống đỡ với tổ mẫu vẫn dư sức.
Còn Vệ di nương cùng là người thông minh, không có Thời Tịnh Nam, bá mẫu không thể uy hiếp, Vệ di nương không đến nỗi không lo nổi cho mình.
Tiểu nô tỳ đi rồi Hứa Quân Dao lên xe ngựa, không ngại ngùng mà gối đầu trên đùi Mạc Ảnh Quân thoải mở thư ra đọc.
Mạc Ảnh Quân vuốt tóc bên thái dương của nàng, thấp giọng nói: “ Nương tử lại tính toán chuyện xấu gì sao?”
Ánh mắt hướng về lá thư trên tay nàng, Hứa Quân Dao cũng chẳng giấu diếm dơ thư về phía trước cho hắn nhìn.
Trong thư chỉ nói ít chuyện vụn vặt mấy ngày vị tổ mẫu kia tới thôi, vị tổ mẫu kia của nàng dã tâm không nhỏ đâu, lần này dẫn cô nương Tào gia kia tới, là có ý để nàng ta bấu víu một là Thần vương phủ, hai là Thất vương phủ.
Còn kể cho nàng nghe ý tứ của Thời Tịnh Kỳ.
Thời Tịnh Kỳ cho người tới phủ hai lần, lần đầu Thời Tịnh Nam còn đang ở Bắc Sơn Tự với Từ thị.
Lần thứ hai thì trực tiếp nói ý tứ với nàng, Hứa Quân Dao nghĩ lúc đó Lý Thanh Lan vừa mới vào phủ, trách không được Thời Tịnh Kỳ vội vàng như thế.
Cũng may Từ thị đã ra mặt chu toàn cho Thời Tịnh Nam, trong thư Thời Tịnh Nam cũng nói Từ thị cùng Thời Khiêm đã tìm được người phù hợp cho nàng, là một học trò của Thời Khiêm.
Chỉ đang đợi thời cơ thích hợp thôi, cuối cùng không quên cảm ơn nàng.
“ Nàng hình như rất quan tâm việc nạp thiếp của Thất vương nhỉ?” Biểu cảm trên mặt hắn có chút quái dị, Hứa Quân Dao nhíu mày.
Tên này lại nghĩ đi đâu rồi, ai thèm quan tâm tra nam kia chứ.
Cũng không thể trách Mạc Ảnh Quân, nương tử của hắn từng yêu say đắm một nam nhân khác.
Cho dù hiện tại trong mắt nàng chỉ có hắn thì hắn vẫn có khúc mắc, y như là cái gai trong mắt nó không làm ngươi chết nhưng vĩnh viễn khiến ngươi khó chịu.
Nam nhân đó xuất hiện trong cuộc sống của nàng trước hắn, còn chiếm được tình cảm trước hắn, bảo hắn không để ý sao được.
“ Chàng lại nói đi đâu vậy, ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình.
Tứ tỷ thì lại không may mắn, bị người ta sắp xếp ép buộc làm thiếp.
Nàng không còn cách nào nên mới nhờ ta giúp đỡ, chứ liên quan gì tiểu chất nhi của chàng ở đây.
Hắn có mười hay một trăm người thiếp thì có liên quan gì tới ta, phu quân của ta lại không phải là hắn.”
Sau đó công khai mê muội nhìn hắn, nam nhân này đẹp quá đi mất.
Nhìn nhiều như vậy rồi mà vẫn không chán, thảo nào hoa đào rụng khắp nơi.
Dựa vào gương mặt này của hắn thôi cũng khiến không ít nữ nhân say mê đâu, lại nói hình như bị Tào gia cô nương kia cũng thích thú hắn rồi.
Nghĩ tới có hơi tức, nam nhân của nàng cứ bước chân ra ngoài là cả đống nữ nhân dòm ngó.
Mạc Ảnh Quân đón ánh mắt sĩ mê không kiêng kỵ gì của nàng, trong lòng không kìm nén được rung động, cúi đầu muốn hôn nàng.
Nào biết được nữ nhân kia chớp nhoáng nâng người lên, tại cằm hắn cắn một ngụm.
Hứa Quân Dao uất ức ban đầu chỉ muốn dọa hắn một chút ai ngờ nam nhân này khi không lại cúi đầu xuống làm gì, thế là nàng hơi dùng sức cắn nhẹ lên cằm hắn.
Môi đỏ non mềm ở dán cằm hắn, cọ xát.
Mạc Ảnh Quân thân thể cứng đờ.
Cúi đầu mắt nhìn người trong lòng.
Cảm giác ở cằm truyền tới rất rõ ràng, có chút nhói, nhiều hơn là ngứa ngáy.
Cả thân lẫn tâm đều ngứa ngáy.
Ánh mắt hắn tối sầm, yết hầu lăn lộn.
Hắn luồn tay qua gáy nàng, kéo lên môi lạnh dán tới đôi môi mềm mại kia.
Hứa Quân Dao không thể phản kháng chỉ có thể thành thật dựa vào người hắn, mặc hắn hôn.
Môi lưỡi [email protected] dưa, Mạc Ảnh Quân càng hôn càng khó kềm chế chính mình.
Xe ngựa dừng lại, hắn cũng ép mình dừng lại, mắt phượng híp lại nhìn nữ nhân trong lòng, môi hồng ướt át, đôi mắt long lanh ngấn nước, hai