Ở khách trạm hoàng gia, một góc hoa viên nhỏ.
Tiếng giận dữ của một nữ nhân vang lên phá hỏng không gian đêm tối im lặng.
“ Không phải ngươi nói với ta, nàng không biết bơi sao?”
“ Công chúa tha tội, theo thuộc hạ điều tra được.
2 năm trước Thần Vương phi bị ngã xuống hồ sen suýt thì mất mạng, nàng ta quả thật không biết bơi.”
Người được gọi là công chúa kia tức giận cầm roi quất vào người đang quý phía dưới: “ Vô dụng, ta kêu ngươi điều tra nàng của hiện tại.
Chứ không phải hai năm trước, lo xử lý cho tốt đừng để điều tra tới ta, nếu không già trẻ nhà ngươi đừng mong được sống.”
Người kia run rẩy đứng lên nhanh chóng chạy đi xử lý toàn bộ chứng cứ.
Lúc này có một hắc y nhân thần bí tới trước mặt vị công chúa kia, hắn nói chủ tử hắn muốn gặp nàng.
“ Tam công chúa có muốn cùng ta bàn chuyện hợp tác không?”
“ Hợp tác với ngươi? Có lợi ích gì?” A Lan Nhược Mẫn nhướng mày nhìn nữ nhân trước mặt.
Phi tử của quân chủ Mạc Hi Quốc đúng là không tầm thường.
“ Ngươi có được những gì ngươi muốn, cũng không cần làm những việc ngươi không muốn.” Nữ nhân thần bí kia, hai mắt cong cong hạ giọng một tiếng: “ Sao? Công chúa có muốn cùng ta hợp tác không?”
“ Có được những gì ta muốn? Bao gồm Thần vương sao….haha… Nhàn phi ngươi không phải cũng không bỏ được chàng sao?”
Giang Thi Hàm hai mắt lóe lên, nàng ta đã đeo khăn che mặt vậy mà A Lan Nhược Mẫn vẫn nhận ra.
Đã bị nhận ra Giang Thi Hàm cũng chẳng che giấu nữa, nàng ta che miệng cười khẽ nói: “ Công chúa có lẽ không biết, trước kia đúng là ta lưu luyến hắn nhưng hiện tại đã vào cung vài năm rồi thứ ta cần nhất bây giờ là tự do.”
“ Ồ vậy sao ngươi lại chọn hợp tác với ta?” A Lan Nhược Mẫn tuy hay làm chuyện hoang đường nhưng không phải kẻ ngốc.
Nàng ta không tin Giang Thi Hàm không có ý đồ gì cả.
“ Công chúa có thứ ta cần, ta cũng có thứ công chúa cần… hợp tác cũng phải xem thành ý.
Đây là thành ý của ta, công chúa xem qua trước đi rồi quyết định xem có hợp tác với ta không?” Giang Thi Hàm đưa cho nàng ta hai tấm da dê.
A Lan Nhược Mẫn mở ra hai mắt tỏa sáng, thành Lăng Chi với Hải Hà nằm sát Bắc Nguyệt, là hai mảnh đất mà Bắc Nguyệt thèm muốn đã lâu.
Có hai tấm bản đồ này rồi còn lo không lấy được sao? Có nó rồi nàng sẽ lập công lớn trước mặt phụ vương, vị ca ca vô dụng kia còn giám lên mặt với nàng sao?
“ Được thành giao! Nói đi muốn ta làm gì?”
…………
Từ lễ năm mới hôm đó, tin mừng đến đột ngột với hai người, Hứa Quân Dao liền bị Mạc Ảnh Quân coi như người giấy.
Những người biết chuyện lại càng cẩn thận hơn, trên dưới Sương viên một lòng coi nàng như bình sứ dễ vỡ.
Nhất nhất không cho phép Hứa Quân Dao xuống khỏi giường, nàng nằm mấy ngày, chỉ có lúc phải đi “giải quyết” mới cho nàng đi lại.
Mỗi lần nàng bước xuống giường thì hàng loạt ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, như là sợ nàng bốc hơi theo không khí đi vậy.
Hứa Quân Dao cảm thấy nàng sắp mọc rễ trong phòng luôn rồi.
Hôm nay cùng chẳng khá hơn là bao, nàng bất đắc dĩ nói với Miên Miên: “ Ta đã khá hơn nhiều rồi, em cho ta ra ngoài ngồi hít không khí một lát thôi được không?”
Miên Miên nhìn khuôn mặt tội nghiệp của nàng, lòng liền mềm xuống.
Băn khoăn một lát Miên Miên nói: “ Vương phi không được đâu, Vương gia đã dặn nếu như em thuận theo ý người, thì Vương gia sẽ ném em ra ngoài không cho em hầu hạ người nữa.”
So với dọa đánh thì dọa đuổi có tác dụng với Miên Miên hơn, Mạc Ảnh Quân này rất khéo léo hiểu lòng người.
Hứa Quân Dao oán giận nhưng cũng không thể làm gì, nàng hôm đó đã cam đoan sẽ nghe lời hắn.
Chuyện nàng mang thai ngoại trừ người trong phủ thì không ai biết được, Mạc Ảnh Quân nói đợi tới khi thai nhi của nàng ổn định mới công bố ra bên ngoài.
Ngay cả nhà mẹ đẻ nàng cũng chưa nói.
“ Em xem ta nằm tới sắp nhũn người thành chăn mềm rồi, còn muốn ta nằm tới bao lâu nữa.”
“ Còn không phải người lỗ m ãng sao? Nếu người không như vậy, Vương gia cũng không cần lo lắng đến như thế!” Miên Miên cứng rắn tránh mắng nàng một câu.
“…..” Hứa Quân Dao á khẩu, sao Miên Miên của nàng lại nhanh miệng như thế này chứ.
Nàng còn định phản bác thì Mạc Ảnh Quân