*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Rysa + BooBeta: QuanhBiết bọn họ nhất định có rất nhiều lời muốn nói, Hoàng Hậu thấy Diêm Mặc bình an không có việc gì, liền cho hai người lui xuống.
Chử Thanh Huy nắm chặt tay Diêm Mặc, cùng hắn đi về Vĩnh Nhạc cung.
Chờ khi trong phòng không có người khác, nàng bỗng tựa đầu vào ngực Diêm Mặc mà khóc.
Người Diêm Mặc cứng lại, hắn cúi đầu xuống, thấy vai nàng rung rung, ngực hắn bỗng nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, phảng phất như có một bàn tay vô hình hung hăng bóp nghẹt, xé nát tim gan hắn. Rõ ràng không thấy máu, nhưng so với đâm chém đao kiếm còn đau gấp ngàn vạn lần.
Chần chờ một lát, hắn chậm rãi nâng tay lên, vỗ nhẹ lên người nàng, trấn an: “Đừng khóc.”
Nói xong mới phát giác động tác này có chút quen thuộc, tựa như trước đây đã làm rất nhiều lần nhưng trong tâm trí của hắn lại tìm không thấy hình ảnh đó.
Tuy tâm trí không nhớ được nhưng thân thể hắn vẫn rất rõ.
“Ta không khóc.” Chử Thanh Huy nghẹn ngào, giọng mũi dày đặc: “Chỉ là ta bị cay mắt.”
Nàng cọ cọ mặt vào ngực Diêm Mặc, đem toàn bộ nước mắt nước mũi trét lên ngực hắn rồi mới ngẩng đầu lên. Hốc mắt hồng hồng, mũi hồng hồng, gương mặt cũng hồng hồng, trên lông mi còn vương nước mắt, nhưng tất cả trong mắt nàng đều là vui sướng: “Rốt cuộc chàng đã trở lại.”
“Ừ” Diêm Mặc gật đầu
“Trước kia chiến báo [*] đưa tin chỉ báo tin tốt, không có nửa điểm nói về chàng, ta biết cho dù chàng có chuyện cũng sẽ không nói với ta. Chính vì thế ta càng thêm lo lắng, lo chàng có bị thương không?”
[*] Chiến báo: tin tức từ chiến trường.Diêm Mặc lắc đầu: “Chưa từng.”
“Nửa điểm cũng không? Không được gạt ta.” Chử Thanh Huy truy vấn.
“Một chút cũng không.”
Chử Thanh Huy an tâm, chuyển giọng, bĩu môi hỏi hắn: “Chàng có nhớ ta không?”
Tầm mắt của Diêm Mặc vô thức rơi vào đôi môi hồng căng mọng của Chử Thanh Huy, khi nhận ra mình đang nhìn gì, hắn vội chuyển mắt, có chút xấu hổ nhưng không biểu hiện ra mặt.
Chử Thanh Huy kéo vạt áo hắn, truy vấn: “Sao không nói lời nào? Chàng không nhớ ta một chút nào sao? Ta giận đấy.”
Diêm Mặc không nhớ lúc trước mình trả lời như thế nào. Thấy nàng bĩu môi nhăn mày tỏ vẻ tức giận, hắn đành ôm chặt nàng vào lòng: “Nhớ.”
Này cũng không phải nói dối, kỳ thật sau khi biết mình có một nương tử, trong tâm trí hắn luôn xuất hiện hình dáng của nàng.
Chử Thanh Huy vui vẻ ra mặt, đầu ngón tay chỉ vào ngực hắn, ngọt ngào nói: “Nói đùa với tiên sinh đó. Ta làm sao mà giận chàng được chứ? Ta cũng nhớ chàng, rất nhớ chàng.”
Diêm Mặc nhìn nàng, một lúc sau mới rời mắt, nhưng giọng nói mềm mại của nàng lại làm làm cho hắn cảm thấy trong cơ thể mình như có một ngọn lửa dâng lên từ lòng bàn chân. Lưng hắn đổ đầy mồ hôi, yết hầu bị thiêu đến có chút ngứa, lỗ tai nóng lên. Hắn cảm thấy may mắn vì mình có một làn da đen nên không dễ bị lộ.
Chử Thanh Huy lại bắt lấy tay hắn, đặt trước bụng mình: “Mấy tháng không gặp, tiên sinh mau trò chuyện với bảo bảo đi.”
Diêm Mặc giống như bị phỏng, theo bản năng thu tay lại.
Chử Thanh Huy liếc hắn, dỗi nói: “Chàng làm cái gì vậy? Lúc chàng đi bụng ta mới ba tháng, hiện tại đã hơn tám tháng, chẳng lẽ chàng không có một chút hiếu kỳ nào đối bảo bảo sao?”
Diêm Mặc cảm thấy mình không có một chút sức lực nào để chống cự với nàng. Chỉ cần một ánh mắt là có thể mê hoặc hắn. Nghe xong lời này, hắn duỗi tay ra, cẩn thận đặt lên bụng nàng.
Chử Thanh Huy cầm tay hắn sờ lên bụng: “Có lẽ hiện tại tiểu quỷ nghịch ngợm này đang ngủ, chàng không biết lúc nó tỉnh dậy bướng bỉnh như thế nào đâu? Ở trong bụng ‘đánh quyền đá chân’, một khắc cũng không yên phận.”
Diêm Mặc nhìn bụng nàng, trong lòng suy nghĩ, nàng nhỏ nhắn như vậy, đến lúc sinh đứa bé ra có thuận lợi không? Lúc trước vì sao hắn lại đồng ý để nàng mang thai? Chẳng lẽ hắn chưa từng suy xét an nguy của nàng? Bỗng nhiên hắn cảm thấy tức giận với chính bản thân mình.
Diêm Mặc không thể ở lâu trong cung, đã một thời gian rồi hai người mới được gặp lại nhau. Chử Thanh Huy cùng Diêm Mặc bái biệt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, xuất cung hồi phủ.
Chử Thanh Huy ngồi cỗ kiệu ra ngoài cửa cung, khi Diêm Mặc đang chuẩn bị lên ngựa thì Chử Thanh Huy lại xốc mành kiệu lên, nhìn hắn nói: “Ta muốn ngồi cùng một kiệu với chàng.”
Diêm Mặc thoáng dừng lại, cuối cùng vẫn bước vào kiệu trước ánh mắt sáng lấp lánh của nàng.
Bên trong cỗ kiệu cũng khá rộng, một mình Chử Thanh Huy ngồi còn dư chỗ, đủ cho một nữ tử mảnh mai ngồi cùng. Hiển nhiên Diêm Mặc không đủ nhỏ người để ngồi cùng nàng. Huống hồ bây giờ bụng của Chử Thanh Huy đã lớn, chỉ có thể để Diêm Mặc ngồi rồi nàng ngồi lên đùi hắn.
Cả người Diêm Mặc cứng đờ, Chử Thanh Huy cảm thấy như mình đang ngồi trên hai tấm sắt, không khỏi bĩu môi nói: “Chàng thả lỏng một chút, cộm đến ta.”
Nhưng mà đợi hồi lâu cũng không thấy Diêm Mặc thả lỏng. Chử Thanh Huy tưởng mấy ngày nay hắn bị ảnh hưởng bởi trận chiến nên cả người mới căng chặt như vậy, không khỏi đau lòng, không nhắc lại yêu cầu, chỉ an tĩnh dựa vào ngực hắn.
Cỗ kiệu lắc qua lắc lại nhẹ nhàng, qua một hồi, Chử Thanh Huy cũng không động đậy, trong lòng Diêm Mặc thở phào nhẹ nhõm nhưng phần nhiều lại có chút lo lắng, cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy lông mi nàng buông xuống, ngực phập phồng có quy luật, thì ra là ngủ rồi.
Thần sắc hắn phức tạp mà nhìn nàng ngủ, nghĩ tới bên ngoài trời còn đang rét, liền điều chỉnh lại động tác của mình một cách nhẹ nhàng để nàng có thể ngủ thoải mái hơn, sau đó đem áo choàng của mình quấn chặt nàng lại.
Trên thực tế, cho dù lúc trước vài vị sư đệ trăm miệng một lời nói hắn chỉ có một vị thê tử, trong lòng hắn vẫn còn hoài nghi, cho đến nhìn thấy nàng, những nghi ngờ đó mới tan thành mây khói.
Tuy rằng không có ký ức, nhưng những động tác theo bản năng của cơ thể không đánh lừa người. Diêm Mặc và người nằm trong ngực hắn có quan hệ thân thiết. Niềm vui và nụ cười của nàng rất tự nhiên, không thể nào là giả được.
Hắn cứ nhìn chằm chằm Chử Thanh Huy, cho tới khi cỗ kiệu dừng lại, Tía Tô bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở.
Diêm Mặc ôm Chử Thanh Huy hạ kiệu, kéo lại áo choàng, xác định gió lạnh thổi không đến mặt nàng mới bước ra, đi được hai bước, hắn lại dừng lại, nhìn Tía Tô nói: “Dẫn đường.”
Tía tô không nghi ngờ gì, vội đi lên phía trước dẫn đường cho hắn.
-----
Từ khi Diêm Mặc xuất chinh, trong lòng nàng không có lúc nào là không có vướng bận, hài tử trong bụng ngày càng lớn, bức bách đến nỗi nàng không thể nghỉ ngơi tốt. Trước mắt nhìn thấy Diêm Mặc bình an trở về, thể xác và tinh thần lơi lỏng, nàng ngủ một mạch từ giữa trưa đến tối.
Trong ổ chăn, nàng lười biếng duỗi eo, vươn tay hướng bên cạnh giường sờ soạng, nhưng không sờ thấy hơi ấm. Ngay lập tức nàng mở mắt ra, phát hiện trên giường chỉ có một mình nàng, lập tức xốc chăn xuống giường.
“Công chúa đã tỉnh?” Tía Tô nghe được động tĩnh liền đi vào, thấy nàng chỉ mặc áo ngủ, vội lấy áo choàng khoác lên cho nàng.
“Tiên sinh đâu?” Chử Thanh Huy giữ chặt tay Tía Tô.
“Phò mã đang ở thư phòng, nô tỳ đã cho người đi gọi.”
Chử Thanh Huy nhẹ nhàng thở ra, may mắn…… May mắn là nàng không phải đang mơ.
Diêm Mặc trở lại nội viện, vừa bước vào cửa phòng, liền thấy Chử Thanh Huy ngồi ở bên cạnh bàn, tóc đen xõa dài sau vai, khuôn mặt trắng nõn ngủ đến đỏ lên, mà cặp mắt to kia đang ủy khuất nhìn hắn.
Chân hắn trì trệ một chút rồi mới chậm rãi đến gần nàng, nói: “Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?”
Chử Thanh Huy hít hít cái mũi: “Thân thể không phải là không thoải mái, chỉ là ngủ dậy không thấy chàng, trong lòng không thoải mái.”
Nàng giang hai tay hướng về phía Diêm Mặc: “Muốn ôm một cái.”
Đáy lòng Diêm Mặc liền sinh ra vài phần bất đắc dĩ, vài phần dung túng, vài phần đau lòng. Trong tâm trí hắn, đây là cảm xúc mà hắn chưa bao giờ có, làm hắn cảm thấy mới lạ, làm trái tim lạnh lẽo của hắn trở nên ấm áp.
Diêm Mặc bế Chử Thanh Huy lên giống như đang bế một đứa trẻ.
Chử Thanh Huy ôm cổ hắn, đem khuôn mặt dán ở trước ngực hắn, dịu dàng nói: “Lúc trước chàng nói chờ ta béo lên chàng sẽ trở lại. Chàng xem hiện tại có phải ta rất béo không?”
“Không béo, vẫn gầy.” Diêm Mặc thành thật nói.
Chử Thanh Huy tuy rằng đã mang thai tám tháng, nhưng tay chân vẫn mãnh mai như cũ, chỉ có bụng to phồng lên.
“Đó là do ta không dễ béo lên, nhưng vì bảo bảo ta phải ăn đủ bữa, nghỉ ngơi thật tốt, tất cả ta đều làm được, có phải ta rất ngoan không?” Nàng ngửa đầu tranh công với Diêm Mặc.
Diêm Mặc đành phải gật đầu, nói: “Rất ngoan.”
Chử Thanh Huy hé miệng cười, cọ cọ vào lòng ngực hắn, sau đó vỗ vỗ tay hắn: “Chàng ôm ta đi dùng bữa đi.”
Diêm Mặc ôm nàng ra ngoài cửa phòng, cùng nhau đi đến phòng ăn.
Vừa rồi trong lúc Chử Thanh Huy ngủ, Diêm Mặc đã đi khắp phủ công chúa một vòng. Lại gọi Tía Tô hỏi về sức khỏe và tình trạng ăn uống của Chử Thanh Huy.
Hắn vốn là người lạnh lùng ít nói, chỉ khi đối mặt với Chử Thanh Huy hắn mới nói nhiều thêm mấy câu. Vì mất đi một số ký ức nên hắn cố tình ngụy trang, tỏ ra hai người rất thân thuộc, ngay cả Chử Thanh Huy cũng không phát hiện được điều gì bất thường.
Rốt cuộc ai sẽ vô duyên vô cớ nghi ngờ một người to lớn như hắn đang đứng sờ sờ ở trước mặt?
-----
Ban đêm, hai người cùng ngủ chung một giường.
Ban ngày Chử Thanh Huy ngủ nhiều, buổi tối liền ngủ không được, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với Diêm Mặc. Nhưng khi nhìn gương mặt hắn gầy đi rất nhiều so với trước kia, đành lặng lẽ nuốt những lời đó xuống, chỉ thúc giục nói: “Chàng mau ngủ đi. Phụ hoàng đã nói, chờ chàng trở về thì không cần phải vào triều như trước, mấy ngày nay nhất định phải tĩnh dưỡng cho thật tốt.”
Diêm Mặc gật đầu. Chử Thanh Huy ghé vào trong lồng ngực hắn, thân hình mềm mại cơ hồ làm tay chân của hắn không biết nên để ở đâu, nhưng chỉ tiếp xúc thân mật trong chốc lát, hắn cũng đã quen với những cử chỉ đó.
Hai mắt hắn nhắm lại và suy nghĩ về mọi thứ ở trong đầu. Mặc dù không mở mắt ra, nhưng hắn có thể cảm giác được có một đôi mắt vẫn luôn nhìn vào mặt mình, trong chốc lát, có một bàn tay chạm vào mặt hắn.
Theo bản năng, hắn duỗi tay đem cái tay kia hạ xuống, giam chặt đôi tay của nàng trong ngực, nói: “Đừng nháo”. Khi làm tất cả những điều này, đôi mắt hắn vẫn không mở, hơn nữa còn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chử Thanh Huy bị ôm gắt gao, lại ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, gương mặt cọ cọ trước ngực hắn, cũng nhắm mắt ngủ.
Hôm sau Diêm Mặc tỉnh lại, nghe bên cạnh có một tiếng hít thở lạ, hắn nghi vấn một lúc, đến khi mở mắt, tâm trí hắn đã rõ ràng.
Hắn cúi đầu nhìn Chử Thanh Huy đang ngủ, trong lòng thở dài, mặc kệ thế nào vẫn là cảm thấy nàng còn quá nhỏ tuổi. Tuy rằng hắn biết người trong ngực mình qua năm sau đã là mười tám, nữ tử bình thường ở tuổi này đều có hài tử.
Hắn nhìn Chử Thanh Huy trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía bên ngoài, tầm mắt vừa lúc dừng lại trên kệ gỗ, ở đó có rất nhiều pho tượng được điêu khắc lại.
Hôm qua hắn phát hiện, mỗi một cái pho tượng đều giống người trong lòng ngực mình, lúc vui lúc giận lúc cười, sinh động như thật, tất cả đều là nàng.
Hắn mơ hồ có thể đoán được, người có khả năng làm những hình nhân này chính là mình.
Chử Thanh Huy giật giật ở trong lòng ngực hắn, vô thức mà ưm hai tiếng, mở mắt ra: “Chàng tỉnh rồi ư?”
Diêm Mặc cúi đầu nhìn nàng, lại thấy vạt áo trước ngực nàng bị cọ hở ra một chút, lộ ra áo lót bên trong màu vàng nhạt, làn da trắng nõn như ngọc ở dưới áo lót đang nhịp nhàng chuyển động.
Hắn đột nhiên chuyển mắt, ngực phập phồng kịch liệt, nhanh chóng điều chỉnh tâm trí.
Chử Thanh Huy ngáp một cái, chống tay lên ngực hắn. Vì sự chuyển động này, áo ngủ lỏng lẻo trên người nàng lại rơi xuống một ít.
Nàng cũng không cảm thấy có cái gì quá lạ, hai người làm phu thê hơn hai năm, còn có cái gì chưa trải qua? Huống chi phía bên trong nàng còn mặc thêm áo.
Diêm Mặc tự giày vò chính bản thân mình, tầm mắt không dám nhìn nàng. Đợi hồi lâu, thấy nàng không chỉnh lại quần áo, nàng chỉ nheo mắt, vươn vai kéo lại vạt áo trên người mình.
“Ưm……” Chử Thanh Huy bỗng nhiên nhíu mày hô nhỏ một tiếng.
“Như thế nào?” Diêm Mặc lập tức hỏi, có vài phần hoảng hốt.
“Chân, chân bị chuột rút.” Chử Thanh Huy đau đến nỗi nước mắt lưng tròng: “Chàng mau xoa xoa hộ ta.”
Tay Diêm Mặc cứng đờ, nhất thời không có động tác gì, chỉ có thể nhìn nàng che miệng, nước mắt vương ở trên lông mi. Đến khi phản ứng lại, hắn cũng không băn khoăn gì nhiều, nắm lấy chân Chử Thanh Huy, bàn tay xoa bóp chân nàng.
Vớ chân của Chữ Thanh Huy sớm đã bị nàng cọ rớt. Dưới lòng bàn tay hắn là đôi chân trắng hồng nhỏ nhắn, một tay có thể ôm hết. Những ngón chân trắng nhỏ vì động tác của hắn mà hơi cuộn lại.
Diêm Mặc cũng không biết một đôi chân lại có ma lực lớn như vậy, làm hắn suýt nữa không rời được mắt.
“Ngoan, không đau.”
Chờ Chử Thanh Huy rên lên một tiếng, hắn mới phát giác hóa ra mình nhìn quá mức xuất thần, nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ, tuy là da mặt hắn dày nhưng tai cũng đỏ hồng lên, trong lòng tự trách mình đã quá tùy tiện.
-----
Hôm nay trong cung có yến tiệc đãi khách, Chử Thanh Huy để Tía Tô hầu hạ trang điểm xong, vừa đi ra liền thấy Diêm Mặc cũng đã chuẩn bị tốt, hắn mặc một thân trường bào đen tuyền, càng thêm vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, thập phần uy phong.
Nàng đi đến, thấy Diêm Mặc cầm một pho tượng, liền nửa đùa nửa thật mà oán giận: “Đã lâu chàng không khắc cho ta pho tượng mới, có phải giờ bụng ta lớn nên mới khắc khó coi như vậy?”
Diêm Mặc quay đầu nhìn nàng. Chử Thanh Huy khoác trên mình xiêm y lộng lẫy, khuôn mặt vốn tinh xảo, nay lông mày lại được vẽ sắc nét, càng đẹp đến rung động lòng người. Giữa trán là một đóa hoa mai vàng, lộ ra da thịt trắng nõn tinh tế của nàng, so với núi tuyết bỗng dưng xuất hiện một đóa hồng mai còn kiều diễm hơn vài phần.
Tuy rằng mang thai nhưng chân tay nàng vẫn tinh tế như trước, cũng không cảm thấy dáng người mập mạp, ngược lại mỗi cái dơ tay nhấc chân có thêm một chút khí chất, khiến người ta không thể dời mắt được.
“Chàng nhìn cái gì vậy?” Chử Thanh Huy thấy hắn không nói lời nào, duỗi tay vẫy vẫy trước mặt hắn. Diêm Mặc phục hồi lại tinh thần, dường như mình đã quá mức tùy tiện rồi, nếu không tại sao lại nhìn chằm chằm nàng đến thất thần?
Tía Tô cùng vài cung nữ đang đứng chờ, thấy động tĩnh của hai người liền che miệng khẽ cười trộm. Chử Thanh Huy nghe thấy được, chỉ ngầm
giận mang theo chút xấu hổ trừng mắt liếc nhìn Diêm Mặc một cái.
Diêm Mặc ho nhẹ, khó khăn dời mắt: “Rất đẹp.”
Lời này vừa nói ra, Tía Tô cùng mọi người cười nhiều hơn, sợ công chúa thẹn quá hóa giận, đám cung nữ nhanh chóng ra khỏi phòng.
“Đều do chàng.” Chử Thanh Huy ngang ngược nói: “Lại làm hại ta bị đám Tía Tô cười, chàng muốn bồi thường ta như thế nào?”
Diêm Mặc nghiêm túc nghĩ, thật sự không nghĩ ra cái gì, chỉ có thể lắc đầu: “Thỉnh công chúa chỉ giáo.”
Chỉ vào pho tượng trong tay hắn, Chử Thanh Huy lên tiếng: “Liền phạt chàng lại làm cho ta một pho tượng được không?”
Diêm Mặc tự nhiên sẽ đồng ý, tuy rằng hắn đã quên khắc ra đống tượng này như thế nào, nhưng nếu rừ trước hắn đã khắc ra nhiều như vậy, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, có thể sẽ lấy lại tay nghề, dụ dỗ khiến nàng vui vẻ.
Lúc này Chử Thanh Huy mới thấy vừa lòng, lại sửa sang hai vạt áo ở trên người hắn, hai người vừa nói vừa cầm tay nhau đi vào cung.
Đối với cung yến, Diêm Mặc có thể tự nhiên ứng phó, dù sao ai cũng ngại sự lạnh lùng của hắn, trừ bỏ được Hoàng Đế ban rượu, ít có người nào dám đến kính rượu hắn. Chỉ có người bên cạnh là ngoại lệ.
“Cái này không thể ăn.” Hắn để tâm chú ý đến Chử Thanh Huy, thấy nàng đưa đũa lên đĩa bánh tơ vàng [1], không cần suy nghĩ đã mở miệng ngăn cản.
[1]: Có ảnh chú thích ở cuối chương.Chử Thanh Huy lập tức rầu rĩ, trông mong nhìn hắn, đành thương lượng nói: “Chỉ ăn một cái có được không?”
Diêm Mặc vô tình lắc đầu. Tuy không biết từ trước như thế nào, nhưng hiện giờ bụng nàng đang lớn, ăn nhiều loại điểm tâm này không tốt.
“Vậy nửa cái thôi?” Chử Thanh Huy vẫn không bỏ cuộc. Diêm Mặc vẫn không đồng ý như cũ, bưng đĩa bánh tơ vàng lên, đang muốn bảo cung nhân mang đi, lại nhìn thấy ánh mắt của Chử Thanh Huy, lời chuẩn bị nói liền dừng lại trong cổ họng.
“Chàng khi dễ ta.” Chử Thanh Huy tội nghiệp nói. Diêm Mặc yên lặng tự nhủ với chính mình, không thể mềm lòng, không thể dung túng. Nhưng hắn cũng nghe được giọng nói của chính mình: “Chỉ có thể ăn một cái.”
Đôi mắt Chử Thanh Huy lập tức sáng lên, vội gật đầu không ngừng, giọng nói so với bánh tơ vàng trong tay Diêm Mặc còn ngọt hơn chút.
“Ta biết chàng là tốt nhất.”
Diêm Mặc một mặt công khai lên án chính mình, một mặt gắp cho nàng cái lớn nhất. Gắp xong, mặt hắn liền trầm xuống, nội tâm lâm vào giãy dụa đấu tranh kịch liệt.
Thấy sắc mặt của Diêm Mặc, vốn có vài vị đại thần muốn nâng chén kính rượu cùng hắn, đều im lặng bỏ qua ý niệm đó.
Chử Thanh Huy tất nhiên không biết hắn đang giãy giụa mâu thuẫn, thưởng thức ca vũ trong chốc lát, Hoàng Đế quan tâm thân thể của nàng, cho phép hai người rời sớm.
---
Khoảng thời gian trước Chử Thanh Huy đều ở trong cung, đã lâu chưa gặp Lâm Chỉ Lan cùng Chước Nhi, bây giờ dọn về phủ Công chúa, nàng liền sai người đưa thiệp đến Trương phủ.
Ngày thứ hai Lâm Chỉ Lan đáp ứng lời mời mang theo nữ nhi tới cửa. Chước Nhi đã gần một tuổi, được bà vú nâng đỡ, lảo đảo đi được vài bước, cũng có thể nói được một vài chữ.
Chử Thanh Huy nghe âm thanh non nớt của tiểu hài tử gọi một tiếng dì, trong lòng liền mềm đi, không chút khách khí cúi đầu, hôn vài cái lên khuôn mặt trắng nõn của bé.
Chước Nhi cũng không giận, chỉ cười khanh khách.
Chử Thanh Huy nhìn đến vui vẻ: “Tiểu Chước Nhi thật là lợi hại, không biết còn có thể nói được cái gì nữa?”
Sợ nàng bị liên lụy, Lâm Chỉ Lan bảo bà vú ôm Chước Nhi ra, cười nói: “Cũng chưa tính là nói, đã dạy rất nhiều lần nhưng nói còn chưa sõi.”
Nàng không nói, nha hoàn bên cạnh không nhịn được, tủm tỉm nói: “Tiểu thư nhà nô tì sẽ nói lạnh, nói lộc cộc, la....”
Chử Thanh Huy nghe được liền sửng sốt, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, cô nhóc nói chính là nương cùng cha, bà nội, không khỏi cười lớn: “Chước Nhi nha, con muốn khiến dì chết cười sao.”
Chú thích đoạn này nha chị ơi, sợ bạn đọc không hiểu.
Lâm Chỉ Lan cũng cười: “Biểu tỷ nên kiềm chế một chút.”
Chử Thanh Huy xua tay, lời nói cũng không nói rõ, hơn nửa ngày mời hồi hồn lại, thở phì phò cười: “Thật sự quá là buồn cười. Nhưng tỷ nghe sao chỉ có cha, nương cùng bà nội, không có ông nội sao?”
Lâm Chỉ Lan hôn ngón tay của nữ nhi, bất đắc dĩ nói: “Cho nên mới nói Chước Nhi nói chưa sõi, ông nội dạy rất nhiều lần nhưng lại không nghe, nghe mẹ chồng muội nói, bởi vậy cha chồng còn náo loạn cả nhà nói Chước Nhi bất công.”
Chử Thanh Huy lại không nhịn được cười: “Xem ra Trương lão tướng quân cũng là một lão ngoan đồng [2].”
[2] ngoan đồng: cố chấp.“Ai nói không phải đâu.”
Tiểu hài tử ngủ nhiều, nói một hồi, Chước Nhi liền mơ màng sắp ngủ. Chử Thanh Huy cho bà vú ôm nàng đến nội thất đi ngủ. Nàng dặn dò Tía Tô vài câu, sai người chuẩn bị thật tốt, quay lại nhìn, thấy Lâm Chỉ Lan đang nhìn chằm chằm vào nàng, liền nói: “Nhìn cái thì thế?”
Lâm Chỉ Lan khẽ thở dài: “Hiện giờ biểu tỷ thật hớn hở, hồi tỷ phu sắp xuất chinh, tuy rằng ở trước mặt chúng ta cười, nhưng chỉ có mặt cười, đôi mắt lại không cười.”
Chử Thanh Huy sờ mặt mình, nhẹ giọng cười: “Nghe muội nói thật mơ hồ, cái gì mà mặt cười đôi mắt không cười, cười còn không phải là bộ dáng này sao?”
Lâm Chỉ Lam lắc đầu, cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: “Tỷ phu đâu?”
“Ở thư phòng.” Chử Thanh Huy thuận miệng nói.
“Muội cho rằng hai người tiểu biệt gặp lại, tỷ phu nhất định luôn luôn không rời biểu tỷ, dính bên nhau hận không thể hòa làm một.” Lâm Chỉ Lan cười.
“Cái gì dính cùng nhau.” Chử Thanh Huy giận nàng: “Chước Nhi đang ngủ ở bên trong đấy, lời này của muội không sợ con nghe thấy sao?”
Ý cười Lâm Chỉ Lan thêm sâu: “Sợ cái gì? Chước Nhi nghe không hiểu, lời này chỉ người hay dùng mới nghe hiểu được.”
“Không đứng đắn.” Chử Thanh Huy lẩm bẩm, nhưng nàng cũng nhận ra, lần này Diêm Mặc trở về, không biết vì sao yêu thư phòng đến si ngốc, mỗi khi hỏi người ở đâu, đều nhận được câu trả lời là ở thư phòng, cũng không biết mỗi ngày hắn ở thư phòng làm cái gì?
Mà lúc này Diêm Mặc được nhắc tới tưởng chừng đang ở trong thư phòng, thực chất lại “ở” trên đỉnh đầu của hai người. Trên thực tế, đã nhiều ngày nay hắn nói đi thư phòng, nhưng phần lớn thời gian đều tránh tai mắt, ngồi xổm trên nóc nhà nhìn Chử Thanh Huy. Mục đích làm như vậy đương nhiên là vì để hiểu nàng, không để lộ thêm sơ hở. Đương nhiên cũng không đơn thuần ngắm nàng. Diêm Mặc cầm chủy thủ, khắc pho tượng bằng gỗ giống như đang luyện tập.
Chỉ có hai gã ám vệ Hoàng Đế ban cho Chử Thanh Huy phát hiện ra hành tung của Diêm Mặc. Nhưng hắn ngồi xổm trên nóc nhà, trừ bỏ khắc tượng ra, chính là vẫn ngồi khắc tượng, không có hành vi khác thường, trên người đầy tuyết đọng, chỉ cần công chúa không di chuyển cũng không thấy hắn nhúc nhích một chút nào. Hai gã ám vệ nhìn hắn chằm chằm, phát hiện so với bọn họ Phò mã còn làm đúng nhiệm vụ hơn, trong lòng nổi lên hồi chuông cảnh báo, thầm hạ quyết tâm, sau này ngoại trừ bảo vệ công chúa, còn phải chuyên tâm luyện tập giấu kín công phu, đỡ bị Phò mã gia đuổi đi.
Trong phòng, Chử Thanh Huy cùng Lâm Chỉ Lan không hề phát hiện ra. Chử Thanh Huy lấy một hộp gấm đưa cho Lâm Chỉ Lan: “Tháng sau Chước Nhi làm lễ chọn đồ vật, tỷ tỷ sợ không thể đi, đưa lễ vật cho muội trước.”
Lâm Chỉ Lan mở ra, bên trong là một khối mỹ ngọc, không nhịn được nói: “Biểu tỷ thật lãng phí. Trước đó vài ngày muội còn nghe được người ta nói, chỉ là một nữ nhi mà muội coi như bảo bối, nếu là nam nhi thì khỏi nói, nữ nhi mà dám gióng trống khua chiêng.”
“Ai nói lung tung? Chẳng lẽ trong nhà bọn họ không có mẹ già, trong phòng không có thê tử, phía dưới không có nữ nhi? Lần sau gặp, muội chỉ cần cho hắn một bạt tai, có gì gọi tỷ tỷ.” Chử Thanh Huy lập tức tức giận, nàng yêu thích Chước Nhi như vậy, sao có thể để cho người khác sỉ nhục?
Lâm Chỉ Lan cười khổ: “Biểu tỷ nghĩ đây là lời của nam tử nói? Nói ra những lời này đều là phụ nhân.”
Chử Thanh Huy ngơ ngẩn sau đó chỉ biết thất vọng thở dài.
Thời đại này nữ tử vốn đã khổ, nhưng ở nhiều thời điểm, người coi khinh nữ tử lại chính là nữ tử.
“Thôi, không nói chuyện này nữa.” Lâm Chỉ Lan uống ngụm trà: “Thời gian trước không đến phủ của biểu tỷ, muội lại thèm trả này.”
“Thật không có tiền đồ.” Chử Thanh Huy lại cười, “Chút nữa tỷ tỷ gọi người gói mấy lạng cho muội mang về uống.”
“Muội đây từ chối thì lại thành bất kính.” Lâm Chỉ Lan cũng không khách khí với nàng.
Chử Thanh Huy nhìn nàng không được thoải mái, cho rằng nàng còn muốn cái gì, liền nói: “Còn thích cái gì ở nơi này, muội chỉ cần nói ra, nhìn tỷ như vậy làm gì?”
“Thì ra trong lòng biểu tỷ muội chính là người tham lam như vậy?” Lâm Chỉ Lan ủy khuất.
“Ai bảo muội chỉ nhìn tỷ mà không nói lời nào?” Chử Thanh Huy mang một đĩa bánh đẩy về phía nàng: “Đây, đều cho muội.” Nhỏ giọng nói thầm: “Dù sao tiên sinh cũng không cho ta ăn.”
Lâm Chỉ Lan vừa mới làm dáng một chút, ngay sau đó bật cười: “Biểu tỷ đưa tai lại đây, muội có lời muốn nói với tỷ.”
“Thần bí gì chứ?” Chử Thanh Huy nói rồi đem tai nghiêng về phía nàng.
Lâm Chỉ Lan gằn từng chữ: “Mấy ngày nay biểu tỷ có cùng phòng với tỷ phu?”
“Bang -----“
Đây là âm thanh chén trà trong tay Chử Thanh Huy rơi xuống, nhưng nàng không kịp bận tâm, ngơ ngác nhìn Lâm Chỉ Lan, cho rằng mình nghe nhầm. Lâm Chỉ Lan nhìn biểu tình của nàng như vậy, suy tư gì đó rồi gật đầu: “Như vậy xem ra là không có.”
Chử Thanh Huy đột nhiên lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên ghế, mặt đỏ tai hồng trừng nàng: “Nha đầu này, muội càng ngày càng không biết xấu hổ, nói linh tinh!”
Thời điểm Lâm Chỉ Lan nói lời này vốn cũng ngượng ngùng, nhưng xem phản ứng của Chử Thanh Huy liền cảm thấy buồn cười: “Muội chỉ hỏi có một câu, vì sao biểu tỷ lại xấu hổ thành bộ dáng như vậy?”
Chử Thanh Huy mặt đỏ lựng: “Bụng ta lớn, muội...muội không phải biết rõ mà còn cố hỏi sao?”
“Không phải còn có những biện pháp khác sao.”
“Còn nói nữa!” Chử Thanh Huy buồn bực quát nàng ngừng lại. Lâm Chỉ Lan không nói nữa, ngoan ngoãn cúi đầu uống trà.
Nhưng lời vừa mới nói xong, nàng liền dựa lưng vào ghế, trong lòng hung hăng cào mình hai cái. Tuy nàng đã nỗ lực kiềm chế mình, lại không nhịn được nghĩ, hóa ra....còn có biện pháp khác sao? Mấy ngày nay tiên sinh trốn trong thư phòng, có phải cũng vì trong lòng nghĩ đến..... lại sợ làm mình bị thương, mới cố ý tránh đi? Nhưng nếu có biện pháp khác, nàng có nên chủ động một chút? Hai người chia cách nhau lâu như vậy, khó khăn lắm mới được đoàn tụ, nàng cũng không muốn tiên sinh luôn phải nhịn, luôn lảng tránh nàng.
Nghĩ đến điểm này, nàng nhìn Lâm Chỉ Lan, kéo ống tay áo nàng, Lâm Chỉ Lan khẽ cười một tiếng, đầu hai người chụm lại, nhỏ giọng lẩm nhẩm.
Trên nóc nhà, Diêm Mặc phát hiện âm thanh trong phòng bỗng nhiên nhỏ đi, không khỏi buông chùy thủ trong tay, ngưng thần lắng nghe. Không bao lâu sau, ám vệ tránh trên cây phát hiện, toàn thân Phò mã gia bất động, bỗng nhiên lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là từ trên nóc nhà lăn xuống. Hai người bọn họ liếc nhau, đều không lên tiếng, chỉ yên lặng đem một màn như vậy in vào trong lòng, chờ khi về sẽ thầm cười.
-------------
[1] Bánhtơvàng.