Nghe vậy, bước chân của Thẩm Xu dừng lại, đôi mắt linh động lập tức phủ thêm một tầng lạnh lẽo.
Nàng nghe ra giọng nói này là của ai, nhưng cũng không quay đầu lại, thở phào nhẹ nhõm đè nén sự tức giận trong lòng, khẽ nhéo lòng bàn tay Thẩm Việt, hai tỷ đệ tiếp tục cất bước về phía trước.
“Đứng lại! Lỗ tai ngươi điếc rồi sao? Bổn công chúa hỏi chuyện mà ngươi lại dám đi?”
Thẩm Diên vẫn kiêu ngạo và độc đoán như mọi khi.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Thẩm Xu không giảm, chậm rãi xoay người đối diện với đôi mắt của Thẩm Diên, “Ngươi muốn thế nào?”
“Từ khi nào mà một tiện tì nhỏ bé như ngươi dám hỏi bổn cung? Thật sự cho rằng gả cho quyền thần rồi là có thể khoa tay múa chân với bổn cung sao?”
Nghe vậy, Thẩm Xu nháy mắt tức giận, đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng ta.
Thấy thế, Thẩm Diên cười nhạt, “Trời ạ, mới mấy ngày không gặp mà bản lĩnh lớn thật đấy, còn dám trừng mắt nhìn bổn cung, thẹn quá hoá giận? Ngươi có tin bây giờ bổn cung cho người móc mắt ngươi ra cho chó ăn không!”
Thẩm Diên cũng chỉ muốn nhân cơ hội khiến nàng nhục nhã thôi, nàng cũng lười so đo với miếng lưỡi của nàng ta, nhanh chóng kéo Thẩm Việt xoay người muốn đi.
Nhưng Thẩm Diên nào để Thẩm Xu có thể dễ dàng rời đi như vậy, thấy dáng vẻ Thẩm Xu không còn cúi đầu cụp mắt trước mình như trước kia nữa, cũng không đáp lại lời nàng ta nói, trên mặt Thẩm Diên hiện rõ vẻ tức giận muốn hộc máu, “Ngươi dám đi sao! Người đâu, ngăn bọn họ lại cho bổn công chúa!”
Thẩm Diên ra lệnh một tiếng, mấy cung nữ nhanh chóng tiến lên cản đường đi của Thẩm Xu.
Thẩm Xu nhíu mày, trong lòng phiền muộn, Thẩm Diên này đúng là giống y như đời trước, vẫn dính người như kẹo mạch nha!
“Hôm nay ta còn có chuyện quan trọng, ngươi có gì thì nói thẳng đi!” Thẩm Xu xoay người lại, nhàn nhạt nói với Thẩm Diên.
Nghe vậy, khoé miệng Thẩm Diên lộ ra nụ cười trào phúng, không hề che giấu sự khinh thường trong mắt, “Chuyện quan trọng? Ngươi thì có chuyện gì quan trọng chứ? Nếu như ta nhớ không lầm thì hôm nay chính là ngày lại mặt của ngươi, sao lại đáng thương thế chứ? Một người tuỳ tùng đi theo Bùi đại tướng quân cũng không cho ngươi sao?”
Thẩm Xu nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi, “Ngươi muốn nói gì? Quan tâm nhất cử nhất động của ta như thế, chẳng lẽ là làm chuyện gì trái với lương tâm sợ ta phát hiện sao?”
Sắc mặt Thẩm Diên mất tự nhiên, theo bản năng mở miệng phản bác, “Ngươi nói bậy gì đó!”
Ngữ khí Thẩm Xu càng thêm lạnh nhạt, “Nếu không phải, chuyện của ta có liên quan gì tới ngươi chứ?”
Thẩm Diên phản ứng lại, biết mình suýt nữa thì bị Thẩm Xu đào hố cho nhảy vào, trên mặt lại hiện lên vẻ tức giận muốn hộc máu mở miệng nói, “Ngươi là cái thá gì mà dám nói với bổn cung như thế?”
Nói rồi, khuôn mặt Thẩm Diên càng trở nên dữ tợn, ngực cũng phập phồng, trong nháy mắt giơ cánh tay lên.
Tay còn chưa hạ xuống đã bị Thẩm Xu bắt lấy, ngăn lại giữa không trung.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trên mặt Thẩm Xu không còn biểu tình nào nữa, đôi mắt hạnh tinh xảo không còn vẻ nhu hoà như xưa, thay vào đó là sự lạnh lùng khiến người ta nhìn mà giật mình.
Thẩm Diên sửng sốt, không nghĩ tới Thẩm Xu dám ra tay cản mình lại, một lát sau mới phản ứng lại, mở to hai mắt, biểu tình trên mặt đông cứng lại.
“Ngươi làm gì vậy! Mau buông bổn cung ra!”
Nói rồi, Thẩm Diên nhíu mày cố sức giãy giụa.
Thấy thế, khoé miệng Thẩm Xu xẹt qua một tia khinh thường, người ngu xẩn đần độn như Thẩm Diên đúng là không đáng để nàng lãng phí đầu óc ứng phó.
Mà lúc này Thẩm Diên không thể tránh thoát khỏi ước chừng dùng hơn nửa sức lực của mình, Thẩm Xu đột nhiên buông lỏng tay khiến nàng ta không kịp phòng bị mà lảo đảo lui về sau vài bước, suýt chút nữa té ngã, may mà có cung nữ phía sau đỡ lấy, nếu không hôm nay nhất định sẽ ngã như chó gặm bùn.
Hiện giờ, cho dù là có bao nhiêu lớp phấn son trên mặt cũng không che được khuôn mặt đã tức giận đến tím tái kia.
Nàng ta giơ tay chỉ vào Thẩm Xu, ngực phập phồng, “Ngươi… ngươi… ngươi dám…”
Không chờ Thẩm Xu nói chuyện, bên tai lập tức vang lên giọng nói dịu dàng nịnh nọt của nam nhân, “Công chúa chấp nhặt với nàng ta làm gì? Loại người này xách giày cho công chúa cũng không xứng, tức giận với nàng ta không đáng giá cho thân mình, xin công chúa bớt giận.”
Nghe lời này, trong lòng Thẩm Xu cảm thấy ớn lạnh, có thể nói ra những lời này không phải vị hôn phu của Thẩm Diên, thế tử Cố Bắc Kỳ của An Dương Hầu, cái người bùn nhão không thể trát lên tường kia thì còn là ai được nữa?
Nếu không phải hắn mở miệng nói chuyện, Thẩm Xu cũng không nhìn thấy hắn.
Thế tử An Dương Hầu này từ nhỏ đã ăn chơi trác táng, mọi người đều nói hắn ta bùn nhão không thể trát tường, bình thường thích nhất là đi phía sau làm tuỳ tùng cho Thẩm Diên, nàng ta nói gì là nghe nấy.
Nhưng mà hôm nay là ngày gì mà thế tử An Dương Hầu này lại có thể tiến cung?
Nghĩ vậy, Thẩm Xu theo bản năng giương mắt nhìn ra phía sau Cố Bắc Kỳ có mấy cái rương lớn.
Trong lòng Thẩm Xu hiểu rõ, thì ra là hôn sự của Thẩm Diên sắp tới, hôm nay hẳn là thế tử An Dương Hầu đây tiến cung đưa sính lễ tới.
Thấy Thẩm Xu nhìn vị hôn phu của mình chằm chằm, cơn giận của Thẩm Diên càng không có chỗ phát ra, lập tức mở miệng răn dạy, “Ai cho ngươi lá gan này! Dám cản ta!”
Nói rồi, Thẩm Diên dừng một chút, nghĩ tới ánh mắt vừa rồi Thẩm Xu nhìn Cố Bắc Kỳ, trong mắt tràn đầy ghen tỵ, “Còn nữa, đừng vọng tưởng thứ không thuộc về ngươi.”
Trong lòng Thẩm Xu khó hiểu, không đợi nàng mở miệng, Thẩm Diên đã nói tiếp, “Đừng tưởng rằng gả vào phủ tướng quân là ngươi có chỗ dựa.”
Nói đến đây, khoé miệng Thẩm Diên mang theo vẻ đắc ý, nói với cung nữ đi bên cạnh, “Nếu như bổn cung nhớ không lầm, Bùi Vân Khiêm kia chẳng qua cũng chỉ là con của một tiện nhân thấp hèn, phải không Hương Thảo?”
Nghe thấy Thẩm Diên nhắc tới mình, cung nữ tên Hương Thảo lập tức phụ hoạ, “Công chúa nói phải, chẳng qua cũng chỉ là con của một tỳ nữ, sao có thể so được với công chúa cành vàng lá ngọc.”
Trong mắt Thẩm Xu xẹt qua một chút sắc bén, vẻ lạnh lẽo trong mắt không giảm mà ngược lại còn tăng, không biết vì sao, nghe thấy Thẩm Diên nhục nhã hạ thấp Bùi Vân Khiêm so với khi nghe thấy nàng ta coi thường làm nhục mình còn chói tai hơn.
Không nhắc tới ân huệ cả hai đời của Bùi Vân