Thân mình Thẩm Xu run lên, nếu không phải có Lâm Lãng đỡ ở phía sau, có lẽ nàng đã thật sự sợ tới mức hai chân mềm nhũn ngã xuống dưới.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt lẳng lặng nhìn người đang ngồi trong xe ngựa, sau khi xác định mình không gặp ảo giác mới tiếp nhận được sự thật Bùi Vân Khiêm đang ở trong xe ngựa.
Trong lòng Thẩm Xu bồn chồn, không phải hôm qua mới đuổi nàng ra khỏi phòng sao, còn ghét bỏ tới mức đến cái chăn nàng từng dùng cũng ném đi, sao hôm nay lại tới đây để ngồi chung xe ngựa với nàng chứ? Nhưng Thẩm Xu lại nghĩ, xe ngựa là của Bùi gia, đương nhiên là Bùi Vân Khiêm muốn ngồi thì ngồi, nhưng mà, nàng không cầu gì khác, chỉ hi vọng lát nữa hắn đừng có mà đột nhiên cảm thấy khó chịu lại đuổi nàng xuống xe là được.
Còn đang suy nghĩ, Thẩm Xu đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt chậm rãi truyền vào trong tai, “Lề mề cái gì? Vẫn chưa lên?”
Thẩm Xu mới vừa đặt chân còn lại lên đã nghe thấy Bùi Vân Khiêm nói tiếp, “Nếu không thì đi xuống đi, lãng phí thời gian.
”
Nghe thấy lời này là Thẩm Xu lại cảm thấy bực bội, nàng vừa mới bước lên, sớm không nói muộn không nói, Bùi Vân Khiêm lại cố tình nói ngay lúc này khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng mà, bây giờ hai chân nàng đã ở trên xe, chỉ kém có một bước, nếu bây giờ nàng giận dỗi xuống xe chỉ sợ là sẽ muộn mất.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu đè nén sự bực bội trong lòng, thầm mặc niệm hai lần ‘không tức giận với chó, không tức giận với chó’ mới căng da đầu bước vào trong xe ngựa.
Cũng may Bùi Vân Khiêm còn có chút nhân tính, khoảng không gian hắn để lại cho nàng cũng tính là lớn, thân mình Thẩm Xu vốn dĩ mảnh khảnh, không chiếm chỗ là bao, nàng ngồi gọn một chỗ, bảo trì khoảng cách với Bùi Vân Khiêm, trộm nhìn hắn vài lần, thấy hắn vẫn luôn nhắm mặt không phản ứng lại nàng, Thẩm Xu mới yên lòng, nhẹ nhàng dựa cả người vào cửa sổ xe.
Có lẽ là đã mệt mỏi nhiều ngày, hơn nữa còn nhiễm phong hàn, sáng sớm nay lúc tỉnh giấc nàng đã thấy cả người mơ màng, cũng không biết khi nào đã dựa vào cửa sổ xe ngủ mất.
Một giấc này tuy rằng ở trên xe nhưng Thẩm Xu vẫn ngủ rất ngon, chỉ cảm thấy sau khi tỉnh lại cả người đã đỡ hơn rất nhiều.
Thẩm Xu mơ mơ màng màng tỉnh lại, mới vừa mở mặt đã đối diện với đôi con ngươi lạnh lùng của Bùi Vân Khiêm, nàng sợ tới mức cả kinh ngồi dậy, lúc này Thẩm Xu mới phát hiện mình ngủ trên vai Bùi Vân Khiêm.
Nàng nhìn Bùi Vân Khiêm mím môi, nghĩ trăm lần cũng không ra nguyên do tại sao rõ ràng nàng dựa vào cửa sổ đểu ngủ, mà khi tỉnh dậy lại ở trên vai Bùi Vân Khiêm?
Những đêm trước kia nàng ngủ chung giường với Bùi Vân Khiêm, trước khi nàng ngủ cũng sẽ càng Bùi Vân Khiêm một khoảng xa, sau khi tỉnh lại sẽ cách hắn càng gần, rồi có một ngày nàng ngủ không được sâu cho lắm mới phát hiện, sở dĩ ngày nào nàng cũng thức dậy trong ngực Bùi Vân Khiêm là do ban đêm khi nàng đã ngủ, hắn sẽ cẩn thận ôm lấy nàng vào trong lòng.
Chẳng qua, khi đó trái tim nàng có Bùi Vân Khiêm nên mới làm bộ như không biết, trước nay chưa từng nhắc tới chuyện này với hắn.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu nhịn không được ngẩng đầu liếc hắn một cái, trong mắt mơ màng, vừa rồi không phải là… nhưng ngẫm lại quan hệ hiện tại của hai người, hẳn là sẽ không thể nào…
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm xê dịch thân mình, sau đó nhích lại gần, hất cằm lên ghét bỏ liếc Thẩm Xu một cái rồi không nói gì, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống phía sau lưng nàng, ý đồ rõ ràng.
Thẩm Xu theo ánh mắt hắn nhìn thoáng qua phía sau, nàng đã hoàn toàn lệch khỏi vị trí ban đầu lúc mới lên xe ngựa, mà Bùi Vân Khiêm vẫn không nhúc nhích, vị trí ngồi y như ban đầu.
Thẩm Xu nhíu mày, chẳng lẽ là do nàng ngủ mơ màng rồi gục lên vai Bùi Vân Khiêm?
Nghĩ vậy, khuôn mặt Thẩm Xu nháy mắt nóng bừng, không dám ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm nữa, yên lặng nắm góc áo lui về, còn không quên dùng tay giữ lấy mành xe.
Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy không khí trong xe ngựa xấu hổ một cách kỳ lạ, nàng hận không thể tìm một cái khe dưới đất trực tiếp chui vào trong đó, hoàn toàn không chú ý tới Bùi Vân Khiêm đang bình thản ung dung ngồi phía bên kia, thu từng cử chỉ hành động của nàng vào trong mắt, khoé miệng khẽ cười không dễ phát hiện, một lát sau lại che