Đảo mắt đã tới ngày săn thú, thời tiết đầu hạ khiến bộ đồ Bùi Vân Khiêm chuẩn bị cho nàng vừa hay phát huy tác dụng, không lạnh quá cũng không nóng quá, bình thường đồ cưỡi ngựa sẽ rườm rà khó chịu và nặng nề, nhưng bộ đồ Bùi Vân Khiêm thay nàng chuẩn bị mặc vào lại cảm giác mỏng như cánh ve, có thể khiến Thẩm Xu miễn được một chút.
Lần săn thú này, Bùi Vân Khiêm không cần đi theo thành giá nên không phải dậy sớm, Thẩm Xu cũng ngủ thêm được nửa canh giờ, lúc tỉnh giấc, Bùi Vân Khiêm đã sớm đứng dậy chuẩn bị vấn đề an toàn dọc hành trình Tây Sơn.
Thẩm Xu thay đồ xong mới phát hiện đồ ăn sáng Bùi Vân Khiêm sai người chuẩn bị, bộ đồ cưỡi ngựa cũng chỉnh tề đặt ngay trên bàn.
“Lâm Lãng.
” Thẩm Xu ngồi một bên bàn ăn chống tay nhìn ra ngoài cửa gọi một tiếng, bởi vì bộ đồ này một mình nàng không thể mặc được.
Ngoài cửa rất nhanh đã có tiếng đáp lại, “Công chúa, người tỉnh rồi.
”
“Tỉnh rồi, vào đi.
”
Vừa dứt lời, Lâm Lãng đã dò xét ngó đầu vào trong, nàng ấy cười khẽ nhìn Thẩm Xu trêu ghẹo, “Từ khi công chúa và tướng quân làm lành, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
”
Nghe vậy, khuôn mặt Thẩm Xu nóng bừng, vẻ mặt thẹn thùng giả vờ tức giận trừng mắt liếc Lâm Lãng một cái, hù doạ nàng ấy, “Xem ra bình thường bổn cung nuông chiều ngươi quá rồi, bây giờ dám chế nhạo chủ tử?”
Lâm Lãng nhanh chóng cúi đầu, cười nói, “Nô tỳ không dám, nếu công chúa không cho nô tỳ nói thật, vậy nô tỳ đành phải làm người câm vậy.
”
Thẩm Xu khẽ hừ một tiếng, tuỳ tiện cầm đũa trên bàn gắp một miếng thịt cuốn phù dung trước nay thích ăn đặt vào trong miệng, mơ hồ không rõ, “Giúp bổn cung gắp thức ăn đi, thời gian không còn sớm rồi.
”
Lâm Lãng gật đầu đáp lại rồi bước tới trước mặt Thẩm Xu, cầm lấy một đôi đũa khác trên bàn thay Thẩm Xu gắp đồ ăn.
Thẩm Xu giơ tay múc một muỗng cháo trắng rồi nói, “Hôm nay săn thú, ngươi có muốn đi cùng bổn cung không?”
Nghe vậy, hai mắt Lâm Lãng toả sáng, “Đương nhiên là muốn rồi ạ, trước nay nô tỳ chưa từng thấy săn thú bao giờ, ở trong cung cũng không có cơ hội xuất cung, bây giờ ở phủ tướng quân không có việc gì cũng không thể tuỳ ý ra ngoài, nô tỳ sắp không nhớ nổi thế giới bên ngoài trông thế nào rồi!”
“Vậy được, vốn dĩ bổn cung còn sợ đường đi gập ghềnh làm ngươi không muốn đi, nếu đã vậy chờ lát nữa ngươi cũng đi dọn đi đi, tới giờ chúng ta cùng đi.
”
Sau khi ăn xong, Lâm Lãng hầu hạ Thẩm Xu mặc bộ đồ cưỡi ngựa.
Dáng người Thẩm Xu cao gầy, đường cong yểu điệu, thiết kế siết eo của bộ đồ này càng làm nổi bật vòng eo tinh tế của nàng, màu sắc đỏ rực khiến làn da nàng giống như phát sáng, kiều diễm xinh đẹp, mái tóc buộc cao, trên trán có vài sợi xoã xuống, trong kiều diễm lại mang theo vài phần khí phách.
Mới vừa chuẩn bị xong, cửa phòng đã bị người ta gõ, sau đó đối phương cung kính nói, “Phu nhân, thời gian không còn sớm nữa, tướng quân đã chờ người ngoài phủ.
”
“Được, nói với tướng quân bổn cung qua bây giờ.
”
Ngoài cổng lớn, Bùi Vân Khiêm mặc một thân cẩm y thêu hoa văn tường vân gấm hoa, nửa mái tóc dài đen như mực buộc lên đỉnh đầu, còn lại xoã xuống bên hông, vừa nhìn đã cảm thấy như một trích tiên vậy.
Thẩm Xu khôi phục lại tinh thần, khẽ kêu, “Tướng quân?”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm chậm rãi xoay người lại, thấy Thẩm Xu mặc bộ đồ đỏ đứng trước mặt hắn có hơi giật mình một chút, sau đó cũng khôi phục tinh thần, khoé miệng mang theo ý cười, “Đi thôi.
”
Thẩm Xu gật đầu xoay người đi tới xe ngựa trước cửa, ai ngờ một chân vừa mới được Lâm Lãng đỡ lên xe, giây tiếp theo đã bị một cái tay mạnh mẽ ôm xuống dưới.
Không đợi nàng nói chuyện, bên tai đã truyền tới tiếng cười trầm thấp của Bùi Vân Khiêm, “Hôm nay không đi xe ngựa.
”
“Không đi xe ngựa?”
Bùi Vân Khiêm cong môi ôm Thẩm Xu đi hai bước tới trước mặt ‘Cựu Phong*’, vững vàng đặt Thẩm Xu lên ngựa xong cũng bám vào bước lên.
(*tên gốc: 飓风)
‘Cựu Phong’ là toạ kỵ đã theo Bùi Vân Khiêm năm sáu năm nay, người ngựa vô cùng ăn ý, giống như nó biết Bùi Vân Khiêm chuẩn bị lên ngựa nên cử động cả người, ý bảo hắn nhanh chóng bước lên.
Nhưng trước nay Thẩm Xu chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, đây là lần đầu tiên trong ấn tượng của nàng, Cựu Phong vừa động nàng còn chưa kịp ổn định thân mình cũng đong đưa theo, sợ tới mức hai tay nắm chặt yên ngựa, chỉ sợ mình ngã từ trên ngựa xuống, mãi cho tới khi Bùi Vân Khiêm lên ngựa mới đưa tay thay nàng giữ chặt cơ thể.
Trên lưng ngựa, sau lưng Thẩm Xu dán sát lồng ngực Bùi Vân Khiêm, nửa người bị hắn ôm trong ngực, một lúc sau, Thẩm Xu mới bắt đầu thích ứng độ cao trên lưng ngựa, nhịn không được mở miệng, “Tướng quân tính cưỡi ngựa đi Tây Sơn sao?”
Phía sau, Bùi Vân Khiêm nặng nề ‘ừm’ một tiếng bên tai nàng, ngay sau đó chậm rãi nói, “Không phải nói dạy nàng cưỡi ngựa sao, coi như đưa nàng đi thích ứng trước.
”
Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, bên tai đã bị hơi thở ấm áp đánh úp, môi mỏng Bùi Vân Khiêm khẽ ghé vào bên tai nàng, giọng nói trầm thấp, “Ngồi yên.
”
Vừa dứt lời, Bùi Vân Khiêm bắt đầu giật dây cương, Cựu Phong như nhận mệnh ‘hí’ lên một tiếng, vó ngựa quay cuồng chạy như bay.
Thân mình Thẩm Xu run lên, cơ thể vừa mới ngồi thẳng lại lần nữa lảo đảo lao vào trong ngực Bùi Vân Khiêm, bên tai là tiếng gió tuấn mã chạy băng băng trên đường, một lúc lâu sau, nàng mơ hồ nghe tiếng cười khẽ trầm thấp truyền đến mang theo sự vui vẻ.
Lúc hai người tới bãi săn Tây Sơn cũng đã là chuyện của nửa canh giờ sau đó, đám người Bùi Vân Khiêm sắp xếp tới chuẩn bị trước cũng đã làm xong việc ở đây, người trong cung cũng đã dọn dẹp bãi săn sạch sẽ, dựng trại đóng quân.
Bùi Vân Khiêm và Thẩm Xu cưỡi ngựa nhanh hơn, bọn Chu Tước còn chưa tới nơi.
Dọc theo đường đi, đường núi gập ghềnh xóc nảy nhưng ngồi trong lòng Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu không hề cảm nhận được, ngược lại giống như một đường bình thản vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
“Tướng quân, chúng ta tới rồi.
”
Bùi Vân Khiêm giương mắt nhìn qua, doanh trường của Thẩm Đình và Phùng Thái hâu đã đâu vào đấy, những người còn lại tay chân bận rộn, hết thảy nhìn qua gió yên sóng lặng.
Nếu như, hắn không ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt khi xuyên qua cánh rừng.
Ánh mắt Bùi Vân Khiêm chợt loé, ý cười khoé miệng không rõ, một lát sau, hắn xoay người xuống ngựa vươn tay với Thẩm Xu, “Xuống dưới đi, ta đỡ nàng.
”
Thẩm Xu chần chừ một hồi, thấy không ai chú ý mới gật đầu chậm rãi đặt tay mình lên tay Bùi Vân Khiêm, không đợi nàng nhích người, bàn tay đã bị Bùi Vân Khiêm giữ chặt, hơi dùng