Đêm lạnh như nước.
Trong Phượng Loan cung, Phùng Thái hậu dựa vào ghế phượng, đại cung nữ cẩn thận chỉnh sửa màu sơn móng tay cho bà ta.
Một lát sau, cung nữ ngoài cửa tới báo, “Thái Hậu nương nương, Phùng đại nhân cầu kiến.
”
Nghe vậy, con ngươi Phùng Thái hậu không dấu vết chuyển động, rồi sau đó mới ngước mắt nhìn qua, sắc mặt nhàn nhạt như thường, “Cho hắn vào đi.
”
Nói rồi, Phùng Thái hậu thu tay, đôi mắt cụp xuống nhìn nhìn màu móng tay mới, rất là hài lòng, “Màu ngày hôm nay cũng không tồi, ngày khác có thể thử thêm, đưa lễ qua cho hậu cung phi tần đi.
”
Đại cung nữ bên cạnh hành lễ đáp, “Màu ngày hôm nay là do nô tỳ cố ý chọn hoa mẫu đơn làm ra, lúc đưa tới đã cảm thấy Thái Hậu nương nương nhất định sẽ thích, đã định trở về là làm ngay giúp người.
”
Phùng Thái hậu ở một bên cười không khép nổi miệng, chờ tới lúc bà ta chuẩn bị mở miệng, cửa đại điện đã bị người ta đẩy ra, Phùng Thái hậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thu tay lại rồi nói với đại cung nữ bên cạnh, “Được rồi, hôm nay không còn sớm nữa, ai gia cũng không cần ngươi hầu hạ, lui xuống trước đi.
”
Đại cung nữ hành lễ, thu thập đồ trên bàn xong xuôi mới thức thời lui xuống.
Phùng thượng thư bên dưới khom lưng nói, “Thần bái kiến Thái Hậu nương nương.
”
Trên ghế phượng, Phùng Thái hậu dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu liếc nhìn ông ta, “Đứng lên đi.
”
Vừa dứt lời, không đợi Phùng Thái hậu nói chuyện, Phùng thượng thư đã mở miệng, “Thần có một chuyện cần bẩm báo.
”
Phùng Thái hậu ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Chuyện gì?”
“Không biết vì sao, gian tế trước kia sắp xếp trong Bùi phủ đột nhiên bị cắt đứt liên hệ toàn bộ, hơn nửa là đã bị Bùi Vân Khiêm phát hiện, lúc này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
”
Vẻ mặt Phùng thượng thư mang theo tiếc hận, mật thám toàn là những người do ông ta tuyển chọn kỹ càng, cứ vậy mà chết.
Nghe vậy, Phùng Thái hậu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt trào phúng, “Sợ rằng không phải mới hôm nay lành ít dữ nhiều, mà là đã sớm bị Bùi Vân Khiêm phát hiện, chỉ là hôm nay mới cắt đứt liên lạc của bọn họ với bên ngoài, hoặc là người liên hệ với chàng căn bản chính là người của Bùi Vân Khiêm.
”
Nói rồi, Phùng Thái hậu ngẩng đầu liếc ông ta một cái, “Ca ca tốt của ta, sợ là chàng đã rơi vào bẫy của Bùi Vân Khiêm bày ra rồi.
”
Nghe vậy, Phùng thượng thư giống như đột nhiên thông suốt cái gì, vẻ mặt cũng từ kinh ngạc biến thành phẫn nộ, khó trách lần trước giao thủ ông ta lại tổn thất trầm trọng, suýt chút nữa của cải cũng tiêu tán hết sạch.
Bây giờ đến suy nghĩ muốn giết Bùi Vân Khiêm ông ta cũng có.
Thấy thế, Phùng Thái hậu không nhanh không chậm lấy một món đồ tinh xảo nho nhỏ trong ống tay áo đưa cho Phùng thượng thư, “Nhìn một cái đi.
”
Phùng thượng thư sửng sốt, giơ tay nhận lấy nửa bên bông tai trên tay Phùng Thái hậu, ông ta cầm nhìn một lát rồi ngẩng đầu nhìn về phía bà ta, “Đây là?”
Phùng Thái hậu thu hồi ánh mắt, cầm lấy tách trà ở bên cạnh đưa tới bên miệng nhấp một ngụm, sau đó mím môi nói tiếp, “Thời tiên đế còn tại vị, Nam Dương tiến cống những viên trân châu tốt nhất cho Thẩm Xu và Thẩm Diên mỗi người làm một bộ hoa tai, của Thẩm Diên vẫn đặt ở trong tráp.
”
Nói rồi, tầm mắt Phùng Thái hậu chậm rãi dừng trên bông tai trong tay Phùng thượng thư, không hề che giấu sát ý trong mắt, bà ta lạnh nhạt nói, “Mà cái trên tay chàng là do đêm qua ta nhặt được phía ngoài doanh trướng.
”
Nghe vậy, sắc mặt Phùng thượng thư thay đổi trong nháy mắt, vẻ mặt trắng bệch, cả kinh hồi lâu mới nói nên lời, “Ý nàng là người ngày đó nghe lén ngoài cửa chính là Thẩm Xu?”
“Mười phần thì có tám chín phần chính là nó, không thể sai được.
” Lúc trước Thẩm Xu tới xin thuốc vì Bùi Vân Khiêm đã có điều gì đó không đúng, chẳng qua khi ấy bà ta không thể xác định, bây giờ nàng lại còn nghe thấy bí mật ở ngoài doanh trướng, không thể giữ lại được nữa!
Vốn tưởng rằng trên tay nắm giữ tính mạng Thẩm Việt, vậy thì bà ta có thể khiến Thẩm Xu ngoan ngoãn nghe lời bà ta, nhưng hôm nay xem ra con cờ Thẩm Xu này chính là một quân cờ phế, bà ta không còn lý do gì để giữ lại một người đã biết bí mật quan trọng của bà ta.
Nghĩ vậy, ánh mắt Phùng Thái hậu chợt loé, chậm rãi mở miệng nói, “Chuyện ta giao chàng làm đã thoả đáng chưa?”
Nghe xong, Phùng thượng thư ngẩng đầu nhìn ba ta một cái, gật đầu nói, “Đương nhiên, trước giờ thần làm việc người còn không yên tâm sao? Hơn nữa, chúng ta sớm đã chuẩn bị xong xuôi, hiện giờ cũng chỉ đẩy sớm thời gian lên vài ngày.
”
Hai người nhìn nhau, khoé môi Phùng Thái hậu hiện lên một nụ cười ẩn ý.
Vở tuồng này bà ta đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Không tới thời gian một chén trà, cửa đại điện lại lần nữa bị đẩy ra.
Chỉ thấy đại cung nữ vừa mới ra ngoài vội vàng chạy vào, “Thái Hậu nương nương, không ổn rồi, Thục Trung vừa truyền tin tới, nói đất Thục xảy ra động đất, bây giờ bệ hạ đang triệu tập các đại thần tiến cung thương nghị đối sách!”
Nghe vậy, sắc mặt Phùng thượng thư hơi sửng sốt, nhưng vẻ mặt Phùng Thái hậu lại bình tĩnh như thường, thậm chí bên môi còn nở nụ cười không rõ ý nghĩa.
Vở tuồng bà ta chuẩn bị sẵn còn đang lo không có ngòi nổ đây, Thục Trung bây giờ xảy ra động đất, động cũng thật tốt, xem ra ông trời bây giờ cũng đứng về phía bà ta.
Khôi phục lại tinh thần, Phùng Thái hậu vẫy tay, khẽ cười nói, “Nếu bệ hạ triệu tập thì ngươi mau đi đi, miễn tới việc chọc bệ hạ không vui.
”
Đứa con trai tính tình táo bạo của ông ta giờ phút này có lẽ đang sứt đầu mẻ trán ở Ngự Thư Phòng, giận tới muốn giết người ấy chứ.
Nghe vậy, Phùng thượng thư hành lễ rồi nhanh chóng đi theo đại cung nữ rời khỏi Phượng Loan cung.
Trong Ngự Thư Phòng.
Thẩm Đình ngồi phía trên long ỷ, sắc mặt âm trầm, phía dưới toàn là quan viên ngũ phẩm trở lên quỳ gối, ai ai cũng chán nản không dám thở mạnh, chỉ sợ chén trà tiếp theo sẽ bị đáp lên đầu mình.
— ầm!
Lại một chén trà bị ném trên mặt đất, mảnh sứ vỡ rơi tan tác, đây không biết là chén trà thứ bao nhiêu phải hi sinh trong tối nay.
“Phế vật! Một đám phế vật! Trẫm nuôi các ngươi có lợi ích gì chứ? Cả một đám người mà không nghĩ ra một kế sách gì cả! Bổng lộc để cho không các ngươi à?”
Nói xong lại đáp thêm một cái chén nữa, nước trà nóng bỏng bên trong vừa hay bắn lên trên đầu một quan viên đang quỳ hàng phía trước.
“Thần đáng chết! Bệ hạ bớt giận.
”
Người nọ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, giọng nói cũng phát run.
“Trẫm lấy mạng ngươi thì có ích gì! Nếu như có ích thì trẫm đã kéo ngươi ra ngoài chém từ lâu rồi!”
Nói rồi, Thẩm Đình ngước mắt nhìn thuộc hạ một cái, sắc mặt không vui, lạnh lùng nói, “Bùi Vân Khiêm đâu! Tại sao Bùi Vân Khiêm không tới đây! Người đâu…”
Không đợi Thẩm Đình nói xong, phía sau đã truyền tới giọng nói lạnh lùng lãnh đạm mang theo trào phúng.
“Thần tới rồi, bệ hạ tìm thần có việc?”
Lời còn chưa dứt, cửa đã bị người đẩy ra từ bên ngoài, Bùi Vân Khiêm lười biếng đứng ở cửa, tầm mắt dừng trên mặt Thẩm Đình, khiến hắn ta không thể tránh khỏi.
Thấy thế, Thẩm Đình nhíu mày một hồi lâu mới nói, “Bùi tướng quân tới thật đúng lúc, Thục Trung xảy ra động đất, một đám phế vật này không nghĩ ra kế sách cứu tế, Bùi tướng quân có cao kiến gì không?”
Sắc mặt Bùi Vân Khiêm bình tĩnh như thường, đôi mắt thâm thuý nhìn Thẩm Đình không lên tiếng.
Chuyện Thục Trung xảy ra động đất trên đường đi Tần Tuần đã nói hắn biết, địa hình đất Thục phức tạp, mấy năm gần đây vẫn thường có động đất nhỏ, do đó nhà ở bên đó thường được tiến hành gia công sửa chữa, động đất bình thường thì không có trở ngại là bao, chỉ là không biết bây giờ đã nghiêm trọng tới mức nào.
Giây lát, Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt nói, “Bệ hạ đừng sốt ruột, chỉ cần phái người đáng tin cậy tới đất Thục xem xét tình hình tai nạn là được, nếu như quá nghiêm trọng mới tính tới bước tiếp theo.
”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Đình cũng có chút hoà hoãn, hắn ta gật đầu, “Nếu đã vậy, phải làm phiền Bùi tướng quân đi một chuyến rồi.
”
Không đợi Bùi Vân Khiêm từ chối, Thẩm Đình đã nói tiếp, “Nếu đối sách là Bùi tướng quân nghĩ ra, người khác đi trẫm cũng không yên tâm, cùng lắm cũng chỉ mất dăm ba bữa.
”
Thẩm Đình nói thế cũng coi như ngăn chặn hết lời Bùi Vân Khiêm muốn nói, hắn đành nhíu mày gật đầu đồng ý, thời gian dăm ba ngày cũng sẽ không gây ra điều gì nhiễu loạn.
Thấy có người nhận củ khoai lang bỏng này,