Chỉ chớp mắt đã tới cuối năm, đêm qua trời có tuyết lớn, nhánh cây ngoài cửa sổ đều bị tuyết lớn làm cho cong queo, ban ngày hôm nay đã đỡ hơn không ít.
Bên ngoài cửa sổ, ngày hôm qua mới toàn là nụ hoa hồng hôm nay đều đã hé nở, vô cùng xinh đẹp.
Mặt trời mùa đông ấm áp xuyên qua tầng mây, qua cửa sổ khắc hoa trong suốt, từng chút một rơi lên người Thẩm Xu.
Trên bàn đặt một tờ giấy Tuyên Thành tốt nhất, bên cạnh là mực Bùi Vân Khiêm quen dùng, số bút lông sói trên giá được bay theo thứ tự, mỗi cái đều là trân phẩm.
Thẩm Xu bắt đầu làm ẩm đầu bút rồi màu mực, chờ bút hút mực mới bắt đầu phác hoạ trên giấy.
Góc cạnh hàm dưới rõ ràng, mũi cao thẳng, mi cong môi mỏng, đôi mắt đào hoa quyến rũ.
Nhìn hình dáng mình miêu tả, Thẩm Xu nhịn không được thất thần, trước kia nghe nói nam nhân môi mỏng bạc tình, nghĩ vậy, Thẩm Xu nhịn không được cong môi, đáy mắt cũng mang theo ý cười.
Nhưng Bùi Vân Khiêm không phải thế.
Khôi phục lại tinh thầnm Thẩm Xu lại lần nữa chấm mực, muốn vẽ trong xong bức hoạ dang dở.
Vừa mới động bút, cửa phòng ngủ đã bị người đẩy ra từ bên ngoài.
“Đang làm gì thế?”
Thẩm Xu ngẩn người, theo bàn năng muốn che khuất bức hoạ trên bàn.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm hứng thú nhìn về phía bàn trước mặt Thẩm Xu một cái, hắn cong môi, cất bước đi qua, tới gần đã thấy quả thực như hắn suy nghĩ.
“Sao hôm nay tướng quân lại ở trong phủ? Không lên triều sao?”
Thẩm Xu giấu bức hoạ ra phía sau, ra vẻ trấn định nói.
Thật ra thì cũng không có gì, nhưng phản ứng của Thẩm Xu làm khơi mào hứng thú của Bùi Vân Khiêm, khiến hắn nhịn không được muốn trêu chọc nàng.
Bùi Vân Khiêm không đáp, cụp mắt nhìn Thẩm Xu một lát rồi xoay người vòng qua bàn, cong môi, chậm rãi bước tới bên người Thẩm Xu.
Thấy thế, Thẩm Xu ngước mắt nhìn hắn, nhịn không được mà cử động, bức hoạ phía sau lại trở nên giấu đầu lòi đuôi.
Bùi Vân Khiêm nhìn động tác nhỏ của Thẩm Xu, nhướn mày nhìn nàng khẽ nói, “Hôm nay ta nghỉ ngơi tắm gội, nàng quên rồi sao?”
Thẩm Xu ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt, một lúc sau mới nhớ tới hôm nay đúng là ngày nghỉ của Bùi Vân Khiêm.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu nhíu mày, nhịn không được hỏi, “Nếu hôm nay là ngày nghỉ của tướng quân, sao chàng lại xuất phủ sớm vậy làm gì?”
Nếu không phải chưa tới giờ thìn Bùi Vân Khiêm đã ra khỏi phủ, vậy thì Thẩm Xu đã không nghĩ rằng Bùi Vân Khiêm vẫn đi lên triều như mọi ngày.
“Bệ hạ triệu kiến, còn có ba ngày nữa là giao thừa, trong cung sẽ mở tiệc.
”
Nói rồi, ngón tay Bùi Vân Khiêm gõ lên bàn, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi bàn tay Thẩm Xu đặt sau lưng.
“Mở tiệc?”
Bùi Vân Khiêm gật đầu, “Bệ hạ vừa đăng cơ chưa lâu, vừa hay giao thừa là cơ hội tốt.
”
Nghe vậy, Thẩm Xu suy tư một lát, liên hệ tới mấy chuyện xảy ra trước đó.
Còn đang xuất thần, đồ trong lòng bàn tay đã biến mất, giấy Tuyên Thành còn nằm trong tay nay đã bị Bùi Vân Khiêm cầm lấy.
Thẩm Xu nháy mắt khôi phục lại tinh thần, theo bản năng giơ tay muốn đoạt lại tờ giấy kia.
Bùi Vân Khiêm chỉ hơi nâng tay là đã khiến Thẩm Xu không với được tới.
Hắn nhướn mày, đầu ngón tay thưởng thức bức hoạ, sau đó lại cụp mắt, tầm mắt dừng trên mặt Thẩm Xu, khoé miệng cong lên tuỳ ý nói, “Vẽ ta?”
Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, Bùi Vân Khiêm đã chuyển mình thay đổi vị trí, đặt giấy Tuyên Thành lên mặt bàn ‘thưởng thức’ lần nữa.
Thấy thế, Thẩm Xu vội vàng nghiêng người đưa tay che bức hoạ, vành tai đỏ bừng.
Hai người thành hôn đã lâu, nhưng lúc đối mắt với Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu vẫn thẹn thùng không đổi, mấu chốt chính là, trước nay nàng không am hiểu vẽ tranh, nhất thời cũng chỉ nổi hứng thú mà thôi, càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, hối hận vì trước kia không nghe lời mẫu phi học vẽ cho tốt.
Bùi Vân Khiêm đưa tay kéo Thẩm Xu qua, cụp mắt tuỳ ý cầm bút trên bàn, một tay khác vòng qua người nàng, đặt bút vào tay Thẩm Xu vẽ nốt bức hoạ chưa hoàn thành.
Thẩm Xu ngẩn người, còn chưa kịp khôi phục tinh thần đã bị hơi thở của Bùi Vân Khiêm vây lấy, động tác trên tay làm theo những chuyển động của hắn.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu khôi phục lại tinh thần, nàng mím môi, nhịn không được ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Bùi Vân Khiêm, có lẽ là do khoảng cách giữa hai người quá gần, hoặc có lẽ là do ánh nắng hiếm có của ngày đông quá mức ấm áp.
Tia nắng dừng lại trên mặt Bùi Vân Khiêm, thậm chí có thể nhìn thấy rõ sợi lông ta trên làn da của hắn.
Mái tóc đen như mực của nam nhân được quan ngọc cố định trên đỉnh đầu, hàm dưới góc cạnh rõ ràng, không biết có phải do vừa mới từ bên ngoài trở về hay không mà đuôi mắt mang theo vẻ đỏ ửng nhàn nhạt, lông mi khẽ run rẩy, ánh mắt chăm chú dừng trên giấy Tuyên Thành.
Bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Xu, ngòi bút chạm tới mặt giấy, từng nét vẽ nước chảy mây trôi.
Trải qua sự cải biến của Bùi Vân Khiêm, nhân vật phác hoạ đơn giản tựa như dần trở nên sống động.
Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm dừng bút, quay đầu nhướn mày cười như không nói, “Thần rất đẹp sao?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Xu hoảng loạn đối diện với đôi mắt đen nhánh của Bùi Vân Khiêm, lúc này mới phát hiện khoảng cách giữa hai người quá gần, có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập của đối phương, lông mi như sắp đan vào nhau vậy.
Trong khoảnh khắc, trái tim Thẩm Xu như đánh rơi một nhịp, lông mi khẽ run xẹt qua chóp mũi Bùi Vân Khiêm, mang theo một trận ngứa ngáy, Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn nàng, đáy mắt chan chứa muôn vàn dịu dàng, đôi mắt đào hoa tinh xảo loé sáng.
“Còn chưa nhìn đủ?”
Giọng nói nam nhân mát lạnh, trầm thấp dịu dàng.
Nghe vậy, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, hậu tri hậu giác phát hiện vậy mà bản thân vẫn luôn nhìn Bùi Vân Khiêm không rời.
Thẩm Xu mím môi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu, “Không… không phải…”
Thẩm Xu khẽ cắn môi muốn giải thích, nhưng trong lòng cân nhắc hồi lâu lại cảm thấy càng bôi càng đen…
Bùi Vân Khiêm cười gác bút xuống, nắm tay Thẩm Xu, ngón tay cọ cọ lòng bàn tay nàng khẽ cười, “Sợ cái gì? Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên thần bắt được công chúa nhìn lén.
”
Nghe vậy, Thẩm Xu sửng sốt, cái gì mà ‘không phải lần đầu cơ’?
Không đợi nàng nói chuyện, cằm đã bị Bùi Vân Khiêm nắm lấy nâng lên, tiếp đó, khoé miệng Bùi Vân Khiêm như cười như không, đáy mắt mang theo ý cười