Cứ như vậy một chốc, Thôi Hành Chu đột nhiên có chút hâm mộ Thôi Cửu, tuy chỉ là là một thương nhân nghèo túng, lại cưới một nữ nhân thất tiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng điều mà Liễu nương tử này nói đến, hết thảy cũng không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không phải sai lầm, thậm chí còn thoải mái nhàn nhã hơn, thắng làm vua thua hầu nhà.Lúc này ngước mắt lên nhìn nữ tử bên giường, bím tóc dài của nàng vắt bên tai, lộ ra nụ cười hết sức linh động, dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sức dống giống như chứa cả bầu trời đầy sao...Nàng mất trí nhớ cũng tốt, sẽ không còn nhớ việc tao ngộ bẩn thỉu tại ổ trộm cướp, đợi xong chuyện, hắn sẽ thưởng cho nàng chút bạc, nàng muốn tái giá hay vào miếu am, tùy theo nàng thôi...Nghĩ đến đây, cơn say chếnh choáng lần nữa vọt tới.
Thôi Hành Chu khép kín đôi mắt, vậy mà ngủ liền một mạch.Hắn không lo lắng nữ tử này sẽ hành thích, nếu nàng muốn, lúc trước đã có vô số cơ hội, hoặc giống như lời Triệu Tuyền nói, một nữ tử được cứu ra từ bên trong ổ trộm cướp, nàng cảm kích hắn còn không kịp, tội gì phải trợ Trụ vi ngược[3], muốn thay tặc tử làm chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa?[3] nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược.
Ðời nhà n, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.Đến ngày thứ hai, nắng sớm vừa lên, Thôi Hành Chu mở mắt ra, nhìn Miên Đường nằm trong ngực mình ngủ say, trong nội tâm càng thêm chắc chắn nàng là một nữ tử ôn nhu lương thiện.Nhưng nếu không phải say rượu, chắc chắn là hắn sẽ không ngủ cùng nữ tử này một đêm.Tuy danh tiết của nàng đã bị hao tổn, nhưng về sau cũng còn muốn tìm người để phó thác cả đời, nếu sự tình trong ốc trạch lan truyền ra ngoài, con đường tái giá của nàng nhất định càng thêm gian khổ.Nhưng nếu lấy chồng ở xa, đi đến nơi khác, chắc là không đáng ngại...Thôi Hành Chu từ trước đến nay là người biết kiềm chế, chuyện cao hứng đi ra ngoài giống như đêm qua, rất ít khi xảy ra.Mỗi sáng, hắn luôn luôn đánh một bộ quyền cước để thả lỏng gân cốt, nhiều năm qua, trừ khi có việc bận, rất ít khi gián đoạn việc này.Hôm nay dậy sớm, hắn tự nhiên muốn luyện một bộ trong sân.Bởi vì không phải ở bãi luyện võ, Thôi Hành Chu chỉ chọn một bộ đoản quyền diễn luyện một phen, vóc dáng cao ngất, khí vũ bất phàm, từng quyền sinh phong uy mãnh, nhìn qua rất đẹp mắt.Đợi Miên Đường tỉnh lại, không thấy quan nhân nằm bên gối, liền xuống đất đi giày hướng song cửa sổ nhìn ra bên ngoài.Cách cửa sổ, nàng trông thấy Thôi Cửu đánh quyền thu thế, thân mặc áo mỏng, bộ dáng mồ hôi đầm đìa.Áo mỏng ướt đẫm, đó có thể thấy được quan nhân mặc dù rất gầy, nhưng có cơ bắp, dáng người cũng không hề giống như bộ dáng gà luộc của thư sinh đâu!Từ trước đến nay nàng vẫn thích võ hơn thích văn.
Bản thân nàng vốn dĩ rất thích luyện võ, nhưng bây giờ tay chân bị thương nên không có khí lực, vì thế nàng đành phải từ bỏ không nghĩ đến việc này nữa.Không nghĩ đến là phu quân cũng thích luyện võ, đánh ra nhìn cũng không tệ lắm, khiến Liễu Miên Đường nhìn mà lòng ngứa ngáy không chịu được.Phu quân ra một thân mồ hôi nóng, thùng tắm vừa mua rốt cục cũng có thể phát huy được tác dụng.Lý ma ma hiểu thói quen của chủ tử, không cần Miên Đường phân phó, đã sớm chuẩn bị nước nóng, điều hòa nhiệt độ nước trong thùng tắm, còn không biết từ đâu lấy tới hương lộ.Ở bên này, sau khi Thôi Hành Chu luyện võ xong, liền thong dong tiến vào phòng.Miên Đường rửa mặt xong, đem bím tóc dài cởi ra, vắt lên vai chậm rãi chải chuốt.Ngủ một đêm, tóc đen