Có một hai khách nhân nói lời thật, chính là đồ sứ trong cửa hàng không phải mẫu mới, đều là hàng bình thường bán đầy đường, lại bán giá cao hơn so với nhà khác.Cho nên bọn họ muốn đi nhà khác nhìn xem, không có ý mua ở nhà nàng.Nghe khách nhân nói xong Liễu Miên Đường suy nghĩ một đêm, ngày thứ hai liền dẫn Lý ma ma ra ngoài điều tra nghe ngóng nguồn cung của các cửa hàng khác, nhìn xem có thể có phương hướng cải thiện sinh ý hay không.Trên trấn, đồ sứ phần lớn là do lò nung bốn phía thôn trại tạo ra.
Về phần cống phẩm, căn bản sẽ không được nung ra ở dân gian.
Tinh xảo hơn nữa thì đều là chuyên cung cấp cho các cửa hàng lâu năm, cửa hàng bình thường muốn nhập đều nhập không nổi.Mà đồ sứ thô mặc dù giá tiền tiện nghi, nhưng phần lãi gộp rất ít, đi là ít lãi tiêu thụ mạnh, đại đa số là do người bán hàng rong ven đường bán, căn bản không mất phí tổn cửa hàng.Liễu Miên Đường liên tiếp đi mấy ngày, càng đi trong lòng càng không chắc, buồn bực phu quân vì sao muốn ly biệt quê hương tới đây kinh doanh? Mà lại kinh doanh đồ sứ không chút ưu thế nào.Cứ thế mãi, cửa hàng mang bệnh thiếu máu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mắn thay đường sông đang tu sửa, khi ấy cửa hàng giá tăng, đến lúc đó thừa dịp cho thuê duy trì tiền bạc cũng tốt.Mặc dù tiền thuê nhà khẳng định không bằng buôn bán, nhưng nếu tiết kiệm cũng có thể miễn cưỡng duy trì gia dụng, nuôi thêm mấy nô bộc chỉ sợ là không thể.Phu quân bên người đã quen dùng gã sai vặt, không biết có thể thích ứng hay không.
Mà trong nhà hai bà tử tuổi tác đã lớn, nếu Thôi gia không cần, chỉ sợ cũng khó tìm được việc...Nàng vừa cùng Lý ma ma khoe khoang khoác lác, về sau muốn ngoạm miếng thịt lớn, quay người lại định phân phát các bà hồi hương, nghĩ mà trái tim khó chịu.Cứ vậy, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định xem xét bốn phía, hy vọng nghĩ ra biện pháp gì, chỉ là đi đến chân bủn rủn, váy dính đường đất bùn nhão, cũng không nghĩ ra biện pháp chu toàn.Nếu thực sự không thể, bản thân cũng chỉ có thể cho hai người Lý ma ma thêm chút tiền dưỡng lão, để họ còn có sinh kế ngày sau dựa vào.
Chỉ là vừa nghĩ đến đây, lại nhớ tới tiền bạc trong hộp trang sức cũng không nhiều lắm.
Bất quá còn tốt, Thôi gia có cửa hàng, chịu đựng một khoảng thời gian vẫn có thể đi...Nghĩ xong, Miên Đường tâm tình không chút vui sướng, không nguyện ý đi thêm nữa, liền dự định quay lại Linh Tuyền trấn.Thế nhưng chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy có người ở phía sau hô: “Phu nhân, tạm dừng bước!”Miên Đường theo âm thanh nhìn lại, hóa ra là thần y Triệu Tuyền đã lâu không gặp.Về phần Triệu Tuyền xuất hiện ở chỗ này là để tìm kiếm hỏi thăm cao nhân ẩn thân nơi hồng trần.Triệu gia cả đời ngoại trừ y thuật tinh thông thì ở phương diện tranh chữ cũng rất thành thạo.
Bất quá hắn đối với danh nhân tranh chữ mọi người đều biết không hứng thú, hắn thích nhất là làm Bá Nhạc[1] cho người, làm quý nhân cho thư sinh cùng đường.[1] Tương truyền một năm nọ, Bá Nha phụng chỉ vua Tấn đi sứ qua nước Sở.
Trên đường trở về đến sông Hán, gặp đêm trung thu trăng thanh gió mát, ông lệnh cho quân lính dừng thuyền uống rượu thưởng nguyệt.
Cao hứng mang đàn ra gảy nhưng bản đàn chưa dứt đã bị đứt dây.
Nào ngờ nơi núi cao sông dài này dường như có người biết nghe đàn, lại cũng ngờ thích khách, Bá Nha truyền quân lên bờ đi tìm thì vừa hay có tiếng chàng trai nói vọng xuống, rằng mình là một tiều phu, thấy khúc đàn hay quá nên dừng chân nghe.
Bá Nha có ý nghi hoặc sao một người đốn củi lại biết nghe đàn, nhưng khi chàng trai đối đáp trôi chảy, thậm chí biết rõ bản đàn Bá Nha vừa gảy thì ông không còn mảy may ngờ vực nữa, bèn mời xuống thuyền đàm đạo.
Trên thuyền, Bá Nha gảy khúc nhạc Cao sơn Lưu thủy, người tiều phu rung cảm sâu sắc, cao đàm khoát luận, khiến Bá Nha khâm phục hết mực.Chàng trai trẻ đó chính là Tử Kỳ (Chung Tử Kỳ), một danh sĩ ẩn dật, đốn củi bến sông để được sớm tối phụng dưỡng mẹ cha già yếu.
Được người tri âm, thấu cảm ngón đàn cũng là tấm chân tình của mình, Bá Nha có ý mời Tử Kỳ rời non cao rừng thẳm về