Nhưng Thôi Hành Chu rõ ràng là bị hành động của nàng làm cho ngây ngẩn cả người, miệng ngậm chặt, có ý không muốn mở ra.Miên Đường đặt miếng khoai lang mềm chạm vào môi hắn nói: “Mau mau ăn đi, sao lại giống như đứa trẻ muốn người ta dỗ ngọt vậy chứ?”Chưa từng có ai dám liều lĩnh cho Thôi Cửu ăn như vậy.
Đến cả một cô ca kỹ bồi rượu ở thanh lâu cũng không dám làm chuyện này....!Cái này cho thấy thân phận, Hoài Dương vương sẽ có một ngàn cách để dọa chạy lá gan của các mỹ nữ, nhưng bây giờ, tất cả hắn có thể làm là hé miệng, im lặng cắn một miếng khoai lang đã lột vỏ.May mắn thay thời gian cho ăn ngắn ngủi, phỏng chừng Lý ma ma thấy chủ tử quẫn bách, tay chân nhanh nhẹn cắt cua băm hành, sau đó gọi Miên Đường đến nêm gia vị.Một số láng giềng ở phố Bắc có vài người là từ Ba Thục di cư đến đây, nên hương vị của món chao tương ớt cũng là chính tông, vì có món cua ngon này, Miên Đường đã hào phóng đổ một nửa bình rượu vàng Hoa Điêu vào để hầm, nửa bình còn lại có thể để dành cho tướng công uống.Vì có hai lồng cua nên quyết định làm ba món.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một phần xào cay, một phần hấp.
Nghĩ đến ban nãy tướng công muốn làm bánh bao gạch cua.
Thế nên Miên Đường lấy một chiếc kim thêu dài đi khử trùng bằng nước nóng, cạo một bát gạch cua, để Lý ma ma làm bánh bao hấp cho hắn ăn.Tóm lại, với một bàn đầy cua, Hoài Dương vương cuối cùng cũng có thể ăn uống thỏa thích, ăn đến thỏa mãn.
Đặc biệt là món cua xào cay, thể hiện trọn vẹn vị ngon của Lục Nguyệt Hoàng với hương thơm cay nồng ngào ngạt khiến người ta đã ăn càng muốn ăn thêm.Lúc Thôi Hành Chu đang ăn một nửa, trong lòng nghĩ đến chuyện thứ nhất là —— hôm nào lại sai Mạc Như mua thêm hai lồng, đem đến phố Bắc xào ăn.Tuy nhiên hiếm lắm mới có được một bữa cơm gia đình, lại có người theo mùi hương đến gõ cửa.Nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa ngôi nhà, Hoài Dương vương và gã sai vặt Mạc Như liếc mắt nhìn nhau –— có khi nào là tên phản tặc đến đây thương lượng?Mạc Như nhạy bén nhanh chóng bước tới cửa, thận trọng hỏi: “Vị nào?”Giọng nói ngoài cửa cũng rất quen thuộc: “Ta là gã sai vặt Trọng Sơn của Triệu tiên sinh, hôm nay tiên sinh mua cua, tình cờ đi ngang qua đây, muốn đưa cho Liễu nương tử nếm thử một chút!”Liễu Miên Đường đang bưng bát ăn cơm, nghe thấy tiếng gã sai vặt của Triệu Tuyền ở ngoài cửa, vô thức ngạc nhiên sửng sốt, nhanh chóng liếc nhìn Lý ma ma.Nàng cũng không biết Triệu tiên sinh sai người hầu đến đưa cua thế nào, lại còn chỉ mặt gọi tên muốn cho nàng!Trời cao chứng giám! Nàng Liễu Miên Đường chưa bao giờ dây dưa với Triệu tiên sinh! Trước kia cũng là do Triệu tiên sinh nháo nhào muốn tách ra, việc này, một hồi nữa Lý ma ma phải chứng minh với tướng công nha!Mạc Như nghe được là gã sai vặt của Trấn Nam hầu*, bả vai không khỏi buông lỏng, mở cổng lớn ra xem xét bên ngoài –— Không phải gã sai vặt Vọng Sơn thì là ai nữa!*hầu (侯): Tước “Hầu”.
Các nhà đế vương đặt ra năm tước để phong cho bầy tôi, tước “Hầu” là tước thứ hai trong năm tước: “Công, Hầu, Bá, Tử, Nam”Trên tay hắn xách hai lồng cua, còn đang rỉ nước nên trông ra rất tươi.Hơn nữa Vọng Sơn không có đến một mình, trên xe ngựa phía sau hắn, Trấn Nam hầu thò đầu ra nói với Mạc Như: “Thì ra ngươi cũng ở đây à, còn Vương….
Cửu gia cũng vậy? Đúng lúc quá, ta cũng có thể ở lại ăn trưa…”Nói xong, Triệu hầu gia hưng phấn xuống xe ngựa.Có thể nói vị Hầu tước này đến đây ngày hôm nay chắc chắn là có chủ đích.Thật ra lần trước cũng là hắn bị hành vi đốt đàn nấu hạc* của tiểu nương tử mà tức đến ói máu, lúc này mới thốt ra lời tàn nhẫn, thề sẽ không bao giờ qua lại với Miên Đường nữa.*Một phép ẩn dụ cho việc làm hỏng những điều tốt đẹpThế nhưng ngay khi cơn giận qua đi mất, hắn liền hơi hối hận.Nói