Nàng thấy hắn chạy vội vàng, liền đứng lên, vội vàng đi về phía trước mấy bước.Còn Trần tiên sinh vì đi rất gấp, cộng thêm tâm tình kích động, nói chuyện đến run không thành lời: "Thôi...!Thôi nương tử, xong...!Xong rồi!"Vừa nói, hắn vừa lấy một miếng vải bông trong ngực ra, thứ được bọc bên trong là một đĩa sứ.Liễu Miên Đường vội vàng cầm lấy nó và xem xét, chỉ thấy trên đó có một con chuồn chuồn, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra bên trong đó là hình bóng rõ ràng của một nữ tử xinh đẹp – Trần tiên sinh rốt cục đã có thể vẽ hình thành công lên chiếc đĩa sứ trơn bóng.Chỉ tiếc rằng, không biết có phải do nhiệt độ lò nung có vấn đề hay không mà đĩa vẽ tay đã bị bung ra khi nó được hoàn thiện.
Nhưng vì Trần tiên sinh đã thành thạo kỹ thuật nhúng màu vẽ vào tranh nên việc làm lại không thành vấn đề.Ngay lúc này, những lo lắng đã cố thủ trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể được quét sạch sành sanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Miên Đường cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thể hiện sức mạnh của mình.Sáng hôm sau, Miên Đường dậy rất sớm và đến hầm lò nơi Trần tiên sinh tạm trú.
Trần tiên sinh liền vội vàng chế ra ba cái đĩa, chia ra hai lò để nung, định màu.Khi mặt trời lặn, một cái bị đốt rách, hai đĩa còn lại đã ổn định về màu sắc và hoạ tác ra màu hoàn hảo.Liễu Miên Đường đã sống ở trấn Linh Tuyền hơn một tháng nay, và khi nàng đến thăm các xưởng đồ sứ khác nhau, nàng cũng đã gặp gỡ nhiều người rành nghề và biết được nhiều quy tắc bất thành văn trong buôn bán.Bán đồ sứ, có ba phần phụ thuộc vào chất lượng đồ sứ, ba phần khác tùy thuộc vào tên cửa hàng, bốn phần còn lại phụ thuộc vào việc người bán hàng có hét giá hay không.Cái gọi là hét giá là dùng những lời ám chỉ.
Ví dụ, Hạ gia lão hào số một ở trấn Linh Tuyền, năm đó lò nung đồ sứ nhà hắn đã được đích thân Hi quý phi, người được tiên hoàng sủng ái tự mình bình giám qua.Nghe nói quý phi năm đó khi chưa vào cung, nàng rất ham chơi.
Một lần theo cha đi vào lò nung mua đồ sứ, nàng nhớ đến chuyện vợ chồng Can Tương Mạc Tà đúc kiểm, nàng cũng bắt chước làm theo, nghịch ngợm cắt một lọn tóc rồi ném vào lò nung, không nghĩ tới lúc mở lò, vậy mà lại đốt ra thượng phẩm lưu quang bảy sắc.Tiên đế sủng ái Hi quý phi, thậm chí còn say mê luôn cả đồ sứ bảy sắc trấn Linh Tuyền, từ đó về sau Hạ gia lão hào liền trở thành phường tác cung cấp cho Hoàng gia.Tuy nhiên, vị tiên đế đã phế bỏ Thái tử, và thay thế Lưu Đường, con trai của Hi quý phi lên làm Thái tử, cũng thuận lợi đăng cơ trở thành đương kim vạn tuế.Từ đó về sau, địa vị của Hạo gia lão hào ở trấn Linh Tuyền càng thêm vững chắc, không ai có thể lay chuyển được.Liễu Miên Đường thì không muốn đánh bại Hạ gia, trở thành số một của trấn Linh Tuyền, nàng chỉ hy vọng những chiếc đĩa này sẽ được bán được với giá hời và đưa tên tuổi của nó bay xa.Tuy nhiên, dựa trên danh tiếng của những hiệu nổi tiếng ở thị trấn Linh Tuyền, xưởng sứ nung ngọc của nhà nàng đã sẵn sàng mọi thứ, chỉ còn thiếu những lời ám chỉ đến tên tuổi.Trong lúc nhất thời, Miên Đường không thể tìm thấy móng tay của Tần Thủy Hoàng, hay tóc của Ngọc Hoàn nương nương.
Nàng chỉ có thể trịnh trọng đặt hai chiếc đĩa trên một giá gỗ đàn hương tốt, chờ một vị cao nhân nào đó đến xem bảo vật và phát hiện ra chỗ tinh xảo của vật này.Thật tiếc khi những người có thể chủ động vào cửa hàng của nàng chỉ là những người dân bình thường.
Mặc dù, Miên Đường cố gắng giải thích và hướng họ nhìn vào mắt chuồn chuồn, nhưng bọn họ cũng không nói gì khác ngoài vài tiếng "ồ" kinh ngạc.Bởi vì, mức giá họ đưa ra quá thấp, thực sự xin lỗi những nỗ lực vất vả của Trần tiên sinh trong những ngày qua.Nhất thời đầu óc Liễu Miên Đường nghĩ ra Vô số thị ý thích hợp cho cửa hàng của mình, mặc dù tình tiết đặc sắc nhưng chỉ thiểu một quý nhân duy nhất, trong lòng